Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 799. Xích Hỏa

Chương 799. Xích Hỏa


Người dịch: Whistle

"Hô!"

Liệt diễm cuồng bạo, nhưng khi rơi xuống đất lại đột nhiên trở nên nhu hòa như nước, sát mặt đất nổi lên gợn sóng.

Nhiệt độ cực cao đều đã nội liễm, thậm chí không hề đốt cháy một cọng rơm rạ.

Cương nhu biến hóa, tùy tâm sở dục, loại phương pháp khống hỏa này chỉ có gia quyến của Xích Hỏa Thần long mới có thể làm được.

Chúc Khoáng tiện tay vung lên, liệt diễm tán đi, nhìn về phía mấy người đang từ đối diện đi tới, trong đó có một vị nữ tử chính là hóa long Lục giai mà gã đã cảm ứng được .

Ba người khác, hai người không hiện khí tức, một người hóa long Ngũ giai.

Mà hai người dẫn đầu chính là hai người không hiện khí tức.

Hả?

Chúc Khoáng vô thức nhíu mày, trong mắt hiện ra hàn mang.

"Không biết quý khách quang lâm, không tiếp đón từ xa, Khương mỗ thất lễ." Mạc Cầu bước nhanh đến phía trước, từ xa chắp tay, đồng thời xem kỹ người tới.

Hắn cũng từng nghe qua gia quyến của Xích Hỏa Thần long, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy.

Ấn tượng đầu tiên chính là khí độ bất phàm!

Hơn mười người, mỗi người đều mang giáp màu đỏ, mặc trường bào, tóc tai chỉnh tề, hoàn toàn khác với những duệ tộc giống như dã nhân khác.

Khí tức trên người cũng rất thông suốt, thuần túy.

Mười hai người, yếu nhất cũng là Ngũ giai, một người Cửu giai, tam người Thất giai, thực lực như thế đã có thể dễ dàng nghiền ép Tộc Khương khi hắn không có ở đây.

Thật ra nếu như Mạc Cầu chưa tiến giai Nguyên Anh, dù hắn có ở đây thì cũng phải cảm thấy đau đầu.

"Các ngươi là Thị tộc nào?" Chúc Khoáng lạnh giọng mở miệng:

"Thần long mà các ngươi Cung phụng có lai lịch gì?"

Ngữ khí lãnh túc, giọng nói mang theo vẻ chất vấn, thậm chí chẳng biết tại sao còn mơ hồ lộ ra sát cơ, khiến cho sắc mặt của Phượng Lam và Khương Nguyên trắng bệch.

"Tộc Khương." Mạc Cầu chắp tay:

"Danh tự của long thần chí tôn chí quý, há có thể nói thẳng."

"Thật sao?" Chúc Khoáng nghe vậy liền hừ nhẹ, khôi giáp mạ vàng màu đỏ trên người lập tức hiện ra hồng mang, sải bước đi tới, nhìn chằm chằm hắn nói:

"Vì sao nơi đây xuất hiện đại tộc mà lại chưa từng báo cáo với Thái Dương cung?"

"Hơn một năm trước, tộc Tương Liễu từng nói có một vị Ngự Long Sử Bát giai đã mất tích ở gần đây, đó có phải là chuyện tốt mà các ngươi đã làm không?"

"Khí tức không hiện, không rõ lai lịch, chẳng lẽ. . . Tới từ ngoại giới!"

Nói xong, một đôi cánh màu trắng do liệt diễm hội tụ mà thành chậm rãi giương ra, uy thế bao phủ toàn bộ Tộc Khương.

Nhìn thấy Phượng Lam và Khương Nguyên thì Chúc Khoáng vẫn chưa suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng khí tức trên người Mạc Cầu và Vạn Tượng thì lại làm cho gã ta cảm thấy giống như những kẻ ngoại lai đã tàn phá bừa bãi trong khoảng thời gian gần đây, trong lòng nảy sinh sát cơ.

"Thượng sứ cớ gì lại nói ra lời này." Mạc Cầu híp mắt lại:

"Tộc Khương vẫn luôn ở chỗ này, ngàn năm bất biến, chỉ là trong mấy năm gần đây mới khuếch trương một chút, trả chưa kịp bẩm lên Thái Dương cung."

"Vả lại, chúng tôi cũng không biết đường đi."

"Về phần ngoại giới?"

Trên thân Mạc Cầu lặng lẽ xuất hiện một luồng Long khí, kháng cự uy áp trên người đối phương, nghi ngờ nói:

"Ngoại giới là gì?"

"Hả?"

Chúc Khoáng sững sờ, sát cơ chậm rãi biến mất:

"Tam Thế Nghiệt Long, nó mà cũng có gia quyến sao?"

Bất quá, nếu như cung phụng Tam Thế Nghiệt Long, với thực lực của nó, có thể thể dễ dàng bình định những kẻ không phục ở xung quanh, lập ra một phương đại tộc.

Nghĩ nghĩ, Chúc Khoánh thu hồi uy áp trên người, lạnh nhạt nói:

"Ngoại giới là cái gì thì các ngươi không cần biết, bất quá sau này nhớ cho kỹ, nếu như trong tộc có người tấn thăng hóa long Lục giai thì phải mau chóng thông báo cho Tộc Thiên Long biết."

"Cái này là quy củ!"

"Chuyện này đối với các ngươi cũng có chỗ tốt, dù sao Hóa Long Thuật từ lục giai trở lên đều nằm trong tay của Tộc Thiên Long."

Nói xong gã ta liền ném tới một tấm lệnh bài:

"Nhận lấy, về sau có thể dùng vật này để liên hệ ta."

Mạc Cầu nhíu mày, đưa tay tiếp nhận lệnh bài.

"Mặt khác. . ." Sau khi biết được lai lịch của đối phương, sát ý trong lòng Chúc Khoáng đã tán đi, cũng bắt đầu khôi phục thái độ cao cao tại thượng lúc trước,

Chắp hai tay sau lưng, hỏi:

"Trong khoảng thời gian gần đây, chỗ của các ngươi có gặp được người đặc thù nào không?"

"Có nghe được tin tức long tộc cấp cao vô duyên vô cớ biến mất không?"

Mấy người liếc nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu:

"Chưa hề nghe nói."

Vạn Tượng và Mạc Cầu nhìn nhau một cái, trong lòng đều đã có suy đoán, sợ là có Âm phủ Quỷ Vương đã bị đám người này để mắt tới.

Chỉ không biết là kẻ nào mà lại xui xẻo như vậy?

"Chưa nghe nói qua." Chúc Khoáng nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói:

"Sau này các ngươi nhớ chú ý một chút, thời gian gần đây có chút không thái bình, có một vài. . . Nhân vật để mắt tới Long tộc cấp cao, bọn hắn đang lén lút săn giết bọn chúng."

"Nếu như có thể thì nhắc nhở Long thần của thị tộc các ngươi một chút, dặn nó nhớ cẩn thận một chút."

Bất quá theo Chúc Khoáng thì không nhắc thì cũng không sao, dù sao Tam Thế Nghiệt Long cực kỳ đặc thù, muốn giết nó cũng không dễ dàng.

Nhưng gã ta lại không biết.

Con Tam Thế Nghiệt Long đời này đã bị người ăn xong lau sạch rồi.

"Săn giết Long tộc!" Sắc mặt Khương Nguyên đại biến:

"Chuyện này sao có thể?"

"Người nào lại lớn mật như vậy?"

Trên gương mặt xinh đẹp của Phượng Lam cũng lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt không thể tin được.

Rồng là cao cao tại thượng, loại ấn tượng này đã khắc vào trong xương tủy của bọn họ, trừ phi hai tộc chinh chiến, nếu không thì sẽ không có Long tộc tử thương.

Săn giết Long tộc?

Còn là Long tộc cao giai.

Quả thực là thiên phương dạ đàm!

Nhưng lời này xuất ra từ trong miệng của gia quyến Xích Hỏa Thần long thì tất nhiên không phải là giả, chỉ là không biết kẻ nào lại lớn mật dám gây ra tội đại nghịch như vậy.

Chẳng lẽ là những kẻ ngoại lai kia?

Về phần Mạc Cầu và Vạn Tượng thì bọn hắn lại không hề hoài nghi.

Dù sao hai người cũng mang theo hình dáng tướng mạo của Khương Hạo và Khương Lưu, ở chung mấy chục năm, lại còn dẫn dắt Tộc Khương phát triển lớn mạnh như hiện giờ, làm sao có thể là kẻ ngoại lai được?

"Những việc này thì các ngươi không cần phải biết." Chúc Khoáng nhíu mày, trên mặt hiện rõ vẻ không vui:

"Nhớ chú ý một chút là được."

"Bọn ta còn phải đi tới nơi tiếp theo, có tin tức nhớ thông báo là được!"

Nói xong, không đợi mấy người mở miệng, đột nhiên xuất hiện một đoàn liệt hỏa, hóa thành một con Phi long quấn theo hơn mười người đằng không bay lên.

Trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

"Săn giết Long tộc?"

"Người ngoại giới. . ."

Ánh mắt Khương Nguyên chớp động:

"Tộc trưởng, trong khoảng thời gian này chúng ta đừng nên đi quá xa, trước mắt thì Hóa Long Trì vẫn còn có thể tiếp tục kiên trì thêm hai ba tháng nữa."

"Ừm."

Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng khoát tay:

"Biết."

. . .

Sau khi đưa tiễn hai người Khương Nguyên, Phượng Lam, Mạc Cầu liền ngồi lại trên chủ vị rất lâu, nghiêng đầu nhìn tới một góc trong đại điện:

"Đi ra đi!"

"Hắc hắc. . ."

Trong góc truyền đến tiếng cười khẽ, Vương Hổ lặng lẽ hiện thân, chắp tay mở miệng:

"Gặp qua sư phụ!"

"Vạn huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."

"Vương đạo hữu." Vạn Tượng nhíu mày:

"Đạo hữu tới đây lúc nào, pháp môn ẩn nấp tàng hình này thật là cao minh, nếu như không phải Đạo chủ ra hiệu thì sợ là ta cũng không phát hiện ra."

"Không dám nhận." Vương Hổ khoát tay:

"Thủ đoạn nhỏ mà thôi, không so được với diệu pháp của Vạn huynh."

"Được rồi." Mạc Cầu phất tay cắt ngang hai người, nói:

"Chuyện gì xảy ra?"

"Các ngươi bị người ta phát hiện rồi?"

Vương Hổ và gia quyến của Xích Hỏa Long Thần một trước một sau tới đây, giống như là đã ước định xong, lại giống đang bị người đuổi giết.

"Haizz!" Nghe vậy, Vương Hổ không khỏi than nhẹ, vẻ mặt bất đắc dĩ:

"Con cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, gần đây Bát Bộ Thiên Long đều đồng thời phát ra triệu lệnh, nói là có kẻ ngoại lai tiến vào thế giới này."

"Theo như tin tức mà Thất Phi cung cung cấp, đã có không ít huyết mạch của Lỗ vương bị bắt, bị giết."

"Bị giết thì còn dễ nói "

"Bị bắt. . ."

Y giang hai tay ra, nói:

"Sư phụ cũng biết rồi, trong Táng Long Thiên có vô số Long tộc, trong đó có một vài con có thần thông sưu hồn đoạt phách, sợ là chuyện của Lỗ vương sẽ sớm không còn là bí mật nữa."

"Khoảng thời gian trước, người của chúng ta bị vài con Xích Hỏa Thần Long để mắt tới, rơi vào đường cùng chỉ có thể tạm thời lánh đi rồi âm thầm tìm cơ hội hội."

Những chuyện này đều xảy ra trong một năm gần đây.

Mà hơn một năm nay, Mạc Cầu vẫn luôn ở cùng với Tần Thanh Dung bế quan tu hành, củng cố cảnh giới, không biết gì về chuyện bên ngoài.

"Đúng rồi!" Hai mắt Vương Hổ sáng lên, chắp tay nói:

"Chúc mừng sư phụ chứng được Nguyên Anh cảnh, đại đạo khả kỳ, Toàn Chân đạo chúng ta cũng có thể chân chính trở thành mạch thứ bảy của Thái Ất tông."

"Ừm." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, nhìn y rồi lạnh nhạt nói:

"Cánh tay của ngươi là chuyện ra sao?"

"Cái tay này?" Vương Hổ nâng lên tay trái, nói:

"Trước đây thì cánh tay trái này đã bị thương, tổn hại căn cơ, khoảng thời gian trước gặp được một con Lôi Long, cho nên liền dùng Tam Chuyển Nguyên Công đổi luôn cánh tay."

Nói xong, cổ tay khẽ động, cánh tay trái của y lập tức lóe lên lôi quang, Lôi quang phụ thể, một luồng khí tức có thể làm cho Nguyên Anh Chân Nhân cũng cảm thấy ngưng trọng xuất hiện.

Mạc Cầu như có điều suy nghĩ:

"Thực lực thì đúng là tăng lên không ít, nhưng ngươi muốn tiến giai Nguyên Anh sợ là càng khó."

Tam Chuyển Nguyên Công là không sai, tới từ Thượng Cổ, nhưng cũng là bản tự tàn khuyết không được đầy đủ, một khi tăng thêm huyết mạch khác, con đường phía trước cơ hồ đoạn tuyệt.

Trừ phi. . .

Tìm được pháp môn hoàn chỉnh của nó.

"Không sao." Vương Hổ thì lại chẳng hề để ý:

"Vào lúc mà Trùng Ma cướp đi con trai của mình thì đệ tử đã không còn ý nghĩ tiến giai Nguyên Anh nữa."

"Vậy thì cũng không cần như thế." Mạc Cầu thu hồi ánh mắt:

"Lần này ngươi tới đây để làm cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận