Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 642. Ân Oán (tks bác Luân_Hồi_Tán_Nhân đã tặng kp)

Chương 642. Ân Oán (tks bác Luân_Hồi_Tán_Nhân đã tặng kp)


Người dịch: Whistle

Năm đó, vì muốn kéo dài tuổi thọ của Cơ Băng Yến mà phụ mẫu của nàng đã nghĩ trăm phương ngàn kế để nghe ngóng các loại Linh vật, cho nên cũng từng nghe người ta nhắc tới thứ này.

"Đúng vậy!" Mạc Cầu than nhẹ, lật tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện ba món đồ.

Chuyện đó xảy ra rất đột ngột, lúc ấy hắn chỉ lấy được ba món đồ, còn về Ngũ Hành Hoàn và mấy thứ như bảo giáp hộ thân chỉ có thể than thở.

Ngoài món Pháp bảo hình nón ban đầu ra thì phản ứng bản năng đã làm cho hắn chỉ lựa chọn những vật có trong ngọc giản.

Mạc Cầu cúi đầu, Thần niệm quét qua, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ thất vọng.

Kim Cương Thần Lực Quyết!

Thiên Yêu Bí Điển!

Hai môn pháp quyết này đều là truyền thừa cao cấp nhất của Ma Y giáo, đặc biệt là Thiên Yêu Bí Điển còn dính đến Nguyên Anh chi diệu.

Đáng tiếc là.

Trong ngọc giản này chỉ có tàn thiên.

Nghĩ đến cũng phải, đa số những chi tiết quan trọng của loại truyền thừa đỉnh tiêm này đều không được ghi chép bằng văn tự, mà là được truyền miệng, huống chi vừa nhìn liền biết là gã Nguyên Thiên Y là một kẻ hẹp hòi rồi, gã ta sẽ không dễ dàng tín nhiệm người khác.

Ngô. . .

Ý niệm chuyển động, Mạc Cầu khẽ vung tay áo, ba bóng người đang hôn mê bất tỉnh liền lăn ra ngoài.

Hai mắt Trọng Minh Hỏa Mãng sáng lên, nhìn xem ống tay áo của Mạc Cầu.

Nếu nó không nhìn lầm thì Tụ Lý Càn Khôn mà Mạc Cầu vừa thi triển cũng không phải là phiên bản hoàn chỉnh, trong tay áo còn ẩn giấu một thứ giống như là Túi Trữ Vật.

Chuyện này không phải là vì hắn không đủ cảm ngộ, chỉ là không đủ cảnh giới mà thôi.

"Trông chừng ba tên này cho cẩn thận, mấy ngày nữa Trọng Minh Hỏa Mãng liền ra ngoài hỏi thăm một chút tin tức." Mạc Cầu mở miệng phân phó một câu rồi nhắm mắt lại:

"Nửa tháng sau lại đến tìm ta."

"Rõ!"

. . .

Nửa tháng sau.

Trọng Minh Hỏa Mãng từ bên ngoài trở về, chỉ thấy nửa đoạn trúc trượng trên ngực Mạc Cầu đã bị gỡ xuống, vết máu trên người cũng đã sạch sẽ, bàn tay đặt trên đầu của một người đang từ từ buông ra.

Hình như người này tên là Giả Viễn Sơn.

"Phù phù!"

Thân thể Giả Viễn Sơn run rẩy, miệng mũi trào ra bọt mép, khí tức trên người dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Sưu hồn đoạt phách!

Với lực lượng Thần hồn của Mạc Cầu, trong tình huống không để ý tới sinh tử của người khác, cho dù là cưỡng ép sưu hồn của tu sĩ Đạo cơ viên mãn cũng không thành vấn đề.

Trong trí nhớ của Giả Viễn Sơn cũng chẳng có thứ tốt đẹp gì.

Ngược lại thì ở trên người một tên tu sĩ Ma Y giáo, truyền nhân của Nguyên Thiên Y lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Chủ thượng."

Trọng Minh Hỏa Mãng lấy lại bình tĩnh, cuộn tròn thân thể mở miệng:

"Lúc đầu tiểu yêu đã lượn vài vòng ở gần đây, nhưng không thấy được bóng người của lão yêu bà kia, cho nên liền bơi về phía Thiên Nhai đạo trường."

"Ngài đoán tiểu yêu đã thăm dò được cái gì?"

"Cái gì?" Không đợi Mạc Cầu mở miệng, Cơ Băng Yến ở bên cạnh đã vội vã hỏi thăm:

"Có phải là các vị tiền bối đang tìm sư phụ không?"

"Không phải." Trọng Minh Hỏa Mãng thổ tín một cái, vẻ mặt lộ ra cổ quái:

"Lão yêu bà đang truyền tin khắp nơi nói rằng chủ thượng ngài ghi hận Chu gia, ham muốn bảo vật trên người bà ta nên muốn đánh lén ám hại, nhưng lại bị bà ta đánh trọng thương rồi bỏ chạy."

"Bây giờ đang kêu la khắp nơi là khi ngài trở về sẽ biết tay bà ta!"

"Hèn hạ!" Sắc mặt Cơ Băng Yến băng lãnh.

"A. . ." Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, mặt không đổi sắc:

"Chu Vân Nghê chung quy vẫn là già rồi, đầu óc không còn minh mẫn nữa, vậy mà lại không thèm nghĩ cớ khác, hoặc là bà ta căn bản lười lấy cớ."

"Dù sao bà ta cũng là người của Chu gia!"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Trọng Minh Hỏa Mãng cuộn tròn thân thể tới gần:

"Chủ thượng, vết thương trên người ngài cần bao lâu mới có thể khôi phục?"

Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.

Đầu tiên hắn bị Nguyên Thiên Y tự bạo Kim Đan trọng thương, sau đó lại bị Chu Vân Nghê tập kích, thương thế còn nặng hơn trong suy nghĩ của hắn.

Có thể còn sống, ở trong mắt người khác đã là kỳ tích rồi.

Chắc là bà già Chu Vân Nghê kia đều cho rằng hắn đã chết, cho nên mới lớn mật như vậy.

"Nhanh thì mấy năm, chậm. . ." Mạc Cầu ngừng lại một chút rồi nói:

"Trăm năm không thôi."

"A!"

"Cái gì?"

Một người một yêu đồng thời biến sắc, chênh lệch này cũng quá lớn đi, cho dù là Tông sư Kim Đan thì thời gian trăm năm cũng không phải là ngắn.

"Cứ như vậy trước đi đi." Mạc Cầu khoát tay áo, vô tâm nhiều lời:

"Các ngươi đi ra ngoài trước."

"Trong khoảng thời gian này, hỏi thăm tình huống bên ngoài một chút, còn có. . ."

"Có một hòn đảo ẩn chứa lực lượng Nguyên Từ nằm cách nơi này ba ngàn dặm về phía bắc, nếu như hòn đảo này có gì dị thường thì nhớ về nói cho ta biết."

"Vâng!"

Một người một yêu xác nhận, nhìn Mạc Cầu một chút rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Đợi đến khi không có một ai.

Trên mặt Mạc Cầu mới hiện ra vẻ trầm ngâm, lật tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đá giống như con mắt.

Đại La Pháp Nhãn!

Đây chính là tên gọi của con mắt này, nghe nói là do vị Giáo chủ truyền kỳ kia của Ma Y giáo vị lấy được ở một nơi nào đó trong lúc cơ duyên xảo hợp, có được năng lực không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi luyện hóa liền có thể sinh ra dị năng.

Mạc Cầu lấy được những tin tức này từ trong trí nhớ của tên truyền nhân Nguyên Thiên Y kia, về phần là dị năng gì thì trong trí nhớ lại không có.

Phương pháp luyện hóa chính là pháp môn bí ẩn nhất trong Thiên Yêu Bí Điển, quyển tàn thiên mà Mạc Cầu lấy được thì lại không có ghi chép.

Bất quá. . .

Hắn lấy được tổng cộng hai quyển Thiên Yêu Bí Điển, còn sưu hồn truyền nhân của Nguyên Thiên Y, như vậy là đủ để dòm ngó bí ẩn của bí điển rồi.

Chỉ cần có đủ tinh thần thức hải thì việc thôi diễn ra cả bộ cũng là chuyện dễ.

Ý niệm chuyển động, tinh thần thức hải lập tức sáng lên.

Vì thứ này, Nguyên Thiên Y đắc tội với người khác mấy trăm năm không dám thò đầu ra cũng dám lộ diện, còn bỏ ra Tịnh Nguyên Bảo Châu để làm thù lao mời người.

Nếu nói không có chỗ tốt gì thì Mạc Cầu cũng không tin!

. . .

Phái Thương Vũ.

"Mở ra, mở ra!"

Tiếng rống giận dữ từ trên thềm đá vang lên, một đám tu sĩ thân mặc phục sức hộ viện Chu gia mạnh mẽ đâm tới, xua đuổi những người ở nơi này.

"Phái Thương Vũ phạm tội, phàm là những người không có quan hệ với bọn hắn thì mau cút xa một chút."

"Về phần có quan hệ. . ."

Một vị tu sĩ Luyện khí hậu kỳ đang đứng trên tường vân ở trong hư không, nhìn xuống đám người bên dưới rồi nở một nụ cười lạnh, gã ta vung tay lên, trường tiên quất ra những tiếng nổ:

"Bắt hết toàn bộ cho ta!"

"Rõ!"

"Hoa. . ."

Chỉ một thoáng, từ sườn núi đến chân núi, đám người loạn thành một bầy, không biết có bao nhiêu người sắc mặt đại biến, còn có rất nhiều người chạy trối chết.

Về phần đỉnh núi.

Trên mặt Chu Tiểu Tiên mang theo một nụ cười lạnh lùng đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa đại điện, liếc mắt nhìn xuống bên dưới, đám người Tiết Lục Y và Lương Hồng cũng đều đã bị bắt lại, bị Pháp khí xiềng xích trói chặt.

"Chu cô nương." Hôm nay, Trường Nhạc bang Phạm Nhân Long cũng ở chỗ này, sắc mặt biến hóa liên hồi, chắp tay thi lễ nhỏ giọng nói:

"Có phải là đã xảy ra chuyện hiểu lầm gì đó rồi không, Phái Thương Vũ mới vừa dời đến nơi này chưa được bao năm, cũng không có bao nhiêu thương lộ mậu dịch vãng lai. . ."

"Họ Phạm, không cần xen vào chuyện bao đồng." Sắc mặt Chu Tiểu Tiên âm trầm:

"Đây là ân oán của Chu gia và Phái Thương Vũ, ta biết ngươi đã bái nhập môn hạ của Trúc lão, nhưng tay của Trường Nhạc bang cũng đừng duỗi quá dài."

"Nếu không. . ."

"Lúc nào bị người dẫm chết cũng không biết!"

Sắc mặt Phạm Nhân Long trầm xuống.

"Chu Tiểu Tiên." Tiết Lục Y giãy dụa đứng lên, cắn răng gầm nhẹ:

"Ngươi dám ở trong Thiên Nhai đạo trường tùy tiện dùng tư hình, còn động thủ với Phái Thương Vũ, thật sự cho rằng không có người nào có thể trị được ngươi sao, ngang ngược càn rỡ như Chu gia ngươi thì chỉ có kết cục như Thiên Phổ đường mà thôi!"

"Lớn mật!" Vừa nhắc tới Thiên Phổ đường thì sắc mặt của Chu Tiểu Tiên liền thay đổi, cách không vỗ qua một bàn tay, trực tiếp đập bay Tiết Lục Y:

"Đừng tưởng rằng có núi dựa gì đó liền dám ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ."

"Ngươi tên Tiết Lục Y đúng chứ, ta cho ngươi biết, hôm nay Chu gia ta chính là muốn diệt tên họ Mạc kia, bắt đầu từ từ người của Phái Thương Vũ các ngươi!"

"Dạng này. . ."

Dường như ả ta đã nghĩ tới chuyện thú vị gì đó, nhếch miệng cười một tiếng:

"Lão tổ muốn ép họ Mạc ra đây, không thấy máu thì sợ là hắn sẽ không muốn ra, như vậy đi, mỗi ngày ta sẽ chặt đầu của một người Phái Thương Vũ."

"Như thế nào?"

"Phái Thương Vũ có tổng cộng gần một ngàn người, cũng đủ để chặt trong một khoảng thời gian rồi!"

Nghe vậy, sắc mặt Tiết Lục Y đột nhiên thay đổi.

Ngay cả Phạm Nhân Long trầm xuống.

Ả Chu Tiểu Tiên này có bộ dạng người vật vô hại, nhìn qua còn cực kỳ thanh thuần, không ngờ rằng tâm tư lại ác độc như vậy, hơn nữa ả ta cũng không giống như đang nói đùa.

"Cứ như vậy đi!"

Chu Tiểu Tiên nở nụ cười, đưa tay chỉ xuống bên dưới, đầu ngón tay toát ra một luồng Linh quang, linh quang lập tức xuyên thủng đầu của một người:

"Hôm nay chính là kẻ này!"

Trong tràng đột nhiên yên tĩnh, đám người trơ mắt nhìn xem người kia ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, sinh cơ hoàn toàn không có, cho đến lúc này vẫn còn giống như đang nằm mộng.

"Tần. . . Tần sư huynh?"

Có người chần chờ mở miệng.

"Tần Bá Sinh!"

Thân thể của đám người Lương Hồng lay nhẹ, mặc dù thiên phú của Tần Bá Sinh không tốt, nhưng phẩm tính thuần hậu, những năm này lại chịu vất vả mệt nhọc, rất được lòng người Phái Thương Vũ.

Năm đó y còn nhiều lần lui tới Xích Hỏa phong của Mạc Cầu.

Bây giờ.

Lại cứ như vậy mà chết rồi?

. . .

Thiên Nhai đạo trường.

Cao Trùng đập nát một miếng ngọc giản, vẻ mặt giận dữ:

"Chu gia, khinh người quá đáng!"

. . .

Bắc Xuyên đảo vực.

Trụ sở Chu gia.

Chu Huyền Cảm mở phong thư ra, sắc mặt âm trầm:

"Ngu xuẩn!"

Mấy người đang khom người ở sau lưng nghe vậy cũng không khỏi căng thẳng, chỉ có một người nữ nhân lộ ra vẻ không hiểu:

"Lão tổ, Tiểu Tiên tỷ tỷ làm như vậy là có lỗi sao? Chu gia chúng ta mấy ngàn năm không ngã, làm người không dám khinh nhục, không phải bởi vì có thù báo thù sao?"

"Đó là chuyện ở dưới Kim Đan." Chu Huyền Cảm lạnh lùng:

"Còn Kim Đan thì khác."

"Tốt nhất là giống như bà ta nói, họ Mạc bị thương quá nặng đã bỏ mình, nếu không. . ."

"Hừ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận