Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 579. Rời Đi

Chương 579. Rời Đi


Người dịch: Whistle

Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm, bước đến một góc tĩnh thất, đưa tay phất một cái, sắc mặt buông lỏng một hơi, run tay mở ra một căn mật thất đã bị trận pháp che giấu.

Trong mật thất có một vài Linh dược không tiện đặt trong Túi Trữ vật và chút ít đan phương, bí tịch.

Nơi này tương đối bí ẩn, lại được Mạc Cầu thiết lập Trận pháp, lại thêm đồ vật ở phía ngoài nữa nên cũng không bị người phát hiện.

"Xem ra không thể ở lại trên Đằng Tiên đảo được nữa."

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết là đám người Cung Ngữ Nhu đã từ bỏ Đằng Tiên đảo, chờ người của Thánh tông người tiếp nhận.

Cho nên hắn không thể ở lại đây được nữa.

Mạc Cầu quay người bước nhanh ra khỏi động phủ.

"Mạc đại sư!"

Nhưng mới vừa ra tới cửa liền bị mấy người ngăn lại, người cầm đầu có tuổi đời còn rất trẻ, tướng mạo bất phàm, có tu vi Luyện khí hậu kỳ.

"Ngươi là. . ."

"Vãn bối Giả Phược Sơn, gặp qua Mạc đại sư." Người trẻ tuổi chắp tay thi lễ, thái độ kính cẩn:

"Nghe nói đại sư trở về Đằng Tiên đảo, vãn bối thật sự rất vui mừng, vừa lúc gia tổ đang muốn tìm đại sư, không biết ngài có thể đến Giả gia một lần hay không?"

"Giả gia?"

Đằng Tiên đảo có hai đại thế gia uy tín lâu năm, Giả gia chính là một trong số đó, Lão tổ Giả Dục là một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.

Bất quá. . .

"Xin lỗi." Mạc Cầu lắc đầu:

"Mạc mỗ còn có việc, cho nên không đi được."

Nói xong liền cất bước tiến lên.

"Tiền bối!" Giả Phược Sơn hơi biến sắc, vội vã đưa tay cản lại:

"Cho chút thể diện, Giả gia chúng tôi thực sự rất có thành ý."

"Hả?" Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống:

"Tránh ra!"

Uy áp vô hình của Đạo cơ cảnh đè xuống, thân thể Giả Phược Sơn run lên, vô thức lui lại hai bước, trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.

"Ngươi. . ."

"Mạc đại sư." Một vị tu sĩ Đạo cơ ở sau lưng Giả Phược Sơn lập tức tiến lên một bước, nói:

"Cần gì phải chấp nhặt vãn bối, Giả huynh thực sự rất có thành ý, vả lại hiện giờ nơi này đã hỗn loạn tưng bừng, một mình đại sư sợ là không quá an toàn."

"Hiện giờ Giả gia đang cần một vị cung phụng, không biết ý của đạo hữu như thế nào?"

"Chuyện này không nhọc các hạ quan tâm." Mạc Cầu lạnh lùng nói:

"Mạc mỗ không có hứng thú, cáo từ!"

Nói xong liền đằng không bay lên.

"Ngươi. . ."

Sắc mặt của tên tu sĩ Đạo cơ liền trầm xuống, một tay nắm ấn quyết, đang muốn phát tác thì Giả Phược Sơn ở bên cạnh lại đột nhiên đưa tay, lắc đầu ra hiệu:

"Hà thúc, không vội."

"Hả?"

"Ta đã thông báo cho tổ phụ rồi, bọn họ đang chờ ở bên ngoài." Giả Phược Sơn cười lạnh:

"Yên tâm, chỉ cần là thứ mà Giả gia ta coi trọng thì đều chưa từng thất thủ, cho dù là người thì cũng giống như vậy."

Nói xong liền nhếch miệng cười:

"Vừa vặn, nghe nói vị Thiếu phu nhân của Quách phủ vẫn còn chưa đi, không bằng. . ."

"Hắc hắc." Người ở đối diện nghe vậy bèn nở nụ cười:

"Quách phủ chỉ có tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, bất quá, tên tu sĩ này đã già rồi, nếu như công tử đã coi trọng thiếu phu nhân của nhà bọn hắn."

"Vậy thì đi một chuyến cũng không sao!"

. . .

Trong đảo có trận pháp, cho nên độn tốc khó mà tăng lên.

Có không ít người nhìn thấy hắn đều hai mắt sáng lên, có người lại vội vàng đưa tin, báo cáo cho thế lực của bản thân, có người lại trực tiếp chạy tới đón.

Đối với bất kỳ một thế lực nào thì một vị Luyện đan đại sư Đạo cơ hậu kỳ cũng là nhân vật cực kỳ quan trọng.

Bất quá.

Mạc Cầu lại không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này.

Hắn lập tức tăng nhanh tốc độ tránh đi đám người, lấy lệnh phù của Cơ Băng Yến đưa cho mở trận pháp ra rồi rời khỏi Đằng Tiên đảo.

Nhưng khi bay được hơn mười dặm thì hắn liền chau mày, dừng lại độn quang.

"Mạc đại sư!"

Trước mặt có hai vệt kiếm quang ung dung bay tới, chính là hai đại trụ cột của Giả gia.

Giả Dục Đạo cơ hậu kỳ, Giả Nam Đạo cơ trung kỳ.

"Mạc đại sư, cần gì phải rời đi vội vàng như vậy?" Giả Dục khẽ vuốt râu, cười nói:

"Gần đây có tu sĩ Thánh tông tuần sát, không an toàn lắm, đạo hữu tạm thời trở về trên đảo đi, Giả mỗ cũng có một chút tình mọn, có thể thông hành."

"Nha!" Mạc Cầu hiểu rõ:

"Xem ra Giả gia đã đầu nhập vào Thánh tông, ngược lại là thật đáng mừng, bất quá Mạc mỗ còn có việc, nên đành cáo từ."

Nói xong Linh quang hiện lên.

"Ây!" Giả Nam đưa tay ngăn cản, nói:

"Mạc đại sư, cần gì phải đi gấp như vậy?"

Mạc Cầu nhíu mày, nói:

"Tránh ra!"

"Mạc đại sư." Giả Dục than nhẹ:

"Đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, Giả gia ta rất có thành ý, trên Đằng Tiên đảo này, sợ cũng chỉ có Giả gia ta mới có đủ tiền mời chào Mạc đại sư."

"Nha!" Mạc Cầu bật cười:

"Thế nào, Giả đạo hữu muốn dùng sức mạnh sao?"

"Cái này. . ." Giả Dục há to miệng, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói:

"Thực không dám giấu giếm, các vị tiền bối Thánh tông cũng cảm thấy rất hứng thú với Mạc đại sư, cho nên xin mời Mạc đại sư đừng đi vội."

"A. . ." Mạc Cầu lộ vẻ tiếc nuối, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Đáng tiếc!"

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc trăm năm danh vọng của Giả gia lại bị hủy hết trong một ngày."

"Cái gì. . ."

"Bạch!"

Đao quang lóe lên một cái rồi biến mất.

.........

Quách gia đã từng rất hưng thịnh, chẳng qua đó cũng là chuyện của trăm năm về trước.

Từ khi lão tổ Quách gia bị thương khi thám hiểm Hỗn Loạn vực, vài vị nhân tài mới nổi bị mất mạng, tình huống của Quách gia liền rớt xuống ngàn trượng.

Trong những năm này, Quách gia còn chẳng xuất hiện nổi một vị Đạo cơ.

Đợi khi Giả Phược Sơn đáp xuống Quách phủ liền nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn khắp nơi, may mà ở hậu viện vẫn còn có người thủ hộ, cũng xem như là có thể bảo vệ được một nơi an toàn.

"Quách tú tài không có thiên phú tu hành, miễn cưỡng thay đổi thể chất, tu vi đạt tới Luyện khí tầng bảy cũng đã đến cực hạn, khó có thể tiến thêm." Hà thúc mở miệng cười nói:

"Mà thê tử của người này lại có thiên phú không tồi, được Linh vật của Quách gia giúp đỡ, hiện nay đã là Luyện khí hậu kỳ, có hi vọng thành tựu Đạo cơ."

"Nghe nói gia cảnh của vị thiếu phu nhân này rất kém cỏi?" Giả Phược Sơn đại bước tiến lên, mở miệng nói:

"Nếu nói như vậy, nàng nhập Quách phủ cũng xem như là theo nhu cầu."

Quách gia có tài nguyên, không có hậu nhân, nàng ta có thiên phú, không có tài nguyên, song phương ăn nhịp với nhau, nghe nói là tình cảm của hai vợ chồng này cũng rất tốt.

"Không sai." Hà thúc gật đầu:

"Cô nàng này họ Miêu, xuất thân gia tộc phàm nhân, không ngờ là lại có thiên phú tu hành, vả lại còn siêu quần bạt tụy."

"Hơn nữa. . ."

"Rất phù hợp với yêu cầu của công tử."

"Thật sao?" Giả Phược Sơn liếm liếm khóe miệng, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn:

"Vậy là tốt rồi."

Gã ta thích rượu ngon, yêu nữ sắc, nhưng lại không phải hạng người tham luyến, nếu không thì cũng không thể có được tu vi như vậy khi còn trẻ tuổi.

Sở dĩ gã ta có yêu cầu xa vời với nữ nhân, ngoài yên thích ra thì cũng bởi vì pháp môn mà gã đang tu hành.

Giả Phược Sơn có một pháp môn có thể đoạt lấy Nguyên khí của nữ tử trong lúc cực lạc, người có thiên phú tu hành càng cao thì lại có hiệu quả càng tốt với gã.

"Các ngươi là ai?"

Cửa hậu viện, có bốn gã đại hán cầm theo chày gỗ gầm thét tiến lên:

"Đây là hậu trạch của Quách phủ, ngoại nhân không được tiến vào, mời hai vị về cho!"

Bốn người đều là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, ở trong thế tục đương nhiên là nhân vật khó lường, nhưng trên Đằng Tiên đảo này cũng chỉ xứng để canh cổng.

Cho dù là đuổi người thì cũng không dám dùng những lời lẽ quá nặng.

"Giả mỗ nghe qua mỹ danh của thiếu phu nhân, nhung nhớ trong lòng, hôm nay chuyên môn tới đây để gặp mặt một lần." Giả Phược Sơn cười nhạt một tiếng, bộ pháp cũng không ngừng lại:

"Các vị chớ có làm cho Giả mỗ mất hứng."

"Lớn mật!" Sắc mặt bốn người đại biến, mặc dù biết rõ người tới là kẻ bất phàm, nhưng bọn họ cũng không e ngại, rống giận đánh tới.

"Hừ!"

Giả Phược Sơn cười lạnh một tiếng, kình khí quét qua, bốn người lập tức bị thổi lùi lại, thuận tiện còn phá luôn cửa hậu viện.

"Không biết điều!"

Giả Phược Sơn phất tay áo, dậm chân bước vào bên trong, ngoặt qua doanh môn thạch bích, đập vào mắt là một đôi bích nhân một nam một nữ đang đứng sóng vai.

Hai người tay nắm pháp quyết, khuôn mặt kéo căng, gắt gao nhìn chằm chằm tới người.

Ánh mắt của Giả Phược Sơn rơi vào trên người của nữ tử, hai mắt không khỏi sáng lên, trong lòng nhiệt huyết dâng trào, đai lưng cũng đột nhiên biến mất.

"Vô sỉ!"

Gương mặt xinh đẹp của nữ tử hiện ra vẻ tức giận, nàng cắn răng gầm nhẹ.

"Giả Phược Sơn, ngươi muốn làm gì?" Quách Tú Tài kéo căng cả ngươi, cả giận nói:

"Đừng tưởng rằng Đảo chủ không có ở đây thì ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm, Quách gia bọn ta cũng không phải quả hồng mềm mặc người bóp!"

"Thật sao?" Giả Phược Sơn cười nhạt tiến lên:

"Quách Tú Tài, chắc là ngươi cũng biết rõ tình hình trên đảo rồi, Quách lão gia tử ốc còn không mang nổi mình ốc, Quách gia các ngươi có thể qua nổi một kiếp này hay không còn chưa biết."

"Ta có một lời đề nghị, không biết ngươi có nguyện ý nghe hay không?"

"Ngậm miệng!" Không đợi Quách tú tài mở miệng, vị nữ tử kia đã mở miệng trách mắng:

"Họ Giả, nếu như ngươi dám tiến lên một bước thì đừng trách bọn ta không khách khí!"

"Tính cách thật là mạnh mẽ, bất quá ta thích." Trên mặt Giả Phược Sơn mang theo ý cười, nhẹ nhàng vỗ tay một cái rồi nghênh ngang bước lên phía trước:

"Tiểu nương tử, bây giờ ta đã bước rồi, ngươi. . ."

"Đang!"

Gã còn chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, cơ thể nhanh chóng lùi lại, đồng thời Hà thúc ở sau lưng cũng đã ngự kiếm ngăn cản một thanh phi kiếm.

Hà thúc ung dung mở miệng:

"Quách lão gia tử, ngươi thật sự muốn Quách gia diệt tuyệt sao?"

"Dùng một nữ tử khác họ để đổi lấy một con đường sống cho Quách gia các ngươi, cuộc mua bán này tuyệt đối có lời, đừng có không biết điều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận