Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 543. Hiệu Thuốc Thanh Nang

Chương 543. Hiệu Thuốc Thanh Nang


Người dịch: Whistle

Một tháng sau.

Mạc Cầu đứng trên boong tàu nhìn Đằng Tiên đảo ở phía xa.

Trước khi đến Vân Mộng Xuyên, dù có ra sao thì hắn cũng bao giờ nghĩ rằng một nơi như vậy sẽ được gọi là đảo.

Dài mấy trăm dặm, dãy núi chập trùng, mây mù quanh quẩn.

Nói là một tòa sơn mạch thì cũng không quá!

Xung quanh Đằng Tiên đảo phần lớn đều là đá ngầm và đầm lầy.

Ở trăm dặm gần đó đều là dòng nước đục ngầu, thuyền bè khó đi, nhưng vẫn có thể thấy được rất nhiều chiếc thuyền nối liền không dứt, còn có Linh chu và các loại linh chu đang bay lượn ở chân trời.

Là một trong số ít những nơi hội tụ người tu hành ở gần Hỗn Loạn vực, chỉ tính riêng tu sĩ thường trú trên Đằng Tiên đảo thôi cũng đã là mười mấy vạn rồi.

Còn có không biết bao nhiêu phàm nhân đang sinh sống ở đây.

"Tiểu thập thất!"

Trên tường vân phía xa, một vị nữ tử mặc lam sam đang vẫy tay với đám người ở trên Thần Chu.

"Băng Yến tỷ tỷ!" Tư Đồ Hủ nghe gọi liền ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đẹp lập tức tỏa sáng, vội vàng phất tay ra hiệu, cũng đằng không bay lên.

Cơ Băng Yến, con gái duy nhất của Đảo chủ Đằng Tiên đảo, tu vi sơ nhập Đạo cơ, đồng thời cũng là hảo hữu của Tư Đồ Hủ.

Tư Đồ Hủ đến Đằng Tiên đảo lần này cũng chính là để bái phỏng người này.

Ánh mắt Thái Dật Tiên chớp động, phất tay ra hiệu:

"Mau mau cập bờ."

"Vâng!"

Đợi khi Độc Long Thần Chu dừng lại, một nhóm người xuống thuyền, Thái Dật Tiên nhiệt tình mời đám người đến sản nghiệp của Diễn Nguyệt tông.

Trong đám người có rất nhiều tu sĩ Đạo cơ, còn có cả con gái của Đảo chủ và người của Tư Đồ gia ở Cửu Long sơn.

Tên quản sự vốn đang nắm giữ sản nghiệp thấy vậy liền lập tức biến sắc, vẻ mặt lo sợ nhìn sang đám người.

Có thể tưởng tượng được.

Sau này khi Thái Dật Tiên tiếp nhận sản nghiệp này sẽ không có biến cố.

Cơ Băng Yến là con gái độc nhất của Đảo chủ nên được nuông chiều từ bé, nhưng tính tình lại không kiêu căng.

Ngược lại còn có cỗ khí khái hào hiệp.

Khi nàng nghe được chuyện của Thái Dật Tiên liền chủ động ra mặt, mang theo uy phong của con gái đảo chủ để giúp y thu phục sản nghiệp.

Trên tửu lâu.

Mọi người đẩy chén cạn ly.

Trên mặt Thái Dật Tiên tràn đầy hồng quang, cao hứng bừng bừng.

Lần này y có thể tiếp nhận sản nghiệp thuận lợi như vậy là vì kết bạn được với vài vị quý nhân.

Nhất là Cơ Băng Yến.

Có thể giao hảo với con gái của đảo chủ, sau này khi làm việc trên Đằng Tiên đảo sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Có sản nghiệp, lại có mối quan hệ, chỉ cần tu vi có thành tựu thì tương lai liền sẽ sáng lạn.

Ngày lành tháng tốt đang ở trước mắt, Thái Dật Tiên đương nhiên là rất cao hứng.

"Mạc đạo hữu thông thạo luyện đan, có năng lực như vậy, thiên hạ rộng lớn đều có đi." Trong lúc nói chuyện, Cơ Băng Yến đặt chung rượu trong tay xuống, mở miệng mời:

"Trùng hợp là trên đảo đang thiếu một vị đan sư, không biết đạo hữu có hứng thú hay không, gia phụ tuyệt đối sẽ không tiếc thù lao."

Một vị đan sư.

Lại còn là đan sư Đạo cơ cảnh, bất kể là thế lực nào cũng sẽ hoan nghênh.

"Cái này. . ." Mạc Cầu nghĩ nghĩ, mở miệng từ chối nhã nhặn:

"Đa tạ hảo ý của đạo hữu, nhưng sợ là với tính cách của Mạc mỗ thì sẽ không thích hợp với chức này."

"Vậy à. . ." Cơ Băng Yến tỏ vẻ tiếc nuối:

"Thật là đáng tiếc!"

"Mạc tiền bối." Thái Dật Tiên ngồi ở đối diện tiếp lời:

"Sau này ngài có tính toán gì không?"

"Ngô. . ." Mạc Cầu mặt lộ trầm ngâm:

"Trên đường tới đây ta thấy có một cửa hàng đang chuyển nhượng, ta định mua lại để mở một hiệu thuốc."

"Hiệu thuốc!"

Mắt của đám người sáng lên.

"Không cần phải phiền phức như vậy?" Thái Dật Tiên hào khí khoát tay:

"Vãn bối có hai cửa hàng mặt tiền dính liền nhau nằm trên đường lớn, những năm này cũng không làm ăn được gì, không bằng sang nhượng cho tiền bối."

"Giá tiền, dễ nói!"

"Nếu vậy thì đa tạ." Mạc Cầu không cự tuyệt, giơ chung rượu lên:

"Ta kính tiểu hữu một chén."

"Không dám, không dám." Thái Dật Tiên vội vã đứng dậy, bưng chung rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch:

"Lấy tài năng của tiền bối, cho dù không có vãn bối giúp đỡ, muốn ở đây dừng chân cũng là chuyện rất dễ dàng."

"Hiệu thuốc thì rất tốt." Cơ Băng Yến chớp chớp đôi mắt đẹp, nói:

"Chẳng qua thương nhai trọc khí hỗn tạp, bất lợi cho việc tu hành, sợ là Mạc đạo hữu còn cần tìm một tòa động phủ trên đảo."

"Nha!" Mạc Cầu chắp tay:

"Đang muốn thỉnh giáo."

"Khách khí." Cơ Băng Yến gật đầu, nói:

"Sở dĩ Đằng Tiên đảo có thể trở thành một phương tịnh thổ ở biên giới Hỗn Loạn vực này cũng vì vị trí nơi đây liên thông nam bắc, đường thủy thông suốt, cũng thích hợp làm nơi cư ngụ."

"Thứ hai là ở trên đảo có một tòa linh mạch, Linh khí tràn đầy, rất có ích với tu hành giả."

"Đương nhiên!"

Nàng hơi ngừng lại, chỉ về dãy núi ở phương xa:

"Từ vài ngàn năm trước, Linh mạch đã bị trận pháp bóp chặt, tuyệt đại đa số Linh khí đều bị ràng buộc ở trên núi."

"Các đời đảo chủ đều mở rất nhiều tòa động phủ ở trên núi, người tu hành có thể dùng Linh thạch để thuê hoặc là mua lại."

"Giá tiền thì sẽ được tính dựa vào nồng độ linh khí, phần lớn là mười viên Linh thạch Trung phẩm một năm."

"Thuê động phủ còn có chỗ tốt khác, đó là khi ở trên đảo sẽ được đảm bảo an toàn."

Mười viên Linh thạch Trung phẩm!

Mạc Cầu âm thầm tắc lưỡi, giá hàng nơi này thật là mắc, đây vẫn chỉ là giá thuê mà thôi.

Nếu như mua lại, sợ là một cái giá trên trời!

"Mạc đạo hữu." Cơ Băng Yến đưa cho Mạc Cầu một tấm lệnh bài rồi cười nói:

"Cầm lệnh bài này đi thuê động phủ sẽ được chiết khấu, xem như một chút lòng thành của Băng Yến."

"Đa tạ!" Mạc Cầu nghiêm mặt gật đầu.

"Khách khí." Cơ Băng Yến khoát tay:

"Đối với tại Đằng Tiên đảo mà nói, có thêm một vị Luyện đan đại sư ở trên đảo cũng là một chuyện may lớn."

"Nha!" Mạc Cầu lộ vẻ không hiểu.

"Mạc đạo hữu có chỗ không biết." Vân tiên sư ở bên cạnh mở miệng giải thích:

"Hỗn Loạn vực có nhiều hiểm cảnh, đừng nói là Luyện khí và Đạo cơ, cho dù là Tông sư Kim Đan cũng chưa chắc sẽ an toàn."

"Cho nên đan dược bảo mệnh là vật phẩm không thể thiếu, khi bị thương, nghĩ đến chỗ này có đan sư thì cũng sẽ an ổn hơn rất nhiều."

"Ngoài ra, mặc dù Hỗn Loạn vực rất nguy hiểm, nhưng cũng có nhiều Linh vật, sau này đạo hữu sẽ không cần phải lo về dược liệu."

"Vân mỗ trước chúc cho tiệm thuốc của đạo hữu sinh ý thịnh vượng, tài nguyên cuồn cuộn."

"Đa tạ, mượn đạo hữu cát ngôn." Mạc Cầu chắp tay, lại nói:

"Nghe nói số lượng tu sĩ ở trên đảo cũng không ít, chẳng lẽ đều sống dựa vào Hỗn Loạn vực hết hay sao?"

"Thế thì không phải." Cơ Băng Yến lắc đầu:

"Người có can đảm xâm nhập Hỗn Loạn vực vẫn là số ít, chẳng qua quanh mình liền có đủ nghề nghiệp."

"Thu thập linh tính san hô, đánh bắt thuỷ sản, hoặc là làm những việc ở trên đảo như đi tuần quanh đảo, giám sát dị thường, thậm chí là đi áp vận cho hành thương đều có thể kiếm được Linh thạch."

"Nếu như may mắn, tìm được một hai món Linh vật hiếm thấy, một đêm chợt giàu cũng là chuyện thường xảy ra."

"Đằng Tiên đảo có thể hấp dẫn rất nhiều tán tu tới đây đương nhiên là có nguyên do của nó."

"Thì ra là như vậy." Mạc Cầu hiểu rõ:

"Ngược lại là tại hạ cô lậu quả văn, chỉ là không biết, nếu như gặp phải thú triều thì trên đảo có an toàn không?"

Tai họa lớn nhất khi ở gần Hỗn Loạn vực chính là thú triều sẽ bộc phát mỗi mấy chục năm.

Những lúc thế này, hành thương qua lại sẽ bị tổn thất nặng nề.

"Nói là tuyệt đối an toàn thì đương nhiên là không có khả năng." Cơ Băng Yến cười nói:

"Chẳng qua ở trên đảo có trận pháp, còn có hộ vệ tuần tra, tương đối mà nói sẽ an toàn hơn một chút."

"Mấy ngàn năm qua, chỉ bị công phá vài lần, hơn nữa còn có nguyên nhân khác."

"Mạc tiền bối quá lo lắng rồi." Tư Đồ Hủ cũng mở miệng nói:

"Sư phụ của Cừu bá là Bồ Đề Thiền Sư của Cửu Giang minh, hai vợ chồng đảo chủ đều là tu sĩ Đạo cơ viên mãn, lại còn thông thạo liên thủ chi pháp, trong tay còn cầm trọng bảo, thực lực không kém gì Tông sư Kim Đan."

"Ở trên Đằng Tiên đảo này, mượn nhờ uy lực của trận pháp, cho dù là đại yêu Kim Đan cũng có thể chém giết một cách dễ dàng."

"Tuyệt đối an toàn!"

Về phần đại yêu Nguyên Anh, một khi loại tồn tại này động thủ, sợ là toàn bộ Vân Mộng Xuyên cũng không có mấy nơi là an toàn.

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, cũng xem như là hiểu được một chút về tình huống của Đằng Tiên đảo.

Sau đó, đám người lại chuyển sang chủ đề khác.

Trong lúc đó.

Mạc Cầu còn hỏi thăm tình huống của Chân Tiên đạo.

Theo Mạc Cầu, nếu như có thể liên hệ với Chân Tiên đạo thì cũng có thể gián tiếp liên hệ với Thái Ất tông.

Nhưng mà. . .

Chân Tiên đạo đại danh đỉnh đỉnh ở ngoại giới lại không có thanh danh gì ở Vân Mộng Xuyên.

Chỉ có Cơ Băng Yến từng nghe phụ thân nhắc qua mấy lần.

Sợ rằng ở trong mắt của Cơ Băng Yến thì Chân Tiên đạo chỉ là một môn phái nhỏ giống như Diễn Nguyệt tông thôi.

Cụ thể ở nơi nào thì nàng cũng không biết.

Trong lúc nhất thời, Mạc Cầu cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác, chỉ đành có đi một bước nhìn một bước, gia tăng tu vi trước rồi tính.

. . .

Mấy ngày sau.

Trên một con đường phồn hoa nhất ở Đằng Tiên đảo, có một cửa hàng treo biển hiệu thuốc Thanh Nang.

Công tượng làm thuê đang bận rộn trong hiệu thuốc.

"Đát. . ."

Tiếng bước chân vang lên, một ông lão có cách ăn mặc như phú ông giàu giàu có xuất hiện trước cửa hàng, ông ta đứng quan sát một hiệu thuốc một hồi.

"Vị. . . Khách quan này." Một người nghe tiếng quay đầu, nhìn không nhìn ra tu vi của ông ta, nên người này liền cẩn thận hỏi:

"Hiệu thuốc vẫn chưa khai trương, ngài có việc gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận