Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 469. Cứu Người

Chương 469. Cứu Người


Người dịch: Whistle

Mỏ hạc mổ về phía trước, không khí đều xuất hiện một đạo chân không, lực lượng ngũ hành hội tụ tại một điểm.

Một vầng ánh sáng xuất hiện trên mỏ hạc nhọn hoắc.

Liền xem như một món Pháp khí Cực phẩm, nếu như va chạm trực diện, sợ là cũng bị hao tổn linh tính.

"Bành!"

Bàn tay và mỏ hạc chạm vào nhau.

Đứng mũi chịu sào là một tầng hào quang mờ mịt, bên trong có vô số Giáp Binh Phù Văn đang rung động đùng đùng.

Về phần phong nhận đầy trời.

Mặc dù nhìn qua dọa người, nhưng lại bị Mạc Cầu bỏ qua không thèm quan tâm.

Hào quang chỉ giữ vững được một sát na liền vỡ vụn.

Bàn tay trong suốt như ngọc kia hơi co rụt lại, giống như linh xà thổ tín, chụp về phía hạc thủ.

"Ba!"

Một chưởng chặt về phía hạc thủ.

Cùng lúc đó, một cơn run mạnh từ trong lòng bàn tay vọt tới, cũng làm cho thân thể Mạc Cầu phải nhoáng một cái.

Chẳng qua trải qua Tinh nguyên Đan Châu cường hóa, nhục thể của hắn còn mạnh hơn tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ một bậc.

Lại thêm phát lực huyền diệu, còn có Diêm La Phiên gia trì Âm Ma Đại Cầm Nã.

Dù cho tiên hạc có ra sức giãy dụa thì cũng không thể thoát khỏi một chưởng của hắn.

Cùng lúc đó.

Phương xa có sáu luồng kiếm quang xoắn một cái giữa không trung, một người sống sờ sờ đã bị chém thành không biết bao nhiêu khối vụn.

Kiếm Quang Phân Hóa!

Phân ra làm sáu!

Thật giống như bị sáu vị cao thủ kiếm đạo Đạo cơ trung kỳ vây công, Đào Đức cơ hồ không chịu nổi một kích.

Chết ngay tức khắc!

Tiên hạc mất đi khống chế, giãy dụa một chút liền dừng lại, thân thể lập tức bị thu nạp, lại hóa thành một cây hạc trượng toàn thân trắng noãn.

Mạc Cầu nhấc tay lên, Túi Trữ vật và Phi kiếm ở nơi xa cũng đang bay về phía hắn.

"Đạo cơ hậu kỳ. . ."

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, khẽ lắc đầu.

Lúc này.

Sau khi trải qua Kim Đan tàn hồn xung kích, thôn phệ, Diêm La Tâm Kinh lại có tăng tiến, Thần hồn của Mạc Cầu đã mạnh không kém gì tu sĩ Giả Đan.

Nhục thân phòng ngự, Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp cũng nhận được lượng Tinh nguyên khổng lồ có thể so với tích lũy trong một hoa giáp.

Ngạnh kháng Pháp khí Cực phẩm thì khỏi phải bàn.

Độn pháp, Kiếm pháp, Pháp thuật, Thần thông, Cấm pháp. . .

Mặc dù bị hạn chế về cảnh giới, chưa thể đột phá cực hạn, nhưng cũng đã mạnh hơn lúc trước không chỉ một bậc.

Thậm chí.

Mạc Cầu vừa chém giết một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ mà chẳng hề phí sức, ngược lại còn có cảm giác chưa thể tận hứng.

Giống như là. . .

Mình còn chưa phát lực thì đối phương đã chết rồi.

Đây không phải là vì Đào Đức quá yếu, mà là. . .

Mạc Cầu quá mạnh!

Trong lúc trầm ngâm, ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua quanh mình.

Trong cảm giác.

Ngoài Đào Đức ra thì ở gần đây còn có mấy luồng khí tức nữa, chắc là mấy gã tu sĩ nghe tin nên chạy tới.

Chỉ tiếc là tới quá muộn.

Mấy cỗ khí tức này bị trận đấu pháp vừa rồi hấp dẫn đến đây, lúc này khi phát hiện được tầm mắt của Mạc Cầu lướt qua liền nhao nhao yên lặng độn về phương xa.

Một tòa cung điện trải dài ở giữa núi rừng.

Nơi này là một trụ sở nằm gần Thiên Tà sơn của Thiên Tà Minh, trong này có vô số cao nhân tọa trấn.

Những năm qua.

Lễ tế tuần sơn của Thái Ất tông đều kết thúc khi tới đây.

Lần này, nơi này đã là một mảnh bận rộn, một đám người trận địa sẵn sàng đón quân địch, tràn ngập túc sát chi ý.

Nơi nào đó.

"Bạch!"

Một đạo điện quang lặng yên xuất hiện, lộ ra một con quái điều có hình dáng và tướng mạo quỷ dị.

Quái điểu có một cái đầu người, tay chân đều đủ, nhưng toàn thân lại đều là lông vũ, sau lưng còn mọc ra đôi cánh.

Khi xòe cánh ra, mơ hồ còn có điện quang lấp lóe.

Nhìn thật kỹ có thể từ trong điện quang thấy được vô số phù văn thật nhỏ như chữ thiên nhiên.

Nếu như có cao thủ Phù đạo ở đây thì nhất định có thể nhìn ra, loại Phù văn này chính là hai chữ cổ 'Phong' 'Lôi'.

Hai chữ này đụng vào nhau, mỗi lần va chạm đều khiến cho thân hình của con quái điểu này bay ra hơn trăm trượng xa.

Tốc độ không chỉ nhanh, vả lại còn không tạo ra một chút âm thanh nào.

Giống như một luồng điện quang nhỏ xíu du tẩu trong cung điện giữa núi rừng, sau đó liền xuất hiện ở phía xa.

Con quái điểu này chính là Vương Hổ!

Vương Hổ vung vẩy hai cánh, dọc theo khe hở núi đá bay lượn xuống một vùng tăm tối.

Nơi này tối tăm không thấy mặt trời, còn có Trận pháp giam cầm Thần niệm, nhưng lại không che được tầm mắt của Vương Hổ.

Không thể không nói.

Mặc dù hiện giờ y đã biến thành bộ dạng cổ quái này, nhưng thực lực của Vương Hổ lại đột nhiên tăng mạnh.

Tu vi đã tới Đạo cơ hậu kỳ.

Trên người còn xuất hiện thêm không ít dị năng.

"Ai?"

Trong bóng tối, có người kêu rên, âm thanh suy yếu.

"Là ta." Vương Hổ thấp giọng mở miệng:

"Nông đại tỷ, đệ tới cứu tỷ."

"Vương Hổ?" Nông Nghĩa Tuyết sững sờ, lập tức vội vàng nói:

"Ngươi hồ đồ rồi sao, nơi này là địa phương nào, ngươi vào bằng cách nào, tiểu muội có sao không?"

"Yên tâm đi, đệ không sao, Mạn nhi cũng không có việc gì." Vương Hổ mở miệng, thân hình đã tới gần:

"Tỷ khoan hãy nói chuyện, chúng ta ra ngoài rồi nói."

Nói xong, không chờ đối phương mở miệng, Vương Hổ đã lấy ra một vật nhỏ lên xiềng xích trên người Nông Nghĩa Tuyết.

Một lát sau.

"Đôm đốp!"

Trong bóng tối có điện quang lóe lên, một đạo lưu quang từ trong lòng đất xuyên ra, bay thẳng lên không trung.

"Ngươi. . ."

Nông Nghĩa Tuyết đã nhiều ngày không được nhìn thấy ánh sáng, lúc này không khỏi nhấc tay che mắt lại, biểu lộ lập tức biến đổi.

May mà tâm tư của nàng trầm ổn, kịp thời ngăn chặn cơn hoảng sợ trong lòng, mới không kêu thành tiếng.

"Nói ra rất dài dòng." Toàn thân Vương Hổ đều tràn lông vũ màu nâu, y gượng cười:

"Đệ gặp được một kẻ điên, lão ta đã biến đệ thành bộ dạng như hiện giờ, ai, chúng ta ra ngoài rồi nói."

"A?"

"Đợi một chút!"

Đang khi nói chuyện, Vương Hổ biến sắc.

Lập tức vội vàng vung cánh, giấu Nông Nghĩa Tuyết vào trong, còn y thì ngồi xổm trên cây, đưa lưng về phía người khác.

Thân hình của Vương Hổ rất khác thường, chỉ cần không nhìn thấy mặt chính diện thì chính là một con đại điểu có khí tức không kém.

Đặt ở chỗ này cũng sẽ không có người cảm thấy kỳ quái.

Nơi này có quá nhiều người nuôi nhốt dị loại.

Không bao lâu sau, có mấy người đang chậm rãi đi qua sau lưng Vương Hỗ, cũng có tiếng trò chuyện tiếng đứt quãng truyền đến.

Một lát sau.

Nông Nghĩa Tuyết nhỏ giọng mở miệng:

"Người vừa đi qua hình như là đệ tử của Thái Ất tông?"

"Ừm." Sắc mặt Vương Hổ nghiêm lại, chậm rãi gật đầu:

"Đúng là Thái Ất tông, địa vị còn rất cao, không ngờ gã ta lại cấu kết với Thiên Tà Minh?"

"Chúng ta đi nhanh đi, đem chuyện này báo lên cho cao thủ sư phụ."

Dứt lời, điện quang chớp động, hai người đã biến mất không thấy gì nữa.

Mặc dù Phong Lôi Chuẩn không được tính là Thần Thú, nhưng cũng được xếp vào hàng ngũ Thượng Cổ Dị Thú cực kỳ hiếm thấy.

Hai cánh đều chứa Phong Lôi chi lực.

Nhẹ nhàng vung lên đã bay xa trăm trượng.

Tốc độ nhanh đến mức ngay cả tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng không theo kịp.

Nhất là khi phi độn, phong lôi phun trào trong cơ thể, ngoại giới lại không nghe thấy tiếng vang nào.

Cho dù là ở nơi toàn là tu sĩ của Thiên Tà Minh thì Vương Hổ cũng có thể nhẹ nhàng du tẩu mà không gây ra sự chú ý nào.

Cho dù có người phát hiện thì e là cũng sẽ không xem một con dị thú như nội ứng mà phe địch phái tới.

Nông Nghĩa Tuyết được Vương Hổ ôm ở trong ngực, vào lúc bắt đầu có hơi mất tự nhiên ngoại ra thì giờ lại rất ngạc nhiên.

"Vương Hổ, tu vi hiện giờ của ngươi đã là Đạo cơ hậu kỳ rồi?"

Tiến độ này đơn giản là không thể tưởng tượng nổi!

"Đệ tình nguyện không muốn." Vương Hổ thấp giọng phàn nàn:

"Với cái bộ dạng người không ra người, quỷ không quỷ này thì đệ làm sao ra ngoài gặp gỡ người khác, sợ là ngay cả Tiểu Thiền cũng bị dọa ngất luôn ấy chứ?"

Nông Nghĩa Tuyết nhíu mày, ngừng một chút nói:

"Không sao, bề ngoài chẳng qua chỉ là thể xác, chỉ cần người không thay đổi, thực tình tương giao thì sẽ không sao đâu."

"Ta tin rằng tam muội sẽ không để ý."

"Hi vọng như thế." Vương Hổ nhếch miệng:

"Đều do lão già điên kia, biến đệ thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này."

"Có lúc. . ."

"Còn có chút không khống chế nổi chính mình!"

"Khống chế không nổi?" Nông Nghĩa Tuyết nhíu mày.

Nàng biết được kinh lịch của Vương Hổ, cũng sớm có nghe qua tác phong làm việc của Trùng Ma.

Không chỉ hình dáng tướng mạo không phải người, ngay cả tâm tính cũng khác hẳn với người thường.

Nếu như Vương Hổ cũng thay đổi thành bộ dáng như vậy. . .

Trong nội tâm nàng lập tức phát lạnh.

"Đúng vậy a."

Vương Hổ cũng không biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ cái gì, y thở dài nói:

"Bây giờ đệ vừa nhìn thấy một ít côn trùng, cây cối liền muốn bay qua đó gặm hai miệng cho đỡ nghiện."

"Biết rõ là không được làm vậy. . ."

Vương Hổ lau miệng, nói:

"Tỷ xem đi, nước bọt đều sắp chảy ra rồi."

"Lão già điên kia còn nói, triệu chứng hiện giờ của đệ chỉ là sơ kỳ, chờ sau này sẽ ngày càng nghiêm trọng."

"Nếu như không có biện pháp áp chế thú tính trên người, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành dị loại chân chính."

"Giống như mấy tên đồ đệ của lão ta vậy!"

Nông Nghĩa Tuyết trầm mặc, ngoài lo lắng cho Vương Hổ ra thì trong lòng nàng càng lo lắng cho tam muội của mình.

Nàng biết rõ tâm ý của tam muội.

Nhưng cũng tuyệt đối không muốn tam muội của mình ở chung với Vương Hổ có bộ dáng như hiện giờ.

Mặc dù có chút xin lỗi.

Nhưng. . .

Lần này sợ là đại tỷ sẽ thực sự ngăn cản muội lại.

"Nông đại tỷ, tỷ đừng lo lắng." Vương Hổ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nông Nghĩa Tuyết tưởng rằng nàng đang lo lắng cho mình liền nhiệt tình nói:

"Sư phụ của đệ sẽ có biện pháp."

"Mạc đạo hữu?" Nông Nghĩa Tuyết nhíu mày, lập tức chậm rãi lắc đầu, nói:

"Vương Hổ, mặc dù thực lực của Mạc đạo hữu không yếu, nhưng. . . , phiền phức trên người ngươi chính là thủ bút của cao thủ Kim Đan."

"Vả lại, Trùng Ma Độc Cô Vô Minh cũng nằm trong hàng ngũ Kim Đan đỉnh tiêm."

Ngụ ý là khuyên Vương Hổ đừng ôm hi vọng quá lớn.

Nếu không.

Hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận