Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 410. Động Thiên

Chương 410. Động Thiên


Người dịch: Whistle

Đối với Thái Ất tông thì một vị Kim Đan, Nguyên Anh tương lai là chuyện tốt, nhưng đối với bọn hắn mà nói thì lại là một sự uy hiếp tiềm ẩn.

Nếu như có thể giải quyết sạch sẽ trước khi sự uy hiếp còn chưa chân chính trưởng thành thì không thể tốt hơn.

"A, nói thì đơn giản." Thần sắc Ti Hành biến hóa:

"Lúc đó ở trước mắt bao người, trừ phi đuổi tận giết tuyệt, vả lại kiếm pháp của tên họ Mạc kia thật không đơn giản."

"Chẳng qua chỉ là một tên tán tu vừa mới tiến giai Đạo cơ mà thôi." Nam tử bĩu môi, vẻ mặt khinh thường:

"Lấy thực lực của sư tỷ, lật tay liền có thể diệt được!"

Ti Hành lắc đầu, cũng không nhiều lời, dường như ả cũng không phủ lời mà gã nam tử này nói.

Chỉ than nhẹ một tiếng:

"Đây chính là Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể. . . , ngàn năm khó gặp một lần, giết chết, cả đất trời cũng oán giận."

"Cho nên lúc đó sư tỷ liền chần chờ?" Nam tử nhíu mày, lập tức thở dài:

"Đáng tiếc."

"Không có gì đáng tiếc." Ti Hành cười lạnh:

"Giết nàng, sợ là ta cũng không thoát được, vụ mua bán một mạng đền một mạng này ta sẽ không làm."

". . ." Nam tử trầm mặc, dừng một chút lại nói:

"Sư tỷ có thể bắt được người đồng hành với vị Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể kia không?"

"Ngươi muốn làm gì?" Ti Hành quét mắt nhìn gã một cái:

"Bắt người liền mang ý nghĩa đả thảo kinh xà, Thái Ất tông cũng sẽ biết rõ có người đang chú ý đến Đạo thể."

"Sau này thì các ngươi cũng sẽ không còn cơ hội."

"Lại nói. . ."

Ti Hành cười lạnh, nói:

"Sợ là người của Thái Hòa cung đang ước gì có kẻ thay bọn họ giải quyết tên tiểu mập mạp kia, chặt đứt trần duyên của Đạo thể."

"Cái này. . ." Sắc mặt nam tử biến đổi, lâm vào trầm tư.

Lúc này, Ti Hành lại chậm rãi mở miệng: "Bất quá, cũng không phải là không có cơ hội."

Hai mắt nam tử sáng lên, vội vàng mở miệng:

"Xin sư tỷ chỉ rõ!"

"A. . ." Ti Hành cười khẽ, lại không đáp lời nói.

Nam tử chuyển động hai mắt, thấp giọng mở miệng: "Dường như sư tỷ vẫn đang tìm kiếm Cửu Chuyển Dung Huyết Cao. Đệ biết có nơi có một phần, vả lại phẩm tướng hoàn hảo, có thể làm cho huyết mạch của sư tỷ tiến thêm một bước."

"Nha!" Sắc mặt Ti Hành khẽ biến, lập tức liếm môi một cái, nói:

"Đem đồ vật tới đây, ta sẽ cho các ngươi biết nên làm thế nào."

"Cái này. . ." Nam tử lộ vẻ khó xử, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hung hăng gật đầu:

"Thành giao!"

"Ta nói rõ trước." Ti Hành mở miệng:

"Phương pháp này của ta không thể nào thành công trong nửa năm một năm được, có thể phải bỏ ra mười năm hoặc thậm chí là lâu hơn nữa."

"Chuyện này không thành vấn đề." Nam tử cười lạnh:

"Chỉ cần có thể diệt trừ Đạo thể, vì tông môn tiêu diệt một sự uy hiếp tiềm tàng, chúng tôi chờ nổi."

"Vậy thì tốt!" Ti Hành gật đầu:

"Vật tới tay thì thông báo cho ta biết."

Nói xong, không đợi gã ta nói tiếp, Ti Hành đã vung tay áo dài lên, hóa thành một làn khói lướt ra bên ngoài.

Trong làn khói mơ hồ có tiếng dị thú gào thét, tiếng vỗ cánh phành phạch.

Thấy Ti Hành rời đi, sắc mặt của những người còn lại trong phòng đều khẽ buông lỏng, dường như đã tháo được một khối đá đang đè trên vai, bầu không khí trong mật thất cũng thả lỏng hơn.

Một người nhỏ giọng mở miệng nói:

"Sư huynh, vị này chính là nhị đệ tử của Trùng Ma - Linh Cổ nữ yêu sao?"

"Không sai." Nam tử nghiêm túc mở miệng nói:

"Đừng có chọc ả ta, một khi mà nữ nhân này điên lên, cho dù là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng phải nhượng bộ lui binh, năm đó ả đã xé xác một vị tu sĩ Đạo cơ trung kỳ đó."

"Sư huynh." Một người hỏi tiếp:

"Hiện giờ, nàng còn là người sao?"

Câu hỏi này rất kỳ lạ, nhưng đám người ở trong mật đạo đều lộ ra vẻ ngưng trọng, nhìn về phía vị 'Sư huynh' trong miệng bọn họ.

"Hắc. . ."

Nam tử nghe vậy cười lạnh:

"Ai biết được, đám người kia thần thần bí bí, tu luyện tà công đã sớm luyện đến bản thân người không ra người, yêu không ra yêu."

Mạc Cầu đang đi dạo trong phường thị, liếc nhìn khung cảnh phồn hoa ở xung quanh, trong lòng không khỏi cảm khái.

Thật nhiều tu sĩ!

Rất nhiều người tu hành đang tề tụ ở khu phường thị này, phóng tầm mắt nhìn lại, người người nhốn nháo, có thể so với phường thị trong chốn phàm tục.

Vào lúc phường thị ở gần Thương Vũ phái hưng thịnh nhất cũng còn kém rất xa nơi này.

Thỉnh thoảng còn thể gặp được vài vị tu sĩ Đạo cơ tương đối hiếm thấy.

Trong lúc đang bước đi, một vị lão ẩu sượt qua người.

"Đát. . ."

Mạc Cầu ngừng chân, không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.

Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy khí tức trên người vị lão ẩu này lại có phần quen thuộc, dường như đã từng được gặp ở nơi nào rồi.

Nhưng dù hắn lật lại những vị tu sĩ Đạo cơ trong đầu cũng không tìm được người này.

Mạc Cầu lắc lắc đầu, kiềm nén tạp niệm trong lòng, cất bước đi tới một tòa tửu lâu nằm cách đó không xa.

Ở cuối con đường.

Lão ẩu quay người nhìn thoáng qua bóng lưng của Mạc Cầu, khóe miệng hơi vểnh lên, còn hừ nhẹ một tiếng.

Trên tửu lâu.

Trong một căn phòng rộng rãi, Linh quang sáng chói.

Những tu sĩ Đạo cơ đến từ nhị phong ngũ cung của Thái Ất tông đang nâng chén, trò chuyện vui vẻ.

Bọn họ đang ăn tiệc uống rượu tụm năm tụm ba.

"Mạc sư đệ!"

Thấy Mạc Cầu lên lầu, Liễu Vô Thương vừa mới bưng chén rượu lên liền vội vàng đứng dậy chào hỏi:

"Bên này, để ta giới thiệu cho đệ mấy vị bằng hữu."

"Liễu sư huynh." Mạc Cầu cất bước tới gần, ôm quyền chắp tay:

"Mạc Cầu gặp qua mấy vị đạo hữu."

"Khách khí!"

"Thuần Dương cung Dư Duệ, hữu lễ!"

"Ất Mộc cung Hàn Tiến, gặp qua đạo huynh."

"Thái Hòa cung La Khỉ, gặp qua Mạc đạo hữu."

Mấy người nhao nhao chào hỏi, ánh mắt nhìn qua có hiếu kì, nghi hoặc, nhưng cũng không có chống đối.

So sánh với Thương Vũ phái thì bầu không khí của đệ tử trong Thái Ất tông cũng tốt hơn không ít.

"Chư vị." Liễu Vô Thương đứng ở bên cạnh Mạc Cầu, cười nói:

"Tuy rằng trước đây Mạc sư đệ là một vị tán tu ở ngoại giới, lại thông thạo Luyện Đan thuật, thâm thụ Tạ sư huynh coi trọng."

"Sau này các vị có cần Luyện đan thì có thể đi tìm đệ ấy!"

Nghe vậy, mắt của những người này đều sáng lên.

Luyện Đan sư, Luyện Khí sư, Trận Pháp đại sư, những nhân vật này đều được người người tôn kính.

Chẳng qua tôn kính thì tôn kính, nhưng những người này phân tâm việc khác thì cũng mang ý nghĩa tu vi cũng sẽ không cao.

Thực lực cũng sẽ không quá mạnh.

"Sư huynh nói đùa." Mạc Cầu cười nhạt lắc đầu:

"Chẳng qua là hiểu sơ một chút mà thôi."

"Nếu như chư vị có cần thì Mạc mỗ cũng không dám chối từ, chẳng qua Linh dược khó tìm, cần thận trọng mới được."

"Ây!" Liễu Vô Thương khoát tay:

"Mạc sư đệ khiêm tốn, Quy Nguyên đan mà đệ luyện chế đều được những đệ tử ở Thuần Dương cung đại thụ khen ngợi, ngay cả Ngôn lão đều khen không dứt miệng."

"Nếu như có thể luyện thêm mấy loại đan dược khác, hoặc là luyện ra những đan dược mà tu sĩ Đạo cơ cần."

Liễu Vô Thương chậm rãi nói:

"Sợ là danh tiếng sớm đã truyền khắp toàn bộ Thái Ất tông rồi."

"Luyện đan không phải là việc dễ, trước mắt thì Mạc mỗ đã hữu tâm vô lực." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:

"Giống như hiện giờ liền rất tốt."

Luyện chế Quy Nguyên đan cho Thuần Dương cung đã lãng phí không ít thời gian của hắn rồi.

Nếu như lại thể hiện ra tài hoa Luyện đan cao hơn, sợ là ngay cả thời gian tu hành cũng không nhiều.

Giống như vị Ngôn lão kia.

Mặc dù được người tôn kính, nhưng thực lực và tu vi cũng không cao.

Mạc Cầu luyện đan là vì đánh vững căn cơ, chứ không có ý định ỷ vào chuyện này mà đoạn mất con đường tu hành của mình.

Giống như cảnh tượng trước mặt này, nếu như những người này thật sự muốn luyện đan thì hắn cũng không tốt từ chối.

Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.

Cứ thế mãi, người người đều biết, đúng là danh vọng sẽ lớn hơn, nhưng sau này hắn làm sao có thể tu hành được nữa?

"Ngồi, ngồi xuống nói!"

Mấy người tìm một chỗ ngồi xuống, nói một chút việc vặt, đồng thời Mạc Cầu cũng đang đánh giá mấy người trong phòng.

Lần yến hội này là do Đại sư tỷ Ất Mộc cung Bạch tiên tử tổ chức, Bạch tiên tử có một vị sư muội, tuổi vừa mới ba mươi sáu, vào hai năm trước đã thành công tiến giai Đạo cơ.

Thiên phú cũng rất kinh người.

Hiện giờ căn cơ đã vững chắc, sau khi xuất quan liền tổ chức buổi yến hội này, cũng là để nhận thức một chút đồng đạo trong tông môn.

Ló ló mặt, kết thiện duyên.

"Liễu sư huynh." Mạc Cầu hạ giọng hỏi:

"Gầy đây Tạ sư huynh không ở trong tông môn sao?"

"Ừm." Liễu Vô Thương gật đầu:

"Mấy năm này, Huyết Sát tông chinh liền mấy quốc, tuy rằng tu sĩ của Tiên đảo cũng rất nhiều, nhưng nhân tâm không đủ, chống cự tản mạn, chiến tuyến liên tục bại lui."

"Mặc dù Thái Ất tông chúng ta không thu đồ ở trên Tiên đảo, nhưng cũng có chút quan hệ, lần này cũng qua đó giúp đỡ."

"Ngô. . ."

"Nhiệm vụ chủ yếu của Đại sư huynh là phụ trách dò xét lý do tại sao Huyết Sát tông lại trở nên như vậy, cũng không cần giao thủ trực diện với người khác, cho nên sẽ không gặp phải nguy hiểm."

"Như vậy à!" Mạc Cầu hiểu rõ:

"Không biết, có tin tức gì không?"

"Cái này. . ." Ánh mắt Liễu Vô Thương chuyển động, nghĩ nghĩ, chắc là cảm thấy cũng không cần thiết phải giấu diếm nên bèn nói thẳng:

"Theo ta được biết, hình như là do động thiên thí luyện của Huyết Sát tông xảy ra vấn đề, không thể không động thủ với chư quốc trong Tiên đảo."

" Động thiên thí luyện?"

Mạc Cầu nhíu mày, đây là lần đầu tiên mà hắn nghe được cách xưng hô này.

"Sư đệ có chỗ không biết." Liễu Vô Thương hạ giọng, nói:

"Huyết Sát tông, Thiên Thi tông, Hợp Hoan tông. . . Những tông môn tà đạo này muốn tu luyện có thành tựu thì nhất định phải lấy người tạo tế, chỉ việc tế luyện Pháp khí thôi cũng đã cần đến hàng ngàn hàng vạn tính mạng rồi."

"Nếu như tùy ý bọn họ hành động, thiên hạ há còn có người sống nữa?"

Liễu Vô Thương lắc đầu, tiếp tục nói:

"Sở dĩ những tông môn này có thể sừng sững không ngã, ngoài có cao nhân tọa trấn ra, thì một nguyên nhân khác chính là vì liên tục không ngừng bổ sung đệ tử hậu bối."

"Mà loại bổ sung này bắt nguồn từ. . ."

"Động thiên thí luyện!"

"Bây giờ, động thiên thí luyện của Huyết Sát tông đã xảy ra chuyện, đệ tử không đủ huyết thực, cho nên liền đánh chủ ý lên thân người phàm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận