Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 246. Ủy Thác

Chương 246. Ủy Thác


Người dịch: Whistle

Ánh lửa rơi xuống đất!

Ở chính giữa tòa đình viện to lớn giống như đột nhiên có thêm một quả cầu lửa thật lớn quét sạch tứ phương bằng nhiệt độ cao.

Sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt trần đang xé nát vách tường, thổi bay hài cốt, liền ngay cả quán rượu ở nơi xa cũng vì vậy mà lung lay sắp đổ.

Khí lãng hình khuyên cao tới mấy trượng đang điên cuồng khuếch trương ra bên ngoài.

Mặt đất run rẩy, ánh lửa ngập trời.

Ở khu trung tâm chiến trường, hơn hai mươi vị Đại Kích võ sĩ lập tức bị vụ nổ xé rách, nhục thân cũng đang nhanh chóng tan rã dưới nhiệt độ cao.

Những người ở gần khu vực trung tâm mặc dù bảo vệ toàn thây, nhưng thân thể cũng biij trùng kích đến vặn vẹo biến hình.

Người ở khu vực biên giới thì bị thổi bay lên cao.

Cũng may là vụ nổ này chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, Đại Kích võ sĩ, Huyền Giáp hộ vệ đều khoác giáp da dày, lực phòng ngự kinh người, nên cũng có khá nhiều người may mắn thoát khỏi.

Chẳng qua người người đều bị tổn thương, trong lúc nhất thời khó mà khôi phục.

Trong nháy mắt, thế cục trong chiến trường đột nhiên biến đổi, chỗ đập vào mắt, nhìn thấy mà giật mình.

"Tại sao lại như vậy?"

Trên tửu lâu, có người ánh mắt đờ đẫn, tự lẩm bẩm:

"Tử Dương môn lấy đâu ra nhiều Phích Lịch tử như vậy?"

Mọi người đều biết, sản lượng Phích Lịch tử của Nhạc gia là có hạn.

Hàng năm tổng số lượng bán ra ngoài cũng chỉ có mấy chục viên, lần này xuất hiện, sợ là đủ Nhạc gia tích góp vất vả trong mười năm rồi.

Chuyện này căn bản không có khả năng!

Ánh mắt Mạc Cầu co vào, trong lòng ngược lại cũng có chút suy đoán.

Lúc trước, sản lượng hàng năm chỉ có mấy chục viên, nhưng từ khi lấy được Thiên Cơ bí lục thì chắc chắn là sản lượng của Nhạc gia đã tăng lên rất nhiều.

Nhưng!

Gần ngàn viên Phích Lịch tử, chỉ bằng vào thực lực của Nhạc gia, trong mấy năm ngắn ngủi, là sẽ không thể nào luyện chế ra được, càng đừng đề cập đến chuyện luyện chế vật khác nữa.

Cho nên. . .

Đại khái là Nhạc gia đã đầu nhập vào Huyền Y giáo.

Chỉ dựa vào việc hai tên giáo chúng của Huyền Y giáo cầm Đoạt Mệnh Ngưu Mao châm tới ám sát mình là có thể nhìn được.

Chỉ không biết là do Nhạc gia tự nguyện hay là bị ép gia nhập?

Nhưng mà việc đã đến nước này rồi thì cho dù Nhạc gia có bị ép buộc hay là tự nguyện thì e là cũng tiêu đời rồi.

"Lấy mạng của nhiều cao thủ như vậy làm đại giá, dẫn dụ người vào cạm bẫy, nhất cử diệt sát, thật là quyết đoán!" Đôi mắt Phù Ngao co vào, thấp giọng nói:

"Nhưng mà bên phía Tử Dương môn cũng có không ít cao thủ đỉnh tiêm mất mạng, chỉ có nghịch phỉ mới có thể làm được chuyện này."

"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

Biểu lộ vừa rồi của đám người Tử Dương môn không giống như giả mạo, chắc là không biết vẫn còn mai phục.

"Muốn chết!"

Đột nhiên, sắc mặt Lục Dung xanh xám quát lớn một tiếng, thân thể hóa thành một luồng hư ảnh xông thẳng vào phế tích trước mặt.

Sau khi vụ nổ qua đi, khi những người khác còn chưa lấy lại được tinh thần, bên trong phế tích lặng yên xuất hiện ba bóng người.

Ba người đều có thực lực siêu phàm, thân như quỷ mị, nhanh chóng chớp động qua lại giữa đám Huyền Giáp hộ vệ và Đại Kích võ sĩ còn sống.

Mỗi nơi đi qua đều sẽ một kích đánh chết một người.

Lúc này thì đám Huyền Giáp hộ vệ và Đại Kích võ sĩ đều không hề có lực hoàn thủ, bị ba người nhẹ nhõm chém giết.

Trong chớp mắt đã có hơn mười người mất mạng.

Những người này đều do Lục phủ tốn hao rất nhiều tâm huyết vất vả vun trồng, mỗi một người đều rất trân quý.

Hiện giờ lại bị người ta tàn sát như vậy, tất nhiên là làm cho Lục Dung vừa sợ vừa giận.

Tốc độ của nàng cực nhanh, hơn mười mét, trăm mét đối với nàng cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Những người khác còn chưa kịp lấy lại tinh thần Lục Dung đã lao đến gần phế tích.

"Bạch!"

Đúng vào lúc này, vài mũi tên từ phía trên trăm mét xuyên thủng hư không nhanh như điện thiểm lao tới, đầu mũi tên ẩn ẩn có hàn mang phản xạ, trực chỉ trước người Lục Dung.

Mũi tên dài gần một trượng, to chừng cánh tay trẻ con, rõ ràng là kình nỏ chỉ dùng trong lúc công thành.

Lực lượng lớn đến mức có thể tuỳ tiện xuyên thủng kim thạch, liền xem như cao thủTiên Thiên cũng không dám tuỳ tiện đón đỡ.

"Muốn chết!"

Lục Dung gầm thét, cong ngón búng ra, một luồng lưu quang bay lên không rồi xẹt qua một vài mũi tên.

Kiếm xuất như du long, không gì không thể trảm.

Phi kiếm!

Uy lực của phi kiếm lăng lệ giống như tin đồn, kiếm quang vừa ra đã làm cho người xem lông tơ lóe sáng.

Sau một khắc.

Trên đầu mũi tên đột nhiên phát ra những luồng sáng màu hồng.

"Oanh!"

Từng đoàn liệt diễm nở rộ giữa không trung, mặc dù uy lực không sánh bằng lúc vừa rồi, nhưng cũng đã làm cho Lục Dung trì trệ.

Còn có một luồng khí tức màu xanh sẫm từ trong đoạn tiễn phun ra, khiến cho sắc mặt nàng khẽ biến, vô thức lui lại.

"Lên!"

Trên tửu lâu, gia chủ Phương gia Phương Thu Huyền biến sắc, lắc tay áo dài một cái, lách mình phóng ra bên ngoài, trong miệng còn nôn nóng quát mắng:

"Nghịch phỉ lớn mật, dám vô lễ với Nhị tiểu thư!"

"Thật to gan!"

"Đối với loại người đại nghịch bất đạo, phạm thượng như vậy, chúng ta không cần phải khách khí, đồng loạt ra tay đi!"

Trong tiếng hò hét, đám người ở trong quán rượu nhao nhao nhảy ra, lao thẳng về phía phế tích.

Nhưng mà cũng đã trễ rồi, sau khi ba người kia thu hoạch xong tất cả tính mệnh của binh sĩ Lục phủ liền bỏ chạy về nơi xa.

Tốc độ nhanh kinh người, trong đó hai người rõ ràng là cao thủ Tiên Thiên.

Trên mặt Lục Dung hiện ra vẻ tức giận, đứng yên tại chỗ bất động, nghiến chặt hàm răng, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm phương xa.

Thân phận nàng tôn quý, không nên tuỳ tiện mạo hiểm, mặc dù muốn đuổi theo, nhưng lại bị Đổng Tiểu Uyển chạy tới liều mạng khuyên can.

Mặc dù Tu tiên giả rất cường đại, nhưng cũng không phải là không thể giết chết.

Vả lại tốc độ mà nàng vừa hiển lộ ra thì cũng chỉ mạnh hơn cao thủ Tiên Thiên bình thường một bậc mà thôi, thậm chí bởi vì lạnh nhạt thân pháp nên cũng không được linh hoạt lắm.

Lực uy hiếp chủ yếu đến từ thanh phi kiếm kia.

Hai người Mạc Cầu và Phù Ngao cũng nhảy ra khỏi quán rượu, chẳng qua tình huống hiện giờ còn chưa tới phiên bọn hắn xuất thủ.

Không bao lâu sau.

Tiên Thiên Chu gia Chu Bá Thanh mang theo một người trở về, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, ôm quyền thi lễ với Lục Dung:

"Hổ thẹn, chúng tôi chỉ có thể bắt được 1 người, hơn nữa còn để gã ta tự sát, hai người khác đều là Tiên Thiên, khinh công lại bất phàm, bọn hắn đã chui vào trong mật đạo, tạm thời còn không tìm được lối ra của mật đạo."

"Hừ!" Lục Dung hừ lạnh, trong giọng nói lạnh lẽo tràn đầy sát ý:

"Thông cáo cho toàn phủ, Tử Dương môn và Nhạc gia mưu phản, giết không tha, hôm nay các ngươi liền xuất chinh thảo phạt!"

"Cái này. . ."

Mọi người nhìn nhau, sắc mặt đều khác nhau.

"Thế nào?" Lục Dung lặng lẽ nhìn sang:

"Các ngươi có ý kiến?"

"Không dám!"

Đám người nghe vậy bèn vội vã cúi đầu.

Cảm giác của Mạc Cầu rất nhạy cảm, cũng nhìn thấy rất rõ ràng, hắn phát hiện ra tâm tư của những người ở đây cũng đã không còn thuần túy giống như lúc mới tới nữa.

Dường như. . .

Còn có một chút tâm tư khác?

Lục Dung liếc nhìn toàn trường, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng, trên thân còn xuất hiện một tiếng kiếm ngân yếu ớt.

Lòng có dị tâm, đám người này đều đáng chết!

. . .

Trong vòng một ngày, toàn thành túc sát.

Trên đường dài.

Người đi đường thưa thớt.

Mặc dù còn chưa thật sự động thủ với Tử Dương môn, nhưng một cảm giác trĩu nặng như mưa gió sắp nổi lên đã đặt trong lòng của bách tính toàn thành.

Hiện giờ cũng đã không còn bao nhiêu quán rượu mở cửa.

Cũng may là vẫn còn có một ít người ương ngạnh.

Lầu hai, gần cửa sổ.

Mạc Cầu và Đổng Tịch Chu ngồi đối diện nhau.

Trên bàn đầy đủ thịt rượu, nhưng lại không có người nào động đũa.

Mấy ngày không gặp, khí sắc trên mặt Đổng Tịch Chu cũng đã tốt hơn khi xưa rất nhiều, mặt mày cũng đã giãn ra.

Khí tức trên người không còn âm u đầy tử khí nữa, có thêm một luồng sinh lực mà chỉ những người trẻ tuổi mới có.

Hiển nhiên, Ngọc Hoa đan đã có tác dụng.

Hiện nay, kinh mạch bị thương trong cơ thể lúc còn trẻ của Đổng Tịch Chu đã được khơi thông, thực lực cũng đã khôi phục lại cao thủ Nhị lưu.

Đợi một khoảng thời gian nữa, đạt tới Nhất lưu cũng là thuận lý thành chương.

Chẳng qua ông ta cũng đã lớn tuổi, ám tật trước kia cũng liên lụy nhục thân, đã không thể nào thành tựu Tiên Thiên được nữa.

Đổng Tịch Chu bưng chén rượu lên ra hiệu với Mạc Cầu, trên mặt lộ ra ý cười:

"Chuyện ở trong Tiên phường, đa tạ!"

"Khách khí." Mạc Cầu lắc đầu:

"Chẳng qua là theo như nhu cầu thôi."

"Haizz!" Đổng Tịch Chu than nhẹ một tiếng, trên mặt có oán trách cũng có vui mừng, giọng nói mang theo vẻ cảm khái:

"Tiểu Uyển là một con ngốc, buông bỏ thể diện để mượn Linh thạch từ chỗ của Nhị tiểu thư, lại dùng trên người của một kẻ phế nhân như ta."

"Nếu như không phải lúc đó ngươi ở hiện giờ, sợ rằng chuyến đi tiên phường lần này sẽ không công mà lui."

"Không thể nói như vậy." Mạc Cầu nâng chén, đối ẩm:

"Nếu sư tỷ đã làm như vậy, dưới cái nhìn của nàng, hiển nhiên là việc chữa khỏi thương thế của tiền bối còn quan trọng hơn việc tiến giai Tiên Thiên của sư tỷ."

Hắn thân là thầy thuốc, tất nhiên là rất rõ ràng.

Đổng Tịch Chu có ám tật trên người, nếu như không có Ngọc Hoa đan kia, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm ba năm năm nữa.

Bây giờ, tình huống đã tốt hơn quá nhiều!

"Cho dù chữa khỏi thương thế của ta, nhưng thời gian lãng phí nhiều năm như vậy cũng đã về không được." Đổng Tịch Chu nói bằng giọng phức tạp:

"Nhưng nếu như nó có thể tiến giai Tiên Thiên trước ba mươi tuổi thì tương lai sau này sẽ có chỗ tốt cực lớn."

"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Tiền bối, trong này có thuyết pháp gì không?"

"Đương nhiên." Hôm nay, trên mặt Đổng Tịch Chu liên tục lộ ra ý cười, lúc này còn thoải mái nói:

"Ngươi cũng không phải người ngoài, nói cho ngươi biết cũng không sao."

"Nếu là có thể thành tựu Tiên Thiên trước ba mươi tuổi, vậy thì sẽ có cơ hội rất lớn trở thành tu tiên giả."

"Tu tiên giả!" Biểu lộ Mạc Cầu trở nên nghiêm túc, trong lòng cuồng loạn:

"Tiền bối muốn nói là người tập võ như chúng ta cũng có thể tu tiên sao?"

"Không sai." Đổng Tịch Chu gật đầu, trong mắt lộ vẻ phức tạp:

"Người có tu tiên đạo thể tiên thiên Linh căn, ít càng thêm ít, võ giả khí phản Tiên Thiên, nhục thân vô hà vô cấu, cũng có tu tiên chi cơ, tương đương với Đạo thể và Linh căn có thiên tư kém cỏi nhất, nhưng cũng tốt hơn là không có hi vọng."

"Chẳng qua khi tuổi tác vượt qua ba mươi mà muốn tu hành tiên pháp thì sẽ muôn vàn khó khăn."

"Cũng bởi vì vậy nên Tiềm Long Sồ Phượng bảng chỉ liệt danh những cao thủ Nhất lưu dưới ba mươi tuổi, quá tuổi không được lên nữa."

"Chỉ có thành tựu Tiên Thiên trước ba mươi tuổi thì Lục phủ mới có thể cung cấp giúp đỡ, để cho người này lập khế ước, sau đó nếm thử tu tiên."

Mạc Cầu chậm rãi ngồi thẳng người lên, sắc mặt chất phác, trong lòng lại đắng chát.

Hắn đã hai mươi chín tuổi rồi!

Mặc dù là cao thủ Nhất lưu không sai, nhưng lượng Chân khí còn lâu mới đạt tới yêu cầu đột phá Tiên Thiên.

Cho dù ở tiên phường cũng đã đổi được không ít Linh dược, tu thẳng một mạch tới Nhất lưu đỉnh phong thì nhanh nhất cũng phải tốn hai ba năm.

Khi đó hắn đã sớm bước qua thời hạn ba mươi tuổi!

Càng đừng đề cập đến cửa ải tiến giai Tiên Thiên này.

"Hô. . ."

Mạc Cầu hít sâu một hơi, kiềm nén xao động trong lòng, thận trọng hỏi đối phương:

"Sau ba mươi tuổi thành tựu Tiên Thiên thì có lẽ còn là có cơ hội tu tiên, chỉ là khó khăn hơn đúng không?"

"Đúng." Đổng Tịch Chu đương nhiên là hiểu được suy nghĩ trong lòng của hắn, nghe vậy ánh mắt lộ vẻ phức tạp, gật đầu nói:

"Nhưng mà ngươi chủ tu y đạo, sợ là. . ."

"Được rồi, hôm nay không nói những chuyện này."

Ông ta khoát tay áo, chuyển chủ đề khác:

"Ta nghe nói, ngươi có quen biết với 'Vô Định kiếm' của Phù gia?"

"Hả?" Mạc Cầu lập tức sững sờ, đợi khi lấy lại tinh thần liền gật đầu nói:

"Không sai."

"Hắn có đáng giá tín nhiệm không?" Đổng Tịch Chu nghiêng người về phía trước.

"Nói thật, ta tin tưởng hắn còn hơn cả sư tỷ." Mạc Cầu trả lời.

"Vậy thì rất tốt." Đổng Tịch Chu vỗ tay cười khẽ:

"Ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng tin tưởng hắn, vừa lúc ta có chuyện này hi vọng ngươi có thể nhờ hắn hỗ trợ."

"Chuyện gì?"

"Ta cảm thấy gần đây đang có người để mắt tới ta, rất có thể là đang ngấp nghé Tiên Thiên đan mà ta sắp sửa luyện chế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận