Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 623. Kim Đan

Chương 623. Kim Đan


Người dịch: Whistle

"Đinh!"

Phi đao sắc bén là Pháp khí Cực phẩm, đáng tiếc khi đâm vào người Mạc Cầu thì chỉ có thể phát ra những tiếng va chạm giòn dã, lưỡi đao điên cuồng run rẩy nhưng lại khó có tiến thêm.

"Luyện thể huyền công!"

Nữ tử tiến lên một bước, vẻ mặt ngưng trọng, cong ngón búng ra một sợi bạch quang đánh tới, bạch quang còn đang ở trong không trung liền đã khuếch trương ra.

"Hoa. . ."

Một thứ trông giống như lưới đánh cá lao tới chói chặt Mạc Cầu.

Sau đó còn có mấy chục tên đạo binh vọt tới, tay cầm đao thương kiếm kích, vung vẩy liên tục chém xuống.

"Bành!"

"Lốp bốp. . ."

Tiếng va chạm nối liền không dứt, tia lửa bắn tung tóe.

Mạc Cầu híp mắt, ánh mắt trầm thấp, trên người hiện lên Linh quang, vô số Phù văn bao phủ xung quanh người, Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp tự động vận chuyển.

"Chẳng có tác dụng gì đâu."

Hắn lắc đầu, thân thể lắc lư, cơ bắp và màng xương liền bành trướng giống như được bơm hơi vào vậy.

Chỉ trong nháy mắt, Mạc Cầu đã biến thành một tên cự nhân có thân cao mười mét cánh tay thô to như xà nhà, tiện tay quét bay đám Đạo binh, xé rách cái lưới đánh cá trên người.

Thông đạo cực kỳ rộng rãi, nhưng Mạc Cầu đứng ở dó lại tạo ra cho người ta một cảm giác khó mà vượt qua.

Giống như một dãy núi đang đứng sừng sững, mắt hiện lôi uy, chân đạp tứ cực, thân nạp thiên địa, làm cho Thần hồn của người nhìn cũng phải run rẩy.

"Cửu Chân Trung kinh!"

Một nam một nữ ở phía đội diện lập tức sắc mặt đại biến, vô thức lui lại một bước.

Cổ Nhược Bàn đang núp ở nơi hẻo lánh lại lập tức cứng đờ, nhìn về phía Mạc Cầu bằng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Gã ta đã đắm chìm trong Cửu Chân Trung kinh hơn hai trăm năm rồi, cho nên gã biết rõ hơn người khác là tình huống hiện giờ của Mạc Cầu đại biểu cho cái gì.

Công pháp đại thành!

Lực so Kim Đan!

Nhưng. . .

Cái này sao có thể?

Rõ ràng là đối phương mới chỉ lấy được Cửu Chân Trung kinh cách đây không lâu mà thôi, chỉ trong một chốc ngắn ngủi, cho dù nhục thân vốn đã cao minh thì cũng không thể nào làm được mới phải.

"Pháp môn không sai."

Mạc Cầu hoạt động một chút, lạnh nhạt khen một câu.

So sánh với Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân thì môn công này cũng không tính mạnh, nhưng Chân Thân thiên về trấn áp dị lực, rèn luyện nhục thân, lực lượng bộc phát không phải sở trường của nó.

Nhưng môn công này thì khác.

Cửu Chân Trung Kinh bỏ qua cái khác, chuyên công lực lượng nhục thân, điều này dẫn đến lực lượng sơ nhập Kim Đan đã là cực hạn, dù sao thì nhục thân cũng giảng cứu âm dương tuần hoàn.

Một người chỉ có nhục thân mạnh mẽ là quá cực đoan.

"Oanh!"

Mạc Cầu đạp nhẹ một cái, cự nhân cao hơn mười mét cự nhân đã biến mất không thấy gì nữa, không khí chấn động, thân hình nữ tử kia cứng đờ, trong nháy mắt liền nổ tung, cốt nhục hóa thành bã vụn.

"Bành!"

Huyết vụ tràn ngập.

Một vị tu sĩ Đạo cơ không thể chịu nổi một kích của Mạc Cầu, rất bình thường, Kim Đan mà không làm được vậy thì còn gì là Kim Đan nữa.

Ngay cả Pháp khí tùy thân cũng bị oanh thành mảnh vỡ.

Mạc Cầu quay người, mặt không biểu tình, vươn tay nhẹ nhàng tìm tòi, cánh tay từ từ vặn vẹo.

"Răng rắc!"

Một cái đầu đang trừng to mắt đã nằm trong tay hắn, thi thể không đầu ngã ầm xuống đất.

Hà Nhược Lan và Quách Bộ Bình đang ở trong mật thất hậu phương, một người chiếu cố cho đám nữ tử đang hôn mê, một người chuyên tâm cướp đoạt quyền khống chế Linh chu.

Cho nên hai người họ đều không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm và tiếng nổ phát ra, sau đó lại đột nhiên yên tĩnh.

Mà sự yên tĩnh này lại không tạo ra cho hai người cảm giác an toàn, ngược lại còn giống như tiết tấu của một mạch nước ngầm ẩn núp, giống như bão tố sắp đến.

"Đông!"

"Đông!"

Tiếng tim đập to rõ đến mức có thể nghe được.

Bên ngoài.

Cổ Nhược Bàn nhìn xem Mạc Cầu với vẻ mặt ngốc trệ, cho dù là lúc này Thần hồn không bị quản chế thì gã cũng không dám có chút ý nghĩ phản kháng nào.

Mạc Cầu thân hóa cự nhân cao mười mét, giống như Thần linh hàng thế, uy áp như sơn nhạc, thậm chí còn vượt qua Linh chu tam phẩm.

Từng cục cơ bắp rắn chắc trên cánh tay, hai chân mạnh mẽ, trong lúc hô hấp gian ngực bụng có chút chập trùng, thân thể cao lớn ẩn chứa lực lượng làm cho người ta kinh ngạc đến run rẩy.

Không cần có bất kỳ động tác gì.

Chỉ lặng lẽ đứng đó thì hư không ở xung quanh cũng bị uy áp vô hình giam cầm, khó mà động đậy.

Sắc mặt Mạc Cầu lạnh lùng, mắt hiện Linh quang, thân thể hơi nghiêng nhìn về một góc nào đó, không khí di động theo tầm mắt phát ra nhữn tiếng động như biển gầm.

"Rầm rầm. . ."

Tật phong run run.

Vùng không gian đó như có một người đang đứng sừng sững, đối mặt nhìn sang.

Kim Đan!

Mạc Cầu híp mắt.

Ở đây lại còn ẩn giấu một vị Tông sư Kim Đan?

Hình như đối phương không phải là người của thủy phỉ, ít nhất thì không hoàn toàn là, nếu không thì khi vừa rồi hiển lộ khí cơ cũng sẽ bị Linh chu áp chế.

Mà không phải là giúp đỡ giống như hiện giờ!

Một cỗ sát cơ như có như không, giống như gai nhọn xuất hiện, cho dù lúc này hắn đã hiển lộ ra Cự Linh Pháp tướng thì vẫn cảm thấy làn da căng lên.

"A. . ."

Mạc Cầu nhẹ nhàng cười một tiếng, cặp mắt của hắn đột nhiên đỏ lên.

"Xoạt!"

Liệt diễm cuồng quyển.

Hỏa diễm u lãnh không tạo ra một cảm giác nóng rực, ngược lại là băng hàn sâu như cốt tủy, giống như lãnh tịch tuyên cổ bất biến.

Hỏa diễm bao trùm Cự Linh Pháp Tướng, tròng mắt dần dần trở nên tĩnh mịch, vầng sáng ở xung quanh lập tức u ám, chỉ có con ngươi giống như vòng xoáy kia là đang chầm chậm xoay tròn.

U Minh Hỏa Thần Thân!

Địa Ngục Đồ!

Uy áp đột nhiên thay đổi.

Không còn là cuồng bạo như biển, uy áp tứ Cực, mà là âm lãnh thâm thúy, hư không cũng trở nên vặn vẹo, hướng về phía U Minh chi địa lặng lẽ ép tới.

"Ừm!"

Tiếng rên rỉ vang lên.

Thân thể của người ở nơi hẻo lánh kia lập tức run rẩy, trong miệng phát ra tiếng kinh ngạc, dưới sự dẫn dắt của khí cơ, người này không tự chủ được tế ra Pháp bảo, đánh về phía trước.

Pháp bảo là một cây côn có sáu cạnh, không giống trượng, cũng không phải côn, lúc ra thì cuốn theo linh khí thiên địa, bắn ra uy lực rung động.

"Răng rắc răng rắc. . ."

Khí cơ va chạm, xác ngoài Linh chu ở xung quanh lặng lẽ rách tung tóe, vô số dòng nước từ khe hở tràn vào, trong chớp mắt đã bao trùm mấy cái thông đạo.

Mạc Cầu híp mắt, khẽ vươn tay ra.

"Ngang!"

Hai con hỏa long gào thét bay ra, xoay tròn rồi đụng vào Pháp bảo đột kích.

Thiên Hỏa Viêm Long!

Hỏa long cách không va chạm với Pháp bảo, nơi tiếp xúc đột nhiên xuất hiện một vệt hắc quang, không gian dường như cũng bị áp súc, Linh quang hỏa diễm tụ vào một điểm.

Hắc quang co lại rồi bành trướng, sau đó nổ tung.

"Oanh!"

Lực lượng hủy diệt kinh khủng ngang nhiên xuất hiện, trong chớp mắt đã quét ngang bốn phương tám hướng, Cổ Nhược Bàn đứng mũi chịu sào bị hung hăng quét bay ra ngoài.

Tu vi gã ta không yếu, còn tinh thông Luyện thể, nhưng dưới lực bộc phát này lại lập tức mình đầy thương tích, thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm.

Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu thì thảm hại hơn.

Nếu như là ở trong tình huống hoàn hảo không chút tổn hại, có người thao túng thì đủ trấn áp Kim Đan.

Mà nay, nó vốn là trung tâm bộc phát của hai lực lượng này, lực lượng tán loạn, vô tâm phòng ngự, căn bản khó mà chống cự.

Vị trí ngực bụng lập tức bị xé ra một cái lỗ hổng khổng lồ.

Vô số dòng nước và nước bùn tràn vào.

Mạc Cầu mặt không biểu tình thu tay lại, một vệt điện quang yếu ớt xuất hiện ở bên cạnh, chính là Thiên Lôi Kiếm nhân lúc loạn vừa rồi để tập kích đối thủ.

"Chạy trốn."

"Kim Đan trung kỳ."

Mặc dù không thể bắt được đối thủ, nhưng cũng nghiệm chứng ý nghĩ của hắn.

Khi thi triển U Minh Hỏa Thần Thân thì tu sĩ Kim Đan trung kỳ bình thường đã không phải là đối thủ của hắn!

. . .

Đại điện.

Đại thủ lĩnh của Thủy kiêu Trác Mãng sắc mặt âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng trong kính.

Cho dù Trác Mãng đã nắm trong tay phần lớn quyền khống chế Linh chu tam phẩm, nhưng vẫn khó có thể thấy rõ trong ngực của Lục Dực Kim Thiềm đã phát sinh cái gì.

Cảnh tượng trên gương hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một vài Linh quang nở rộ, gợn sóng dập dờn.

"Đại ca."

Một người hạ giọng mở miệng:

"Loại tình huống này tám chín phần mười là có Tông sư Kim Đan đang giao thủ."

"Kim Đan!" Khóe miệng Trác Mãng co quắp.

Nếu như hoàn toàn nắm giữ Linh chu, cho dù có Tông sư Kim Đan chui vào thì y cũng có thể trấn áp, dù sao Linh chu tam phẩm vốn là trấn tông chi bảo.

Nếu như chỉ cần một vị Kim Đan liền có thể hủy tông diệt phái thì cũng không xưng nổi cái danh hiệu này.

Nhưng bây giờ. . .

"Oanh!"

"Răng rắc. . ."

Linh chu chấn động, thân hình của đám người không ngừng lắc lư.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Có phải là người của Thiên Nhai đạo tràng người đã giết vào rồi không?"

"Đại ca!"

Một đám thủy phỉ sắc mặt đại biến, nhao nhao la lên.

"Linh chu hỏng rồi!" Hốc mắt Trác Mãng nhảy lên, đột nhiên quay đầu gầm thét:

"Đi nhà kho, mang theo tất cả đồ vật có thể mang theo."

"Nhanh!"

"Vâng!"

Đám thủy phỉ trả lời, cũng có người nhỏ giọng nói:

"Vậy trong này làm sao bây giờ?"

"Để lại cho người của Thiên Nhai đạo tràng." Hai mắt Trác Mãng co rụt lại:

"Để toàn bộ Linh phù và Ngũ hành lôi ở lại nơi này, xem như là một món quà ra mắt cho bọn hắn."

Về phần những huynh đệ đã chết. . .

Thân là thủy phỉ, vốn là ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu như chết trong tay người khác thì người thì cũng còn tốt, còn có thể thiết pháp trả thù, nhưng chết trong tay Kim Đan thì chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Cùng lắm thì.

Thập thất thủy kiêu sửa lại tên thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận