Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 622. Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu

Chương 622. Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu


Người dịch: Whistle

"Ngô. . ."

"Chế tạo những thứ to lớn cần phải tiêu hao rất nhiều Linh tài, vừa tốn thời gian vừa phí công sức, lại khó có tác dụng với bản thân, còn không có ích cho tu hành."

"Mà Yển tông chi pháp lại có thể từ từ thay đổi thể xác của bản thân, gia tăng tu vi, kéo dài thọ nguyên, cho nên bọn họ không muốn lãng phí thời gian để kiến tạo những con quái vật khổng lồ này."

Mạc Cầu thu tay lại, âm thầm gật đầu.

Hắn thấy Linh chu chi pháp là do tập chúng sinh chi lực, từ năm này tháng nọ chế tạo mà thành, chỉ có ở loại hoàn cảnh đặc biệt như Vân Mộng Xuyên mới có tác dụng.

Thoát ly toàn bộ thuỷ vực Vân Mộng Xuyên thì căn bản không thể phát triển ra được Linh chu Cửu phẩm, mà Yển sư tạo vật lại có thể thích ứng với các loại tình huống.

Đối với người muốn chứng được đại đạo thì Yển tông chi pháp mới là chính đồ.

"Đến rồi!"

Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng quát ngột ngạt của Quách Bộ Bình.

Sau một khắc.

Mạc Cầu nhướng mày, không khí xung quanh dường như trở nên sền sệt, còn có uy áp ập tới, làm cho hắn không nhịn được phải kêu đau một tiếng.

Pháp lực toàn thân lập tức bị áp chế chỉ còn sót lại một thành.

Thần thông Pháp thuật cũng giống như tăng thêm rất nhiều gông xiềng, muốn thôi phát sẽ rất phí sức.

Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang, những người khác cũng giống như vậy, vẻ mặt cứng nhắc, chỉ là người có thực lực càng mạnh thì lực áp chế này cũng sẽ càng lớn.

Cùng lúc đó.

Ngoại giới.

Trong đầm lầy tràn đầy nước bùn, một thứ khổng lồ xuất hiện, tứ chi phát lực đánh về phía sáu phe thế lực Phái Thương Vũ.

Linh chu tam phẩm, Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu!

Sáu cái cánh mỏng như cánh ve ở sau lưng đang bao trùm mấy chục dặm đầm lầy đang vung vẩy, cơn chấn động tạo ra những cơn gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hình thể của nó có thể với một dãy núi, phun ra nuốt vào vô số thiên địa nguyên khí.

Chiếc Linh chu màu ám kim này chỉ cần nằm lẳng lặng ở dưới đáy nước cũng đã tạo ra một uy áp kinh khủng.

"Oa!"

Kim Thiềm há miệng lớn ra.

Tiếng kêu kỳ dị vang lên, vô số kim quang từ trong miệng nó phun ra, bên ngoài kim quang bị liệt diễm bao phủ, cuồng xông trăm dặm, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ chiến hạm.

"Oanh!"

"Răng rắc. . ."

Linh chu của Tống gia, Thiên Nhai đạo tràng, Cự Kình bang bị vỡ nát đầu tiên, vô số người kêu thảm bị kim quang xé thành mảnh nhỏ.

Mặc dù những chiếc Linh chu khác không bị xung kích chính diện, nhưng cũng có bị hư hại một trình độ nhất định.

Chỉ trong chớp mắt này.

Uy thế mà vài phe thế lực xung kích tạo ra đã bị ngăn chặn, lại còn bị tổn thất nghiêm trọng.

"Tại sao lại như vậy?"

"Tại sao lại như vậy!"

Mấy vệt lưu quang tự trong hỗn loạn xông ra, trong đó có bóng người nhếch nhác của Tống Đốc và Diệp Phi Hoa.

Bọn hắn tu vi cao thâm, chỉ bằng vào lực lượng của bản thân liền có thể lực áp Linh chu ngũ phẩm, khi di chuyện thì càng nhanh gọn, bộ dạng hiện giờ chỉ là nhếch nhác chứ không bị thương gì nhiều.

Nhưng thần sắc đều đại biến.

"Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu!"

Đôi mắt đẹp của Diệp Phi Hoa co vào, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc Linh chu khổng lồ giống như dãy núi ở trước mặt:

"Tại sao nó lại ở chỗ này!"

"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này." Chu Tử Thăng cũng xuất hiện ở phụ cận, sắc mặt ngưng trọng:

"Đây là một cái bẫy, mau mau rời đi!"

"Trễ rồi." Sắc mặt Tống Đốc trắng bệch, trơ mắt nhìn chiếc Linh chu ở trước mặt đang huy động chân phải, kim quang hiện lên, xẹt qua một chiếc chiến hạm.

"Oanh!"

Hỏa quang bộc phát, chiếu sáng một vùng u ám.

Trong vụ nổ kịch liệt còn có thể nhìn thấy những bóng người mơ hồ đang nhanh chóng tan rã.

"Tứ Thủy bang!"

Động tác của Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu nhìn thì giống như chậm chạp, nhưng đối với loại hình thể khổng lồ như nó mà nói là nhanh như điện thiểm.

Trong vòng mười dặm chỉ quét ngang một cái.

Ở trước mặt nó, cho dù có là một đám tu sĩ Đạo cơ thì cũng dễ dàng bị nó nghiền ép.

Giờ này khắc này, chiếc Linh chu tam phẩm này đã bộc phát ra uy năng giống như một ngọn núi lớn có thể tùy ý di chuyển.

Đám người ở đây đều đã tràn đầy tuyệt vọng.

"Ầm ầm. . ."

Linh chu to lớn cuốn theo dòng nước cuồng bạo, giống như vật sống đang vung vẩy chân trước, mắt thấy sắp quét ngang một phương thì động tác của nó lại đột nhiên cứng đờ.

"Răng rắc!"

"Bành!"

Lục Dực Kim Thiềm ngửa ra sau một cái, ngã chổng vó lên trời, bốn cái chân cóc dài tới mười mấy dặm đang dùng sức giãy dụa.

Hả?

Đám người sững sờ.

Đã xảy ra chuyện gì?

Đám người này còn chưa kịp hoàn hồn thì con Lục Dực Kim Thiềm kia đã xoay người lại, nhìn thẳng về phía chiến trường, hai mắt nộ phóng kim quang, vô số Kim đao quét ngang bay ra.

"Lốp bốp. . ."

Rất nhiều tiếng nổ vang lên, lại có một chiếc chiến hạm toái liệt.

"Bạch!"

Hạng Phủ Minh từ trong hỗn loạn xông ra, sắc mặt tái nhợt, khi nhìn thấy cảnh tượng sau lưng thì trên mặt không khỏi có chút run rẩy.

Mặc dù lần này Phái Thương Vũ không có nhiều người tới đây, nhưng đều là tinh nhuệ, căn cơ của môn phái, lại thêm nội tình của Phái Thương Vũ không đủ.

Hôm nay có thể nói là tổn thất nặng nề. . .

"Hả?"

Hai mắt ông ta chớp động, nhìn về phía bộ dạng nhếch nhác của đám người Lý Nguyên Động ở sau lưng:

"Các ngươi làm sao thoát ra đây?"

Trong loại tình huống vừa rồi, ngay cả ông ta cũng phải cực khổ lắm mới trốn được, tình thế hiểm trở như vậy, làm sao mà mấy tu sĩ Luyện khí này lại có thể chạy thoát được?

"May mắn nhờ có Linh phù của Mạc trưởng lão!"

Vũ Mai tỏ ra may mắn, từ trên người lấy ra một tờ Linh phù, giọng điệu cảm kích:

"May mắn có nó, bằng không thì thảm rồi!"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Đám người Lý Nguyên Động cũng liên tục gật đầu, mỗi người đều lấy ra một tờ Linh phù, đồng thời nhìn về phía trước:

"Xem ra còn có thể dùng được thêm hai lần nữa, không biết có thể chịu đựng được hay không, may mà Mạc trưởng lão còn cho một tám Phần Thiên Liệt Diễm Phù nữa, nghe nói uy lực của nó có thể uy hiếp được cả tu sĩ Đạo cơ trung kỳ."

"Ta cũng có một tấm."

"Ta cũng có một tấm!"

"Ây. . ."

Sắc mặt Hạng Phủ Minh ngốc trệ, miệng há to, trong lúc nhất thời không biết nên hình dung ý nghĩ của mình như thế nào.

"Chư vị!"

Lúc này, một tiếng rống to từ xa xa truyền đến:

"Mặc dù Linh chủ của thủy phỉ có uy năng cường hãn, nhưng rõ ràng là bọn chúng vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được nó, chúng ta nhân cơ hội này xông vào đi."

"Như vậy mới có một chút hi vọng sống!"

Lời còn chưa dứt, một cái chân trước của con Lục Dực Kim Thiềm ở trước mặt đã tự động tróc ra, rơi xuống đáy nước, tạo ra một đường hầm to lớn.

. . .

"Đông!"

"Đông!"

Trong thông đạo rộng hơn mười trượng, đủ cho rất nhiều xe ngựa thông hành, bỗng nhiên có tiếng bước chân ngột ngạt vang lên, người chưa đến nhưng sát cơ đã phả vào mặt.

"Oanh. . ."

Tật phong chấn động, hơn mười gã đại hán có hình thể cao gần một trượng đã xuất hiện ở góc rẽ.

Mỗi người đều có cặp mắt màu đỏ, giống như đã kích phát một loại tiềm lực nào đó, khi nhìn thấy hai người Mạc Cầu liền gào thét lao đến.

"Cẩn thận, bọn chúng là huyết nhục Đạo binh mà thủy phỉ chuyên môn bồi dưỡng, mặc dù bất thiện Pháp thuật, nhưng lực lượng nhục thân lại không kém hơn Đạo cơ."

"Còn tinh thông liên thủ tác chiến, lại không bị Linh chu áp chế."

Giọng nói của Quách Bộ Bình từ sau lưng truyền đến:

"Ta đã mở ra thông đạo của Linh chu để cho người bên ngoài tiến vào, như vậy thì chúng ta liền có thể nội ứng ngoại hợp, nhất cử tiêu diệt bọn thủy phỉ này."

"Chẳng qua là cần phải cầm cự thêm một khoảng thời gian."

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, quan sát kỹ đám Đạo binh đang lao tới.

Đạo binh thì hắn đã thấy nhiều, bản thân hắn còn từng trở thành Đạo binh trong một khoảng thời gian, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua loại tồn tại giống như trước mặt này.

Mạc Cầu nhẹ nhàng phất tay ra hiệu với Cổ Nhược Bàn ở bên cạnh:

"Giải quyết bọn chúng."

". . ."

Cổ Nhược Bàn cắn chặt răng, hai gò má run run, hiển nhiên là đang chống cự sự áp chế của Mạc Cầu, nhưng mà vì không đủ thực lực, nên cuối cùng gã ta chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng rồi cầm rìu nhào tới.

Nhục thân của gã ta cũng rất mạnh, da thịt cứng rắn chẳng kém gì Pháp khí, mặc cho đám đại hán ở đối diện chém vào cũng là lông tóc không thương.

Mà gã ta chỉ cần tiện tay công kích thì có thể chặt đứt một người, lưỡi búa sắc bén giống như Liêm đao của Tử Thần đang điên cuồng thu hoạch sinh mệnh.

"Ngũ ca!"

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc làm cho thân thể gã ta run lên.

Cổ Nhược Bàn chậm rãi ngẩng đầu.

Có một nam một nữ ở cuối thông đạo đang nhìn gã bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Ngũ ca!"

Một vị nam tử có vết sẹo trên mặt tiến lên một bước nói:

"Huynh. . ."

"Trốn!"

Cổ Nhược Bàn gầm nhẹ, hai mắt đỏ lên:

"Mau trốn!"

Hét xong một tiếng gã liền cầm búa đánh tới, phủ ảnh che đậy toàn bộ thông đạo.

"Ngũ ca đã bị người khác khống chế." Đôi mắt nữ tử chớp động, chỉ tay một cái, một thanh Phân Thủy Thứ liền lao ra va chạm với phủ ảnh:

"Là người ở sau lưng!"

Nếu như thực lực của Cổ Nhược Bàn còn hoàn hảo, hai người muốn phân thắng bại thì còn rất sớm, nhưng lúc này nữ tử chỉ vừa xuất thủ đã đánh cho gã ta bay ra ngoài.

"Ta muốn mạng của ngươi!" Đao Ba Nam nghe vậy liền lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bổ nhào tới chỗ Mạc Cầu.

Cùng lúc đó.

Một lực lượng càng mãnh liệt hơn cách không rơi xuống, làm cho Mạc Cầu nhướng mày, ngón tay muốn di chuyển cũng cứng đờ tại chỗ.

Rất rõ ràng.

Đối phương có năng lực có thể khống chế Linh chu nhất định.

Mượn nhờ lực lượng của Linh chu tam phẩm để áp chế mình, sau đó kích phát sát chiêu.

Ba thanh phi đao lóe lên những lam mang quỷ dị, phi đao phá vỡ hư không đâm thẳng tới lông mày, cổ họng, và ngực của Mạc Cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận