Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 610. Lữ Tử Đồng

Chương 610. Lữ Tử Đồng


Người dịch: Whistle

"Không tốt!"

"Nguy!"

Cao Trùng và Mạc Cầu đồng thời thầm kêu không ổn.

Thủ đoạn của hai người đương nhiên là sẽ không yếu, khi liên thủ liền lập tức có thể chiếm thế thượng phong, nhưng hai người lại không quen biết gì nhiều.

Lần này gặp nhau.

Nhìn như vây giết, nhưng lại bởi vì cố kỵ lẫn nhau nên khó buông tay buông chân, vây giết không chỉ không hoàn mỹ mà ngược lại còn lộ ra sơ hở cực lớn.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Oanh!"

Đại ấn và Phi kiếm bay ngược trở về, vô số huyết quang bị xoắn nát, nhưng cũng có một chút huyết ảnh nhân lúc hỗn loạn bay khắp bốn phía.

Mặc dù hai người liên thủ đã đánh trọng thương đối thủ, nhưng cũng cho gã ta một cơ hội chạy trốn.

"Đuổi theo!"

Sắc mặt Cao Trùng lãnh túc, vung tay lên, một vệt kiếm quang hiện lên, chém vỡ một mảnh huyết ảnh, cơ thể hóa thành một mảnh hào quang đuổi về một hướng.

Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, nhìn xuống bên dưới một chút rồi mới phóng người lên, đuổi theo một hướng khác.

Huyết ảnh phân tán tứ phương để mê hoặc người khác, cho dù là với tu vi của hai người Mạc Cầu thì trong lúc nhất thời cũng không thể phân biệt ra đâu mới là bản thể.

May mắn là mặc dù pháp này rất tinh diệu, nhưng tốc độ lại không nhanh.

U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn lấp lóe giữa không trung, mỗi một xuất hiện liền có một đạo huyết ảnh bị Thiên Lôi Kiếm tiễu sát.

Một lát sau.

Độn quang lóe lên ở chân trời rồi biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Trên không trung của một mảnh thủy vực nào đó.

"Đôm đốp!"

"Oanh. . ."

Một đạo huyết ảnh bạo tán giữa không trung, bộ phận còn sót lại đang văn vẹo giống như vật sống vậy, nó giãy dụa định trốn đi xa nhưng lại bị lôi đình đánh thành tro tàn.

"Bạch!"

Không khí lắc lư, Mạc Cầu xuất hiện giữa không trung.

Hắn nhìn khắp bốn phía, điện quang lóe lên trên người rồi lại biến mất không thấy.

Tuy rằng U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn là do hắn sáng tạo ra, nhưng nó lại kết hợp chỗ tinh diệu của rất nhiều loại độn pháp, thật ra nếu luận về độn tốc thì nó đã được xem như pháp môn đỉnh tiêm.

Lúc còn là Đạo cơ hậu kỳ, Mạc Cầu đã từng dựa vào độn pháp này để thoát khỏi Kim Đan mấy lần.

Hiện giờ toàn lực ứng phó, độn tốc còn nhanh hơn cả Kim Đan Huyết Hà nhất mạch của Thánh tông am hiểu ẩn nấp một bậc.

Đương nhiên.

Đây cũng là bởi vì đối phương vốn đang bị trọng thương, còn phân ra huyết nhục để thi triển hóa thân, khó mà thi triển được hết tốc độ.

"Bạch!"

Mạc Cầu lại hiện thân trên không trung của một hòn đảo hoang.

Hắn nhíu mày nhìn xuống hòn đảo bên dưới, lập tức lao xuống một căn động phủ vô danh được giấu trong khe nước bên dưới.

Người chưa đến thì khí tức Kim Đan đã ập tới.

"Ai ở bên trong?"

"Ông. . ."

Linh quang nở rộ, trong động vang lên tiếng bước chân.

Có mấy bóng người vội vàng từ bên trong vọt ra, cầm đầu là một ông lão thân mặc đạo bào, ông ta ôm quyền khom người thi lễ:

"Tán tu Hạng Thái, xin ra mắt tiền bối!"

"Tán tu." Mạc Cầu xem kỹ ông lão này.

Tu vi chỉ là Đạo cơ hậu kỳ, nhưng khí tức tràn đầy, Pháp lực thuần túy, không có tà khí, dường như là tu sĩ chính đạo.

Ở sau lưng ông ta có mấy vị nam nữ, trong đó có hai người vừa sơ nhập Đạo cơ.

"Hạng Thái."

"Đây là động phủ của ngươi sao?"

"Không phải." Hạng Thái liên tục lắc đầu, nhỏ giọng nói:

"Vãn bối từ Long Giang thuỷ vực chạy đến đến, tòa động phủ này không biết là do người nào lưu lại, đã hoang phế rất nhiều năm, chúng tôi chỉ tạm thời mượn nhờ."

"Ngô. . ." Mạc Cầu gật đầu:

"Vừa rồi các ngươi có thấy một vệt huyết quang rơi xuống không?"

"Huyết quang?" Hạng Thái ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt:

"Không có!"

"Mặc dù động phủ này không lớn, nhưng lại có năng lực cảm nhận linh cơ biến hóa, trước khi tiền bối đến đây vãn bối cũng không phát hiện ra bất cứ dị thường nào."

"Thật sao?" Mạc Cầu nhíu mày.

Hắn nhớ rõ ràng là có một vệt huyết quang chạy trốn về hướng này mà, chẳng lẽ nó nhân lúc mình không chú ý đã chuyển hướng rồi sao?

"Đúng là như vậy." Hạng Thái gật đầu, lập tức nói:

"Không biết cao danh của tiền bối, hữu duyên tới đây, vãn bối cảm thấy hết sức vinh hạnh, vãn bối lập tức sai đệ tử xuống dưới chuẩn bị, cung nghênh tiền bối vào động phủ."

"Không cần." Mạc Cầu khoát tay:

"Có một tên tu sĩ tà đạo bỏ chạy tới gần nơi này, lát nữa nếu như người nhìn thấy thì nhớ lập tức đưa tin, hoặc là gần đây cố gắng đừng đi ra ngoài."

"Tà đạo?" Sắc mặt Hạng Thái đại biến:

"Nếu nói như vậy thì bọn vãn bối không thể ở lại tòa động phủ này được nữa, nghe nói cách đây không xa có một đạo trường do các vị tiền bối gầy dựng, chúng tôi đang muốn đi qua đó."

Nói xong liền ngoắc ngoắc phía sau:

"Tử Đồng, mau trở lại động phủ thu dọn đồ đạc!"

"Vâng!"

Tên tu sĩ Đạo cơ ở sau lưng nghe vậy bèn gật đầu, xin lỗi một tiếng rồi định cất bước vào trong động phủ.

"Chờ một chút!"

Mạc Cầu bỗng nhiên mở miệng, mắt nhìn chằm chằm vào người tên Tử Đồng kia, biểu lộ dần dần trở nên âm trầm.

"Sao. . . Thế nào?" Hạng Thái hơi biến sắc, vô thức nhỏ giọng mở miệng.

"A. . ."

Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, lắc đầu bật cười:

"Kém một chút là để ngươi gạt được rồi."

"Tại sao tiền bối lại nói như vậy?" Sắc mặt Hạng Thái đại biến, lui lại một bước, trong miệng còn nôn nóng quát:

"Nghe ta. . ."

"Bạch!"

Lời còn chưa dứt, một vệt đao quang đã chém tới, sắc mặt lão ta cứng đờ, ấn quyết trong tay cũng bị gián đoạn, trên trán xuất hiện một vết máu.

Cỗ khí tức ngo ngoe muốn động kia cũng im bặt.

"Thủ đoạn không tệ, vậy mà có thể giấu được cảm giác của ta." Mạc Cầu cúi đầu lạnh lùng nhìn xem dưới chân, mặt đất đã bắt đầu run rẩy.

Núi đá lắc lư.

Trận pháp ở nơi này đã bị người ở bên trong kích phát, tích súc lực lượng hủy diệt.

Trong cảm nhận của Mạc Cầu, địa hỏa bên dưới cuộn trào, trọng thủy khuấy động, thủy hỏa va chạm tạo ra phản ứng dây chuyền, toàn bộ hòn đảo đang nhanh chóng tan rã.

"A!"

"Mau trốn!"

Mắt thấy sư phụ, sư tổ bị Mạc Cầu chém chết chỉ với một đào, những người còn lại liền điên cuồng thét lên, mỗi người tự mình thi triển pháp môn bỏ chạy tứ tán.

Mạc Cầu không để ý đến bọn hắn.

Chỉ nhìn chằm chằm vào người tên 'Tử Đồng' kia.

Lữ Tử Đồng!

Đã từng là thiên chi kiêu tử của Phái Thương Vũ, là cao đồ mà Tiết Lục Y đặt nhiều kỳ vọng, nhưng cuối cùng lại phản bội tông môn, đầu nhập vào Huyết Hà nhất mạch.

Bất quá hiện nay y đã sớm thay hình đổi dạng, bởi vì công pháp mà y sử dụng để tiến giai Đạo cơ không phải là của Phái Thương Vũ, cho nên ngay cả Mạc Cầu cũng không thể lập tức phát hiện.

Nếu Lữ Tử Đồng đã xuất hiện ở đây thì nơi sẽ có quan hệ với Huyết Hà nhất mạch.

"Oanh!"

Một lực lượng kinh khủng xé rách hòn đảo, cuốn lấy Mạc Cầu xông thẳng tới chân trời.

Trong đó còn có một đạo huyết quang đang ẩn núp, tiếng kêu sắc nhọn từ trong huyết quang vang lên:

"Ta liều mạng với ngươi!"

"Liều?"

Mạc Cầu cười lạnh:

"Chỉ sợ các hạ không có năng lực này!"

Chưa nói xong thì Thiên Lôi Kiếm và Phá Pháp Như Ý đã lao ra, đánh về phía luồng khí tức chỉ còn sót lại một nửa huyết ảnh kia.

Về phần những người trên đảo.

Khí tức bên dưới vừa bộc phát thì đã chết mất bảy tám phần, chỉ có những kẻ có tu vi không kém như Lữ Tử Đồng mới may mắn còn sống.

Nhưng bọn chúng cũng không dám dừng lại, mà lập tức thi triển độn pháp lao đi phương xa, chỉ để lại sau lưng những tiếng nổ nối liền không dứt.

. . .

Một canh giờ sau.

Mạc Cầu đứng trong thủy vực hỗn loạn, trong tay cầm một thanh phi kiếm màu đỏ ngòm, bất đắc dĩ lắc đầu:

"Linh tính bị hao tổn, lại là một món tà khí, nhiều nhất chỉ có thể coi là ngụy Pháp bảo, không biết Trúc lão có con đường bán ra hay không."

Đợi khi Mạc Cầu trở về trụ sở Hải Yến đường thì Cao Trùng đã ở đó rồi.

Thân hình thẳng tắp, lưng hùm vai gấu, vẻ mặt uy nghiêm, trên người toát ra một ý chí cao cao tại thượng, không giận tự uy, giống như một vị Đế hoàng.

Lúc này, sắc mặt y âm trầm, đang ngồi ngay ngắn trên đại điện, làm cho những người bên dưới không dám lên tiếng.

Nghe được tiếng vang, Cao Trùng ngẩng đầu nhìn lên, mở miệng hỏi:

"Mạc đạo hữu, có bắt được người không?"

"Không có." Mạc Cầu lắc đầu:

"Chỉ có một đạo phân thần ký thác vào Pháp bảo."

"Ừm." Cao Trùng gật đầu:

"Bên ta cũng là một đạo phân thần, truyền thừa của Huyết Hà nhất mạch chính là khó chơi như vậy đấy, ta hoài nghi lúc đó gã ta nhân lúc chúng ta không chú ý đã phân thần tiềm nhập chỗ này, nếu không thì không nên như vậy."

"Có lẽ đã giấu vào trong cơ thể một người khác."

Nói xong liền quét mắt toàn trường.

Phàm là những người bị ánh mắt của Cao Trùng quét qua đều sắc mặt tái nhợt, có mấy người còn run lẩy bẩy, như sắp ngã xuống đất.

Muốn phát hiện một vị Tông sư Kim Đan giấu vào cơ thể thì tám chín phần mười là phải sưu hồn.

Mà nếu như cưỡng ép sưu hồn thì lại có bao nhiêu người trong Hải Yến đường này có thể cầm cự nổi chứ?

Cho dù cuối cùng chứng minh được không có việc gì.

Nhưng sau khi trải qua kiếp nạn lần này, sợ là Hải Yến đường sẽ không còn tồn tại nữa!

"Tiền. . . Tiền bối." Đường chủ Phạm Vinh run rẩy mở miệng:

"Ở trên đảo có Trận pháp, mặc dù không địch lại phong mang của tu sĩ Kim Đan, nhưng cũng có thể ngăn cản một hồi, lúc ấy cũng không phát hiện ra có gì bất kỳ dị thường nào, càng không có phân hồn tiềm nhập vào trong."

"Hừ!" Cao Trùng hừ lạnh:

"Nếu như một Tông sư Kim Đan thực sự muốn chui vào thì các ngươi nghĩ rằng mình có thể phát hiện được sao?"

"A!"

"A!"

Cao Trùng phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn:

"Lần này tên đó cũng xem như tổn thất nặng nề, cho dù còn sống thì thực lực cũng mười không còn một, không có chừng trăm năm thì căn bản không thể nào khôi phục được, lại còn không có Pháp bảo."

"Như vậy thì chuyện này cũng có thể tạm cho qua!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận