Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 407. Cung Phụng

Chương 407. Cung Phụng


Người dịch: Whistle

Diệp Tử Quyên khoát tay, thu liễm cảm xúc, nói sang chuyện khác:

"Ta nghe nói Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể vừa bái nhập Thái Hòa cung có chút quan hệ với muội?"

"Lúc đó muội cũng ở đó, cũng cùng vị Tiểu Thiền cô nương kia kết cái thiện duyên." Trác Bạch Phượng gật đầu, nói:

"Tiểu Thiền cô nương đã bị Lý tiền bối - Kim Đan của Thái Hòa cung thu làm môn hạ, truyền thụ Công pháp, chắc là sẽ bế quan tu hành trong mấy năm gần đây, không gặp người ngoài."

"Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể, Kim Đan Tông sư tương lai thậm chí là Nguyên Anh Chân Nhân. . ." Trên mặt Diệp Tử Quyên tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ:

"Nghe nói nhân vật như vậy đều là người tập hợp linh tú trong thiên địa, thực khó tưởng tượng bọn họ sẽ có bộ dáng gì?"

"Quả thật Tiên Thiên Đạo Thể làm cho người ta rất hâm mộ." Trác Bạch Phượng gật đầu.

Thiên phú của nàng cũng không kém, nếu không sẽ không thể trở thành đệ tử Chân truyền của Bắc Đấu cung, nhưng cũng không có nghĩa nàng chắc chắn sẽ thành tựu được Đạo cơ.

Kim Đan. . .

Thì còn quá xa xôi.

Mà đối với vị Tiểu Thiền cô nương kia mà nói, Đạo cơ dễ như trở bàn tay, Kim Đan cũng không tính là chuyện khó.

Chênh lệch này cơ hồ làm cho người ta tuyệt vọng.

"Chẳng qua tướng mạo của Tiểu Thiền cô nương lại không được tính là thượng giai, ngược lại có phần. . . Thuần phác."

Trác Bạch Phượng lặng lẽ đổi đi hai chữ xấu xí.

Đây cũng không phải là do Trác Bạch Phượng cố ý chửi bới, mà người mang Thú Thổ Đạo Thể đều có bộ dáng chất phác hậu trọng.

Nếu là nam thì đa số người đều có dáng người ngũ đoản, nếu là nữ thì tướng mạo cũng thường thường không có gì lạ.

"Ta còn nghe nói, vị cô nương kia vốn là nha hoàn của một người khác, tình cảm của hai người bọn họ có chút thâm hậu." Diệp Tử Quyên dò hỏi:

"Truyền thừa Thái Hòa cung phần lớn đều cấm tiệt tình dục, không biết sau này mệnh đồ của bọn họ sẽ như thế nào?"

"Đúng vậy." Trác Bạch Phượng nghe vậy bèn nở nụ cười, dường như thái độ của nàng đối với chuyện này là vây xem không sợ chuyện lớn:

"Tiểu Thiền cô nương đã bị đưa vào Thái Hòa cung rồi, còn người tên Vương Hổ thì đang bị cấm gặp mặt Tiểu Thiền."

"Đương nhiên, để báo đáp lại, Lý tiền bối đã tự mình xuất thủ gột rửa nhục thân, thông đạo đồ cho Vương Hổ, đây cũng là nhân họa đắc phúc."

"Không!" Diệp Tử Quyên lắc đầu, cười nói:

"Ta thấy hẳn là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên."

"Ha ha. . ." Trác Bạch Phượng hé miệng:

"Chẳng qua chủ tớ hai người này đều không thỏa mãn, lúc đó dù có kêu đánh kêu chết cũng không chịu tách ra."

Dường như Trác Bạch Phượng đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trên mặt nàng đang nở một nụ cười xán lạn.

"Thật sao?" Diệp Tử Quyên hiếu kì:

"Vậy cuối cùng phải làm sao mới để cho bọn hắn đồng ý?"

"Lý tiền bối tính tình lãnh ngạo, chưa từng quan tâm cái nhìn của phàm nhân?" Trác Bạch Phượng giang tay ra:

"Lý tiền bối trực tiếp đánh ngất xỉu hai người, mang theo Tiểu Thiền cô nương đi Thái Hòa cung, muốn dùng thời gian để làm hao mòn hết thảy."

"Đến nỗi tên tiểu mập mạp kia, tạm thời bị ném ở chỗ của Mạc tiền bối, về sau khẳng định sẽ không vào được Thái Hòa cung."

"Có thể bái Kim Đan Tông sư vi sư, cho dù chặt đứt trần duyên, sợ rằng có không ít người cầu còn không được." Diệp Tử Quyên cảm khái nói:

"Huống hồ, hai người bọn họ một người là Phượng Hoàng, một người gia cầm, vốn cũng không cùng một thế giới."

"Miễn cưỡng ở cùng nhau cũng chỉ hỏng đạo đồ thôi."

"Ừm." Trác Bạch Phượng gật đầu, bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt đẹp, nói:

"Diệp tỷ tỷ, gần đây tỷ vẫn luôn buồn rầu về chuyện cung phụng của gia tộc đúng không, ta giới thiệu cho tỷ một người thế nào."

"Việc này không vội." Diệp Tử Quyên lạnh nhạt khoát tay:

"Có muội ở đây, chắc là cũng không có người dám khi dễ Diệp gia."

"Không ổn!" Trác Bạch Phượng nghiêm mặt lắc đầu:

"Lần này muội bế quan đột phá, bất luận có thành công hay không, trong vòng một hai chục năm đều sẽ không ra mặt được."

"Trong thời gian này, Diệp gia không có người trông nom sẽ khó tránh khỏi tao ngộ long đong, việc tìm cung phụng không thể kéo dài tiếp nữa."

Nếu như tiến giai thành công thì nàng cần củng cố tu vi, trùng tu Công pháp Đạo cơ, trong thời gian ngắn sẽ không xuất quan được.

Không thành công.

Thì sẽ bởi vì căn cơ bị hao tổn mà phải bế quan điều dưỡng, thậm chí sau khi tu dưỡng xong liền thử Trúc Cơ lần thứ hai.

Cho nên vô luận như thế nào, nàng cũng sẽ không có tâm tình quan tâm đến chuyện khác trong một thời gian ngắn.

"Cái này. . ." Diệp Tử Quyên chậm rãi gật đầu:

"Bạch Phượng nói vậy cũng có đạo lý, chẳng qua vị cung phụng mà muội chọn là vị nào?"

"Mạc Cầu!" Trác Bạch Phượng mở miệng:

"Người này là tu sĩ ngoại lai, tu vi Trúc Cơ, mặc dù là tu sĩ ngoại lai, nhưng thực lực cũng không yếu."

"Nhất là ngự kiếm pháp, càng là thần diệu vô song!"

"Mạc Cầu?" Diệp Tử Quyên nhíu mày:

"Ta nghe nói qua người này, hình như là một vị tu sĩ khổ tu, ở trong tông môn cũng không có quan hệ thân hữu."

Diệp gia là người làm ăn, cho nên đặc biệt thích người giao du rộng lớn hơn là tu vi và thực lực.

Trừ phi.

Thực lực của người này có thể không cần quan tấm đến các mối quan hệ, nhưng hiển nhiên là thực lực của Mạc Cầu còn chưa đạt tới yêu cầu.

"Đúng vậy." Trác Bạch Phượng gật đầu:

"Nhưng cũng chính vì Mạc tiền bối là một vị khổ tu cho nên mới có được thực lực như thế, còn không có bao nhiêu người biết."

"Chuyện này đối với Diệp gia mà nói là một cơ hội!"

Diệp Tử Quyên lộ vẻ trầm ngâm, như có điều suy nghĩ.

Chuyện chọn cung phụng không phải là chuyện nhỏ, nhất là cung phụng Đạo cơ, Diệp gia cần phải cực kỳ thận trọng.

Tu sĩ Đạo cơ có danh tiếng sẽ chướng mắt Diệp gia, mà người thực lực không mạnh thì lại không có bao nhiêu tác dụng.

Người tốt nhất thì tất nhiên là giống như Trác Bạch Phượng vậy, tương giao từ trước, một đường nâng đỡ, tương hỗ trưởng thành, tín nhiệm lẫn nhau.

"Diệp tỷ tỷ." Trác Bạch Phượng tiếp tục mở miệng, cũng đánh tan sự chần chờ trong lòng đối phương:

"Mạc tiền bối thông thạo Luyện đan, thâm thụ Đại sư huynh của Thuần Dương cung coi trọng, mấy năm này, trong lúc rảnh rỗi, tiền bối đều đang luyện chế đan dược cho đệ tử của Thuần Dương cung."

"Luyện đan?" Hai mắt Diệp Tử Quyên sáng lên.

. . .

Dược viên.

Hai người Mạc Cầu và Ti Hành đứng sóng vai, nhìn một tên tiểu mập mạp đang tu hành Pháp thuật ở cách đó không xa.

"Thái huyền thủ chân, bách thủy quy xuyên, tụ!"

Vương Hổ quát khẽ một tiếng, Pháp lực trên người phun trào, xung quanh người lập tức xuất hiện một làn hơi nước mờ mịt.

Sau một khắc.

Một dòng nước từ trong lòng bàn tay y phun ra, bay thẳng ra ngoài hơn một trượng, làm lệch một vài cây hoa cỏ, chỗ có lực lượng lớn cũng miễn cưỡng xốc lên một chút mặt đất.

"Không sai." Hai mắt Ti Hành sáng lên, mở miệng khen:

"Mặc dù lúc thi triển còn không thuần thục lắm, nhưng cũng đã có vài phần căn cơ, sau này cần tu tập thêm, nhất định sẽ có chỗ thành."

"Thật sao?" Vương Hổ nghe vậy liền nhếch miệng cười, đầu ngẩng cao lên:

"Ta biết mà, ta có thiên phú dị bẩm, tu hành mấy môn Pháp thuật này chẳng phải chỉ là chuyện dễ như ăn sáng thôi sao? Xem đi, ta chỉ mới tu luyện cái môn khống thủy thuật này có mấy ngày mà đã có thể thi triển ra được."

"Hả?"

Mạc Cầu trầm giọng nói.

Vương Hổ nghe tiếng liền run bần bật, vẻ mặt cứng ngắc, ngượng ngùng thu hồi thái độ, thành thành thật thật đứng vững:

"Tiền bối, vãn bối không nên kiêu ngạo."

"Ha ha. . ." Ti Hành cười to:

"Mạc đạo hữu quá nghiêm khắc rồi, một đứa bé mà thôi, hẳn là nên phóng túng một chút, như thế mới thể hiện được triều khí của người tuổi trẻ, ta thấy nên khen nó nhiều hơn, tăng thêm một chút ngạo khí."

"Có ngạo khí cũng không phải không được, nhưng không có tự hiểu lấy mình thì chính là ngu xuẩn." Mạc Cầu đạm mạc nói:

"Ti tiên tử không cần phải nuông chiều nó, chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân, được cao nhân điểm hóa, lấy thiên phú của nó, muốn vào trong Thái Hòa cung tìm chẳng qua chỉ là vọng tưởng."

"Tiền bối!" Vương Hổ ngẩng đầu, vẻ mặt không phục, chẳng qua y nhếch miệng, cuối cùng cũng không nói thêm.

"Tiểu tử, không nên nhụt chí." Ti Hành cười lắc đầu, tiện tay ném cho nó một vật:

"Đúng là tu vi rất quan trọng, nhưng có lúc Pháp khí tốt còn quan trọng hơn, vật này ngươi cầm trước, dùng để phòng thân."

Vương Hổ vươn tay tiếp nhận, thấy là một món Pháp khí, mặc dù không biết phẩm giai, nhưng nó cũng vui đến mặt nở hoa, cười đùa vuốt ve thưởng thức.

"Còn không cám ơn tiên tử?" Mạc Cầu nhíu mày.

"Vâng, vâng." Vương Hổ cầm Pháp khí, liên tục chắp tay:

"Tạ tiên tử ban thưởng bảo, chúc tiên tử sau này tâm tưởng sự thành, tu vi tăng tiến, dung nhan ngày càng trẻ đẹp."

"Một tiểu tử thú vị." Ti Hành hé miệng, hai mắt híp thành hình trăng khuyết.

"Nói năng ngọt xớt." Mạc Cầu bất đắc dĩ lắc đầu.

Mạc Cầu giương mắt nhìn xem Ti Hành hóa thành độn quang rời xa, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Hổ:

"Tiểu mập mạp, ngày đó Lý tiền bối giữ ngươi lại, mặc ngươi đi ở, tại sao ngươi lại muốn đi theo ta, không đi theo Ti tiên tử?"

"Thái độ của nàng đối với ngươi tốt hơn ta nhiều."

"Thôi đi!" Vương Hổ bĩu môi, trong lòng thì chẳng thèm để tâm đến chuyện đối phương đã pháp khí cho mình, nói:

"Vãn bối đang từng thấy qua nhiều nữ nhân giống như này rồi, gió chiều nào theo chiều đó, nàng tốt với chỉ là vì Tiểu Thiền. Chờ sau này khi ta không còn gặp được Tiểu Thiền, nàng đối với ta như thế nào còn chưa biết, ta mới không nguyện nhìn sắc mặt của nàng."

"Tiền bối thì lại khác."

"Nha." Mạc Cầu nhíu mày:

"Khác ở chỗ nào?"

"Từ đầu đến cuối thì sắc mặt của tiền bối vẫn luôn giống nhau, mặc dù cũng không phải là sắc mặt tốt gì."

". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận