Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 700. Thần Binh

Chương 700. Thần Binh


Người dịch: Whistle

"Hợp Hoan tông."

Thanh Phong quét qua, thổi bay vài sợi tóc trên đầu Mạc Cầu, lộ ra hai con mắt băng lãnh tịch mịch lại giống như hai ngọn núi lửa tiềm ẩn:

"Xem ra, ngươi rất thích ăn thịt người?"

Mạc Cầu vươn tay nắm chặt đầu của ả ta, năm ngón tay từ từ phát lực.

"Răng rắc. . ."

Máu tươi, óc từ trong khe hở chảy ra.

Mà Pháp lực trong cơ thể của Diệp Quản Hòa lại chưa hoàn toàn biến mất, nhưng mặc cho ả ta liều mạng thôi động thì pháp lực cũng không có chút phản ứng nào.

"Ngừng tay!"

Hậu phương, Sắc mặt Diệp Uyển Tịch đại biến, trong miệng nôn nóng quát lên, một thanh phi kiếm tỏa ra luồng ánh sáng ngũ sắc mê ly đâm tới.

Phi kiếm đâm thẳng vào nhãn cầu của Mạc Cầu.

"Đinh. . ."

Một tia lửa không dễ gì phát hiện xuất hiện trong hốc mắt.

Phi kiếm trải qua Chân hỏa rèn luyện, vô kiên bất tồi khi va chạm với tròng mắt mềm mại thì lại bị vỡ vụn, tán thành vô số mảnh vỡ.

"Bành!"

Cái đầu lâu trong tay Mạc Cầu đột nhiên nổ tung.

Khuôn mặt xinh xắn vũ mị lập tức bị phân giải.

Lực hút kinh khủng bỗng dưng hiển hiện, như muốn cướp đoạt thiên địa chi ý, từ từ thôn phệ sạch sẽ bộ thi thể trong lòng bàn tay.

Đoạt Thiên Quyết!

Đây là một pháp môn cực kỳ bá đạo và kinh khủng, có thể thôn phệ mọi thứ của người khác hóa thành tư lương tẩm bổ cho bản thân.

Chính là phương pháp tu hành của Thiên binh trong Thiên Đình Đấu Bộ, có thể lấy chiến dưỡng chiến, giết địch càng nhiều thì thực lực càng mạnh, thậm chí trở thành đấu chiến thần linh.

Đoạt Thiên Quyết mà Mạc Cầu lĩnh ngộ được trên Ngọc Khuyết Kim Chương cũng không phải là phiên bản hoàn chỉnh, hơn nữa còn chưa hoàn toàn cảm ngộ, nhưng đối phó với một tên tu sĩ Luyện khí nhỏ nhoi thì đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Vận chuyển công pháp cướp đoạt hết thảy, lập tức y theo Dưỡng Binh pháp dung nhập vào trong Thần binh chưa thành hình.

Lấy Đoạt Thiên Quyết làm cơ sở, lớn mạnh tu vi, uẩn dưỡng thần binh, đây chính là nguyên nhân mà Đấu Bộ được xưng là Đấu Bộ.

Chỉ trong nháy mắt.

Một người sống sờ sờ đã biến mất không thấy gì nữa.

"Không!"

Diệp Uyển Tịch kinh sợ rống to.

Mặc dù đệ tử Hợp Hoan tông không có người nào là kẻ lương thiện, tay của hai ả này cũng dính đầy huyết tinh, nhưng tình nghĩa của hai người lại không phải là giả.

Mấy chục năm ở chung sớm chiều, sớm đã tỷ muội đồng tâm.

Lúc này lại nhìn thấy muội muội bỏ mình, hài cốt không còn không nói, sợ là ngay cả Thần hồn cũng không thể đào thoát.

Trong lòng buồn giận đan xen, ả vung mạnh tay lên, tế ra Huyền Âm Thần Lôi, bảo vật bảo mệnh mà ả khổ khổ cầu được từ trong tay trưởng bối sư môn.

Thân thể mềm mại bị Linh quang cuốn lên, nhanh chóng lùi lại.

Mặc dù trong lòng bi thống, nhưng ả lại không hề mất lý trí, biết rằng mình không phải là đối thủ của người có thể tiện tay bóp chết muội muội mình, nhục thân có thể ngạnh kháng Pháp khí.

Đào tẩu, để ngày khác báo thù, mới là chân lý.

"Oanh!"

Huyền Âm Thần Lôi nổ tung giữa không trung.

Lôi quang đủ để oanh sát tu sĩ Luyện khí hậu kỳ đang điên cuồng khuếch trương, tùy ý gào thét, trong nháy mắt đã hủy diệt toàn bộ trang viên nơi này.

Lư lão gia tử trợn tròn mắt lên, trong lòng biết là không ổn, trên mặt lại hiện vẻ bi thương.

Ông ta ngay cả chạy trốn cũng không làm được!

"Ông. . ."

Linh quang run lên, sau đó lại lập tức hướng co vào.

Thần lôi vốn nên nổ tung lại khôi phục nguyên dạng, bị Mạc Cầu nhẹ nhàng bóp trên đầu ngón tay, bấm tay bắn về phía Diệp Uyển Tịch.

"Bạch!"

Thần lôi hóa thành một luồng lưu quang bay thẳng vào trong cổ họng của Diệp Uyển Tịch rồi chui tọt xuống bụng.

Ách. . .

Thần sắc Diệp Uyển Tịch cứng đờ, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kinh hoảng.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Oanh!"

Thân thể xinh đẹp lập tức chia năm xẻ bảy.

Một sợi tàn hồn còn muốn giãy dụa bên trong lưu quang liền bị một lực hút giống như cùng mây mù thôn phệ, hoàn toàn biến mất không thấy.

Mọi chuyện chỉ phát sinh trong một cái nháy mắt.

Lư lão gia tử ở bên cạnh còn chưa kịp hoàn hồn thì chiến huống đã kết thúc, hai vị 'Thượng tiên' ở trong lòng của lão ta đã không còn hài cốt.

"Phù phù!"

Lư lão gia tử không hổ người đã trải qua thế sự chìm nổi, giỏi về gió chiều nào theo chiều đó, thấy tình cảnh không ổn liền trực tiếp quỳ rạp xuống đất liên tục dập đầu:

"Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng, tiểu lão nhân là bị ép buộc, những chuyện mà Lư gia đã làm đều là do bị yêu đạo Hợp Hoan tông cưỡng ép."

Mạc Cầu mặt không biểu tình nghiêng đầu nhìn sang, mở miệng nói:

"Ba mươi năm trước, tu sĩ Luyện thi từng kinh qua nơi này, là ai?"

Trong lòng Lư lão gia tử run lên, giống như nghe được thánh ý, nghĩ cũng không nghĩ, chuyện trong trí nhớ lập tức tự động xuất hiện, nói:

"Ba mươi năm trước, thượng tiên Hợp Hoan tông tọa trấn nơi này chính là Quan tiên tử, Quan tiên tử có một vị hảo hữu, nghe nói là đến từ 'Thiên Thi tông' ."

"Công pháp mà người này tu hành cần phải mượn đại lượng thi thể, cho nên lúc đó đã xuất hiện ở đây để trộm không ít thi nhân, cũng từng phát sinh thi dịch."

"Đúng rồi!"

Dường như đã nghĩ ra chuyện gì đó, lão ta vội vàng nói:

"Lúc đó, người kia đã xảy ra tranh chấp với một vị tu sĩ của Huyết Sát tông, trong đó còn có tu sĩ của Tiên đảo và tán tu tham dự, động tĩnh không nhỏ."

"Thậm chí còn làm cho vài tòa thành trấn bị hoang phế."

". . ."

Mạc Cầu nhắm mắt lại, thở dài một ngụm trọc khí:

"Vậy bây giờ người đó đang ở nơi nào?"

"Làm sao mới có thể tìm được gã ta?"

"Thi thể ở phụ cận Giác Tinh thành có phải là do gã ta làm không?"

Nhiều năm như vậy, Mạc Cầu đã kinh lịch rất nhiều chuyện, đã từng giết vô số người, máu tươi đầy tay, trong đó còn dùng không ít những thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đều là có mục đích, không bao giờ lạm sát kẻ vô tội.

Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân. (cái mà bản thân mình không thích, không muốn thì cũng đừng áp đặt cho người khác)

Đây là nguyên tắc làm người mà hắn vẫn luôn tuân theo.

Nhưng đáng tiếc.

Hình như nguyên tắc của người khác đều luôn thấp hơn hắn, chuyện này làm cho hắn chịu rất nhiều thiệt thòi.

Ngày thường thì Mạc Cầu cũng không thèm để ý, cho dù có gặp phải chuyện tức giận thì hắn cũng sẽ chịu đựng, mắt không thấy tâm không phiền.

Hôm nay.

Cảm xúc bị đè nén mấy trăm năm cuối cùng cũng đã bị phóng thích.

Sát cơ cuồn cuộn trong lòng giống như có thực chất, hóa thành hung thú dữ tợn, không kiêng nể gì mà phát tiết, dùng thủ đoạn tàn nhẫn để tra tấn ngược sát.

Lư gia.

Hào môn trăm năm.

Chỉ trong một buổi sáng đã hóa thành huyết nhục tràng.

Pháp nhãn chiếu rọi, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất!

Máu tươi màu đỏ, trông rất chói mắt.

. . .

Phái Linh Tố.

Chưởng môn đời thứ mười bảy Đổng Minh Đức đang ngồi ngay ngăn ở chính giữa đại điện, sắc mặt trang nghiêm, ánh mắt ngưng trọng, tinh khí thần toàn thân đều kéo căng.

"Thế nào?"

Ông ta không hề phát hiện là giọng nói của mình cũng đang run rẩy, còn có nỗi sợ hãi không thể áp chế kia.

"Hồi Chưởng môn." Một người có sắc mặt trắng bệch, ở dưới điện chắp tay:

"Theo như tin tức thăm dò được, trên dưới Lục gia hơn ba trăm người bao gồm cả tôi tớ, chỉ còn sót lại một vài đứa trẻ."

"Những người khác. . ."

Người đáp lời nuốt nước miếng một cái, run giọng nói:

"Tất cả đều đã chết!"

"Không chỉ là chết đơn giản thôi." Một ông lão tóc trắng xoá lặng lẽ mở miệng:

"Ta đã nhìn thoáng qua từ xa, lúc mà người nhà họ Lư chết đã chịu đủ tra tấn, có ít người thậm chí còn khóc muốn chết mà không được."

"Lột da, cạo xương, lửa cháy, hàn băng. . ."

"Cảnh tượng trong trang viên kia giống như mười tám tầng Địa Ngục vậy!"

Dù ông lão này là một thầy thuốc, thường thấy bệnh nhân bị ốm đau tra tấn, nhưng khi nhắc lại những gì đã nhìn thấy cũng không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.

"Đúng vậy!"

Một người gật đầu:

"Hình như người đó có thủ đoạn gì đó, cho dù có bị chém thành thịt nát, nếu như không được hắn cho phép thì có muốn chết cũng không thành, chỉ có thể đau khổ kêu rên."

"Quả thực là. . ."

"Ma quỷ!"

Trong tràng yên tĩnh.

Trong đại điện to lớn bỗng nhiên không có người dám nói tiếng nào, dường như người này đã trở thành một loại kiêng kỵ mà mọi người đều ngầm đồng ý.

"Rốt cuộc thì Lư gia đã đắc tội với người nào?"

Trầm mặc một lát, Đổng Minh Đức mới cay đắng mở miệng hỏi ra mấu chốt của vấn đề, nhưng lại biết là mình sẽ không nhận được đáp án:

"Hắn. . ."

"Có lan đến phái Linh Tố của chúng ta hay không?"

Đa số bách tính ở trong Quận thành đều xem Lư gia như Hào môn bản địa, cùng lắm là có quyền thế không nhỏ, còn xa mới có thể so với phái Linh Tố.

Nhưng mọi người ở đây đều biết.

Sau lưng Lư gia là có sự tồn tại của 'tiên sư'.

Nếu như không phải vì cảm thấy trở ngại với danh vọng tích lũy hơn ba trăm năm và các mối quan hệ rộng lớn của phái Linh Tố, sợ là Lư gia còn chẳng muốn nể mặt bọn hắn.

Vả lại mặc dù Lư gia vẫn luôn điệu thấp, nhưng thực lực cũng không kém.

Ít nhất cũng có ba vị Tiên Thiên tọa trấn, rất có thể còn có một món Pháp khí, cho dù là 'tiên sư', có lúc cũng phải nể mặt.

Nhưng chính một thế lực như vậy lại triệt để tan thành mây khói chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi.

Bọn hắn đã đắc tội với ai?

Bất luận là ai, thì cũng là người mà phái Linh Tố không đắc tội nổi!

"Báo!"

Đột nhiên, một tiếng quát lo lắng lại mang theo hoảng sợ từ ngoài điện vang lên, sau đó có một vị võ giả Hậu Thiên vội vàng chạy vào trong điện:

"Người. . . Người đó đến rồi!"

"Ai?"

"Người nào?"

"Tại sao lại như vậy?"

Tiếng hỏi chỉ vừa vang lên trong một cái chớp mắt thì tất cả mọi người trong điện đều đồng loạt biến sắc.

Mặc dù bọn hắn không có tận mắt nhìn thấy tình cảnh của Lư gia, nhưng cũng có chỗ nghe thấy, lần này tập hợp ở đây chính là vì muốn cầu cái an tâm.

Nào ngờ. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận