Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 594. Kết Thúc

Chương 594. Kết Thúc


Người dịch: Whistle

Tông sư Kim Đan!

Thân ở trong chiến trường của hai vị Kim Đan, cho dù là kẻ có tu vi Đạo cơ hậu kỳ như Tống Đốc cũng không có chút lực phản kháng nào, vừa chạm vào đã là gần chết.

Một lát sau.

Trong tràng tan thành mây khói, hai đạo khí tức kinh khủng đã biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ còn lại một mảnh hỗn độn ở xung quanh nói rõ nơi đây đã phát sinh chuyện gì.

"Nguy hiểm thật!"

Sắc mặt Lương Hồng trắng bệch, giọng nói có phần run rẩy:

"May mắn là chúng ta vận khí tốt, Hai tên. . . Hai vị tiền bối kia cũng không chú ý đến nơi này, nếu không, sợ là cũng khó có thể may mắn thoát khỏi."

"Ngô. . ."

Tiết Lục Y lộ vẻ trầm ngâm, đôi mắt đẹp chớp chớp, đột nhiên nói:

"Đám người Dương Tà thế nào rồi?"

Trong tràng yên tĩnh.

Một khắc sau.

Ánh mắt của mấy người này không khỏi sáng lên, trên thân đột nhiên xuất hiện sát cơ lăng lệ, không nói hai lời, tế ra Phi kiếm rồi xông ra ngoài.

"A!"

"Thủ hạ lưu tình!"

"Phốc. . ."

Máu tươi nhiễm đỏ tứ phương.

. . .

"Một đám phế vật!"

Trong một tòa động phủ nào đó, một vị nữ tu ăn mặc diễm lệ đột nhiên phất tay, ném miếng ngọc giản mà hạ nhân truyền đến bay ra ngoài, rơi ầm xuống đất, cũng làm cho những người bên dưới run lẩy bẩy.

"Chỉ là Phái Thương Vũ. . ."

"Chủ thượng." Hai nữ nhân quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu nói:

"Theo như tin tức mà bọn thuộc hạ dò xét được thì kế hoạch vốn đang tiến triển rất bình thường, nhưng không ngờ là lại có hai vị chạy tới Kim Đan đấu pháp, cho nên bị liên lụy."

"Đám người Dương Tà tử thương thảm trọng, mà người của Phái Thương Vũ lại rất may mắn, cơ hồ không chịu ảnh hưởng gì, cuối cùng mới phản sát lại."

"Kim Đan?" Nữ tử nhướng mày:

"Hai vị nào?"

Nghe giọng nói thì mặc dù ả ta rất hiếu kỳ có Tông sư Kim Đan xuất hiện, nhưng hình như lại không sợ hãi.

"Một người trong đó chính là Tưởng Nguyên Sinh, đệ tử của Vạn Tượng Chân Nhân, một người khác thì không rõ lai lịch." Nữ tử hồi nói:

"Tưởng Nguyên Sinh đang đuổi bắt người của Huyền Hỏa giáo, người kia lại đột nhiên nhúng tay, cho nên hai người liền đánh nhau, nghe nói cuối cùng vẫn chưa phân thắng bại."

"Vạn Tượng Chân Nhân?"

Gò má của ả ta co lại, trong nháy mắt đã bỏ đi ý định tìm căn hỏi đáy, khoát tay áo một cái, bất đắc dĩ nói:

"Nếu như thế thì chuyện này coi như thôi, đi hỏi thăm một chút tình huống của Vương Kiều Tịch trước đi, tính toán thời gian thì bây giờ nàng ta cũng đã đến Bắc giang rồi."

"Chuyện mà chủ thượng nhắn nhủ thì phải làm cho tốt."

"Nếu không. . ."

"Ta sẽ hỏi tội hai ngươi!"

Nói xong, ánh mắt nữ tu trầm xuống, nộ trừng hai người bên dưới.

"Vâng!"

Thân thể mềm mại của hai người run lên, vội vã trả lời.

.......

Những mảnh vỡ của kiến trúc chập trùng trên mặt nước.

Xà nhà gỗ được chế tác tinh xảo, chiếc ghế được chạm trổ tinh mỹ, đều đang bị dòng nước cuốn về phương xa, có cái thì đã lao tới bên bờ.

Còn có một chút thi thể không kịp xử lý bị cây rong quấn chặt, đang trôi nổi bên trong khe hở nham thạch.

Mảnh thủy vực hỗn loạn này làm nổi bật ra vẻ yên bình trên đảo.

"Tai bay vạ gió!"

Sắc mặt gia chủ Tống gia Tống Đốc trắng bệch ngồi trên ghế dựa mềm, vào lúc mở miệng nói chuyện thì thân thể còn khẽ run, càng không nhịn được che miệng ho nhẹ vài tiếng, bất đắc dĩ nói:

"Không ngờ là chúng ta lại bị cuốn vào chiến trường của hai vị Kim Đan, loại cao nhân này mà đấu pháp, cho dù chỉ là bị liên lụy thì cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể tiếp nhận."

Nói xong lại thở dài một hơi.

Gặp phải chuyện như vậy, lão ta cũng chỉ có thể tự nhận không may, cũng không có dũng khí đi đòi lại công đạo.

Tình huống của Thất Tinh đường Liễu Diệp Thiên cũng không tốt, cánh tay phải đã biến mất không còn tăm hơi, khí tức suy yếu, ở bên cạnh trầm giọng nói:

"Còn phải đa tạ ân cứu mạng của Tiết tiên tử, nếu không, kết cục của chúng ta như thế nào thì còn chưa biết."

"Không có gì." Dù cho trong lòng Tiết Lục Y tràn đầy mừng rỡ, nhưng lúc này cũng chỉ đành giả vờ giả vịt bi thương, thở dài nói:

"Tiếc là chúng tôi vẫn xuất thủ chậm một bước, Tề ô chủ bất hạnh gặp nạn, thực sự là. . ."

"Làm cho người đau lòng nha!"

Những người khác hơi biến sắc, từ chối cho ý kiến.

Lúc đó Tề Vạn Niên đúng là thụ thương không nhẹ, nhưng lấy thực lực của đám người Phái Thương Vũ, đã có thể cứu được Tống Đốc và Liễu Diệp Thiên, vậy thì muốn vớt thêm một tên Tề Vạn Niên cũng sẽ không khó.

Thế nhưng. . .

Đương nhiên, chuyện như vậy nghĩ ở trong lòng là được.

Dù sao thì hiện giờ đám người Phái Thương Vũ cũng là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, không thể vì một người ngoài mà vạch mặt.

Vả lại, Tề Vạn Niên bỏ mình, Vạn Đao Ô có thể nói là rắn mất đầu, tình hình sau này liền sẽ náo nhiệt hơn, Tống gia, Thất Tinh đường cũng phải trở về chuẩn bị ứng đối.

Tiết Lục Y cười không nói.

Tình huống này đương nhiên là do nàng cố ý gây nên.

Cứu người, là vì lôi kéo quan hệ, nếu không người tới đều chết hết, sợ là Phái Thương Vũ cũng sẽ hết đường chối cãi, trở thành mục tiêu công kích.

Nguyên nhân không cứu Vạn Đao Ô Tề Vạn Niên.

Một là bởi vì hai phe thế lực vốn đã chất chứa oán hận trong những năm qua, nàng thích bỏ đá xuống giếng.

Hai là nếu Tề Vạn Niên bỏ mình thì địa bàn của Vạn Đao Ô sẽ mà giữ được, sau này thì các thế lực xung quanh cũng sẽ không dồn sự chú ý lên Phái Thương Vũ nữa, chuyện này có thể làm cho nàng có thêm không ít thời gian để tu chỉnh.

Mà Tống gia và Thất Tinh đường thì khác, nội tình của hai thế lực này thâm hậu hơn Vạn Đao Ô nhiều, cho dù chết đi một vị Gia chủ, Đường chủ thì cũng không bị thương đến căn cơ.

"Mạc đạo hữu." Tống Đốc đương nhiên là biết rõ ý định của Tiết Lục Y, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành lắc đầu, nhìn về phía Mạc Cầu vừa tới không lâu:

"Nghe qua thuật luyện đan của đạo hữu cực kỳ cao minh, y đạo cũng rất tinh xảo, không biết có Linh dược gì có thể chữa trị vết thương trên người Tống mỗ hay không? Tống mỗ vô cùng cảm kích."

"Tình huống của Tống trang chủ hơi khó, bị Tông sư Kim Đan thôi phát pháp lực làm khí huyết trầm tích khó thông, cũng không có biện pháp trị liệu nào quá tốt." Mạc Cầu trầm ngâm một chút, nói:

"Linh dược thì cũng có, bất quá lại cần không ít dược liệu, trong lúc nhất thời nửa khắc sợ lại khó mà tập hợp đầy đủ."

"Chuyện này không sao cả!"

Hai mắt Tống Đốc sáng lên, lão ta vốn đã định tiêu tốn mấy chục năm thời gian từ từ tu dưỡng, bây giờ lại có biện pháp khôi phục nhanh chóng, tất nhiên là vô cùng vui mừng:

"Mạc đạo hữu cần dược liệu gì thì cứ việc nói, chỉ cần Tống Đốc ta có thể lấy ra thì cần cái gì có cái đó!"

"Tống gia cũng đồng ý trả thù lao."

"Cái này. . ." Mạc Cầu lộ vẻ chần chờ, nhìn về phía Tiết Lục Y:

"Mạc mỗ chính là Luyện đan sư của Phái Thương Vũ, mỗi ngày cần luyện chế không ít đan dược, mà Linh dược của đạo hữu lại tốn rất nhiều thời gian, chuyện này cần Tiết phó chưởng môn đến an bài."

Đôi mắt đẹp của Tiết Lục Y sáng lên, trong lòng thầm khen Mạc Cầu một câu.

Quả nhiên.

Tống Đốc nghe vậy liền hơi biến sắc, nghiêng đầu nhìn sang, trong giọng nói đã có thêm mấy phần câu nệ:

"Tiết tiên tử."

"Tống gia chủ yên tâm, vết thương của gia chủ quan trọng hơn, ta nhất định sẽ để Mạc trưởng lão tận lực luyện chế đan dược cho Tống gia chủ." Tiết Lục Y vội vàng hứa hẹn:

"Chỉ là chuyện hôm nay. . ."

"Hôm nay vốn là do thủy khấu tung tin đồn nhảm gây chuyện, hai tên Dương Tà và Âu Dương Ác kia đều không phải hạng người lương thiện, Phái Thương Vũ thay trời hành đạo quả thật là đại thiện!" Không đợi Tống Đốc trả lời, Liễu Diệp Thiên ở bên cạnh đã lớn tiếng nói:

"Tiết tiên tử, làm tốt lắm!"

"Chúng tôi không có gì để nói."

"Đại thiện!"

Tiết Lục Y gật đầu, đôi mắt đẹp mang theo ý cười.

Không lâu sau đó, đám người Tống gia và Thất Tinh đường rời đi, một đám Đạo cơ của Phái Thương Vũ đứng trước đại điện, rốt cục cũng không áp chế được ý cười trên mặt.

"Thống khoái!"

Hạng Phủ Minh vung tay mạnh lên:

"Sau ngày hôm nay, Phái Thương Vũ chúng ta xem như là đứng vững gót chân ở nơi này, sau này nếu có thế lực nào dám đến khiêu khích thì cũng phải nghĩ lại."

"Đúng vậy." Đôi mắt đẹp của Tiết Lục Y chớp động, ung dung nói:

"Chân Tiên đạo được truyền lại từ thượng cổ, trải qua mấy lần đại kiếp cũng không bị đứt đoạn truyền thừa, tông môn đều có truyền ngôn, đạo này được thiên ý gia trì, môn hạ đệ tử cũng có thần trợ."

"Gặp tai kiếp khó thì nhất định có thể gặp dữ hóa lành!"

"Lúc trước ta cũng không tin lời này cho lắm, nhưng sau vụ việc ngày hôm nay thì ta lại có chút tin tưởng đây là thiên ý."

"Cho dù thật sự có là thiên ý thì cũng là thiên ý tại ta." Lương Hồng khẽ vuốt râu, trên mặt cũng lộ ra ý cười hiếm thấy, rồi lại lắc đầu:

"Đáng tiếc, Phong huynh không thể nhìn thấy."

Giữa sân yên tĩnh.

Trong đôi mắt đẹp của Tiết Lục Y không có bi thương, mà là một vẻ nhẹ nhõm, khóe miệng Hạng Phủ Minh khẽ nhúc nhích, cũng không nói gì thêm.

Hiển nhiên, bọn hắn cũng không cảm thấy thương cảm gì.

Mạc Cầu đưa tay vuốt nhẹ ống tay áo, Trọng Minh Hỏa Mãng núp trên cánh tay của hắn vô thức cứng đờ, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.

Lúc đó tên Phong Duyệt Sơn kia chết rất đột ngột, nó lại nhất thời sơ sẩy, không kịp ra tay cứu giúp.

Vốn nghĩ rằng chỉ là một người quan trọng, chết cũng đã chết rồi, bây giờ xem ra, sợ là không tránh được một trận trách phạt.

"Mạc huynh." Tiết Lục Y nghiêng đầu, nhỏ giọng nói:

"Huynh thật sự có biện pháp chữa trị vết thương của tên Tống Đốc kia sao?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, tiện tay đưa tới một bình đan dược:

"Nếu như không uống thuốc thì ông ta cần mấy chục năm điều dưỡng, sau khi dùng thuốc, không đến mười năm liền sẽ không có gì đáng ngại."

"Đan dược ở đây, Phó môn chủ có thể tự mình quyết định xem nên cho hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận