Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 528. Giao Chiến

Chương 528. Giao Chiến


Người dịch: Whistle

Ngụy Tồn Hoa than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn sang mấy bóng người ở phía xa mười dặm, nhẹ nhàng đặt tay lên cây ngọc xích bên hông.

Phương xa.

Mạc Cầu dừng bước.

Sau đó nhìn về phía tỷ muội Tiết gia:

"Có người tới, các ngươi mang theo Thái Chân lui ra phía sau đi."

"Hả?"

Hai nàng lập tức sững sờ.

Trong khoảng thời gian này, tỷ muội Tiết gia đã gặp qua không ít tập kích, nhưng Mạc Cầu chưa bao giờ để cho hai nàng lui ra phía sau.

Lần này, có gì đó không giống?

Còn chưa kịp nghĩ nhiều thì sắc mặt của hai nàng đã đại biến, chỉ cảm thấy bầu trời trước mặt giống như đang sụp xuống.

Nguy hiểm!

Trốn!

Không kịp nghĩ nhiều, Tiết Thiên Thanh ôm theo Doanh Thái Chân vận chuyển thân pháp bỏ chạy về phía sau.

Một vầng hào quang lộng lẫy nhiều màu xuất hiện ở chân trời.

Giống như vô số cặp mắt bảy màu cách không nhìn sang, làm cho mắt người hiện vẻ thần mê.

Cho dù có lấy tu vi cảnh giới của Mạc Cầu thì cũng bị cuốn vào trong đó, thân thể cứng ngắc trong lúc nhất thời.

Huyễn Thiên Xích!

Pháp bảo!

Mặc dù trong lúc phá giới đến đây thì Huyễn Thiên Xích đã bị hao tổn, nhưng vẫn còn cấp bậc của Pháp bảo.

Quang hà rực rỡ rơi xuống, hư không cũng co vào theo.

Giữa thiên địa, lực lượng ngũ hành đều bị bài xích, âm dương khí cơ cũng bị bình định.

Chỉ có một cỗ cự lực từ trên trời giáng xuống đánh tới chỗ Mạc Cầu!

"Tranh. . ."

Thiên Lôi Kiếm tự động run rẩy, một tia lôi đình từ trong thức hải toát ra, cũng khiến cho Mạc Cầu giật mình tỉnh lại.

"Không hổ là Pháp bảo!"

Mạc Cầu tán thưởng trong lòng, ý niệm khẽ động, Thiên Lôi Kiếm, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm lao ra nhanh như điện thiểm.

Song kiếm đan xen giữa không trung, một cái Kiếm Khí Lôi Âm, một cái Kiếm Quang Phân Hóa ngăn cản hào quang.

"Bành!"

"Oanh. . ."

Song phương va chạm nhấc lên khí lãng cuồng bạo, sóng âm có thể thấy bằng mắt thường lập tức quét ngang phạm vi vài dặm.

Tỷ muội Tiết gia còn chưa kịp trốn xa đã bị cuồng phong thổi bay ra ngoài.

Trên đỉnh núi, đôi mắt đẹp của Ngụy Tồn Hoa trầm xuống.

Từ khi lấy được Huyễn Thiên Xích, trong mấy chục năm nay, nàng còn chưa bao giờ gặp được người có thể chống đỡ được món Pháp bảo này.

Không hổ là tu sĩ ngoại giới.

Xác thực cao minh!

Vả lại.

Trên người của tên này còn đang bị thương, thực lực bị hao tổn nghiêm trọng, sợ là những lời này đều dùng để gạt người.

Ý niệm chuyển động, nàng lại tiếp tục thúc giục pháp lực trong cơ thể.

"Ông. . ."

Hào quang rung động rồi đột ngột ép xuống.

"Coong!"

Hai thanh Phi kiếm lập tức phát ra tiếng rên rỉ, run rẩy một cái rồi nghiêng mình bay xuống.

Pháp bảo chi uy, không phải tầm thường, dường như cũng không bị quy tắc của Động thiên ảnh hưởng, uy năng vẫn như cũ.

So ra thì uy lực của Thiên Lôi Kiếm và Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm lại bị hao tổn.

Nếu như là ở ngoại giới, cho dù Huyễn Thiên Xích có rơi vào trong tay của một vị Đạo cơ sơ kỳ thì Mạc Cầu cũng không sợ.

Hắn có hai đại Thần thông của kiếm đạo là Kiếm Khí Lôi Âm và Kiếm Quang Phân Hóa, còn có kiếm quyết đỉnh tiêm.

Mạc Cầu chưa hẳn không thể chống cự.

Ở chỗ này thì lại không được!

Pháp bảo có thể chống cự được quy tắc Động thiên áp chế, nhưng Pháp khí thì lại không có năng lực này.

"Đi!"

Ngụy Tồn Hoa há miệng khẽ nhả, Huyễn Thiên Xích lấp lóe rồi rơi xuống.

Hào quang bao phủ một phương, giống như một vòng xoáy khổng lồ bao phủ vị trí của Mạc Cầu.

Giữa thiên địa, Linh khí như nước thủy triều.

Theo hào quang lăn lộn, Linh khí cũng tràn vào trong đó, giống như một tên cự nhân phun ra nuốt vào thiên địa khí cơ.

Nhìn qua thì lộng lẫy, nhưng mỗi một tấc đất đều bao hàm uy năng kinh thiên động địa.

Chỉ cần nhẹ nhàng va chạm liền sẽ bộc phát!

"Tốt!"

Vài con âm thần, tu sĩ, yêu ma ở trên đỉnh núi đều tinh thần chấn động, không nhịn được hét lớn một tiếng.

Xem ra không cần bọn hắn xuất thủ cũng có thể cầm xuống tên ma đầu kia.

Sau một khắc.

"Bành!"

"Oanh. . ."

Hào quang đột nhiên run lên.

Một đoàn liệt diễm xuất hiện ở bên dưới.

Hỏa diễm đậm đặc như nham tương, không chỉ không có trạng thái hư vô mờ mịt mà hỏa diễm thường có, mà còn tạo ra cảm giác ngưng thực.

Luyện Sát Thành Cương!

Tiên Thiên Cương Hỏa!

Cửu Hỏa Thần Long Tráo xuất hiện bên dưới hào quang, chín con hỏa long há miệng lớn ra phun liệt diễm.

"Oanh. . ."

Liệt diễm như sấm rền, nội uẩn lực lượng chí cương chí dương, nổ tung giữa không trung, dẫn tới tiếng sấm cuồn cuộn.

Dù là Huyễn Thiên Xích phẩm giai bất phàm, nhưng trong lúc nhất thời cũng bị lắc lư không ngừng.

"Ngô. . ."

Sắc mặt Ngụy Tồn Hoa trầm xuống.

Nàng đã sớm nghe nói thuật khống hỏa của Mạc Cầu cực kỳ cao minh, không ngờ là lại có thể ngạnh kháng Pháp bảo.

Đây là Linh hỏa gì?

Sao lại kinh khủng như vậy?

"Vô Lượng Thọ Phúc!"

Ngụy Tồn Hoa đứng trong không trung đã không nhịn được nhẹ tụng một câu đạo hiệu.

Nàng mặc đạo bào, đầu đội chuỗi ngọc, khí độ sâm nghiêm, dáng vẻ trang nghiêm, không thể khinh nhờn.

Pháp chú vừa ra, trên không trung lập tức tỏa ra Linh quang đầy trời, giống như như cửu tiêu Thần linh đang đồng thời niệm tụng đạo kinh.

Hào quang trải rộng khắp bầu trời, bay thẳng lên vân tiêu, ở xa trăm dặm cũng có thể thấy được.

Uy thế cực thịnh, thanh thế to lớn, làm cho người âm thầm kinh hãi, người nhìn thấy đều biến sắc.

Những bách tính phàm nhân ở xa nhìn thấy cảnh này liền giống như nhìn thấy Thần linh, đại hô tiểu khiếu quỳ xuống đất.

Mạc Cầu đương nhiên sẽ không như vậy, nhưng cũng có thể cảm nhận được uy áp càng ngày càng mạnh.

Lập tức khẽ động thần niệm, song kiếm du tẩu giữa không trung, một ý chí vây nhốt thiên địa cũng xuất hiện theo.

Thái Ất Luyện Ma Đại Trận!

Trận thế được diễn hóa từ kiếm quyết này làm cho Nguyên Anh Chân nhân cũng phải tán thưởng.

Mà lúc này thi triển ra, kiếm quang lưu chuyển, liệt diễm bao phủ, phóng lên vầng hào quang trên trời.

"Oanh. . ."

"Bành!"

Hào quang lộng lẫy tung bay bốn phía, giống như một cái vòng xoáy đang không ngừng phun ra nuốt vào thiên địa khí cơ.

Mạc Cầu có thể cảm nhận được hồn phách của bản thân chốc chốc lại nhảy lên, giống như muốn thoát ly nhục thân, bị vòng xoáy kia hút ra.

"Bạch!"

Không khí ở bên cạnh hắn đột nhiên nhoáng một cái, mấy đạo sát cơ bỗng dưng xuất hiện.

Lông mày giật giật, Mạc Cầu khẽ vung tay áo dài, đồng thời cong tay búng ra, cũng dựng thẳng tay chém xuống.

"XÌ.... . ."

Tiếng xé rách vang lên, một tấm sa mỏng rơi xuống, nhưng lại không hề chém trúng đối phương.

Sắc mặt Mạc Cầu không khỏi trầm xuống.

Theo lý mà nói thì Chân nhân không có khả năng trốn được một kích vừa rồi của hắn, cho dù đó chỉ là tiện tay.

Như vậy. . .

Cảm giác của mình chắc chắn đã bị vặn vẹo ở một trình độ nhất định nào đó!

Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn vâng hào quang trên trời, trong lòng ngưng nhiên.

"Cẩn thận!"

"Người này không chỉ có pháp thuật cao minh, mà võ kỹ cũng cực kỳ bất phàm, tuyệt đối không được tới quá gần."

"Biết!"

Bên tai không ngừng vang lên những tiếng hét.

Thỉnh thoảng còn sẽ có quỷ khí cách không đánh tới, mặc dù hắn có thể ngăn lại rất dễ dàng, nhưng lại không thể phản kích.

Ngay cả việc đối thủ đang ở chỗ nào cũng khó có thể cảm nhận được.

Trên không trung.

Cho dù Thái Ất Luyện Ma Đại Trận có thể trì hoãn một chút tiến độ của Huyễn Thiên Xích, nhưng món Pháp bảo này vẫn có thể ép xuống.

Lại thêm những người khác ở xung quanh cản trở và làm phân tâm Mạc Cầu, tình huống của hắn cũng ngày càng nguy hiểm.

"Không có ích gì đâu."

Tiếng nói của Ngụy Tồn Hoa từ nơi xa vang lên:

"Thần thông của tiền bối rất cao minh, nhưng lại không có Pháp bảo, khi đối mặt với Huyễn Thiên Xích thì bất cứ hành động chống cự gì cũng đều vô dụng."

"Thật sao?" Biểu lộ của Mạc Cầu không thay đổi, mở miệng hỏi:

"Ta rất hiếu kì, dù cho có thể giết được Trác Bạch Phượng, nhưng chẳng lẽ các ngươi không sợ Thái Ất tông lại phái người tới sao?"

"Rồi sẽ có một ngày, tòa Động thiên này cũng sẽ luân hãm."

"Vậy thì chưa chắc." Ngụy Tồn Hoa ung dung mở miệng:

"Sợ là tiền bối còn không biết, hiện giờ tòa Động thiên này đã thoát khỏi cảm nhận của Thái Ất tông."

"Về phần lý do vì sao, xin thứ cho vãn bối không tiện nói ra."

"Hả?" Mạc Cầu nhíu mày, lập tức chậm rãi gật đầu:

"Thì ra là như vậy!"

"Bất quá. . ."

"Mạc mỗ tuy không có Pháp bảo, nhưng lại có vật có thể so với Pháp bảo, còn quá sớm để biết được ai thua ai thắng."

Dứt lời.

Một tia ô quang từ sau lưng Mạc Cầu bay ra, xông thẳng lên trời rồi lắc một cái, mặt cờ run run.

Diêm La Phiên!

Diêm La Phiên là vật lập trận, không phải Pháp bảo, nhưng luận về phẩm giai thì lại không kém Pháp bảo.

"Đi!"

Mạc Cầu bấm niệm pháp quyết, thầm vận Pháp lực, Diêm La Phiên lập tức chấn động, cuốn lên khói đặc cuồn cuộn.

"Vạn Quỷ Dịch Hồn, bạo!"

Thần niệm khẽ động, vạn con Âm hồn đang ở trong Diêm La Phiên đồng thời hét lên rồi nổ tung giữa không trung.

"Oanh!"

Một đám mây hình nấm lớn gần một mẫu đột nhiên xuất hiện trong hư không, khói đen nồng đậm che đậy hào quang, từng tia hơi khói rủ xuống.

Cảm giác lập tức khôi phục thanh minh.

Mạc Cầu đứng yên tại chỗ, tầm mắt đảo qua mãnh hổ và Âm hồn ở cách đó không xa, ánh mắt băng lãnh.

"Không tốt!"

Hai mắt của con mãnh hổ co rụt lại, quát to một tiếng không tốt, trên thân toát ra Trành quỷ bao bọc lấy thân thể rồi độn xuống mặt đất.

Vài 'Người' khác cũng kịp phản ứng, không nói hai lời liền nhanh chóng lùi lại phía sau.

"Coong!"

Kiếm tiếng tranh minh.

Một tia điện quang vòng qua toàn trường với tốc độ kinh người, vài con Âm hồn và yêu quỷ đang bỏ trốn đồng thời trì trệ.

Sau một khắc.

"Bành!"

Huyết nhục nổ tung, Âm hồn tiêu tán.

"Muốn chết!"

Ngụy Tồn Hoa thấy thế liền giận dữ, khẽ kêu một tiếng, Huyễn Thiên Xích ở trên bầu trời lập tức phun ra mấy luồng ánh sáng bảy màu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận