Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 725. Quỷ Tộc

Chương 725. Quỷ Tộc


Người dịch: Whistle

"Thật sao?" Dứt lời, khu rừng rậm bên dưới đột nhiên bắn ra ba sợi tơ hồng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía Mạc Cầu:

"Vậy thì chưa chắc."

Tơ hồng chưa đến, nhưng đã có mấy bóng người xuất hiện ở phụ cận.

Hai người thân cao chừng hai trượng, ba bóng người khác giống như quỷ mị ngự phong mà đứng, còn có một con dị thú đang phát ra những tiếng gào thét chói tai.

"Đinh. . ."

Tơ hồng lao tới rất nhanh, nhưng lại không thể thoát được cảm giác của Mạc Cầu, Bách Tịch Đao nhẹ nhàng quét qua liền đứt.

Đến khi nhìn thấy mấy người ở xung quanh thì hai mắt hắn không khỏi co rụt lại:

"Quỷ tộc Âm phủ?"

Hắn không ngờ là lại có người dám bố trí mai phục ở một nơi gần Thái Ất tông như vậy, càng thêm không ngờ tới là những kẻ phục sát mình lại là người trong Âm phủ.

Chẳng lẽ. . .

Khi Quỷ tộc chạy tới Vân Mộng Thủy Giới thì cũng có một số chạy sang bên này.

Hoặc là, bọn chúng từ trong động thiên Thượng Thanh Huyền U chạy ra?

"Không sai."

Một tôn cự nhân có giọng nói như sấm rền, từ sau lưng gỡ xuống một thanh chiến phủ, nhếch miệng nhìn về phía Mạc Cầu:

"Sớm muộn gì thì người sống trên Dương gian như các ngươi cũng sẽ phải xuống Âm phủ, hôm nay bọn ta liền tiễn ngươi lên đường trước, tránh cho gặp phải rắc rối về sau."

Tên cự nhân này chính là Hung Man Quỷ tộc, trời sinh liền có sức lực vô cùng lớn.

Gã ta nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình nhảy lên thật cao, giơ cao thanh cự phủ trong tay, một vệt phủ mang trảm phá hư không chém thẳng tới vầng trán của Mạc Cầu.

Một phủ này, khí thế mênh mông, uy thế không hề yếu hơn Kim Đan, lực lượng lại còn ngưng tụ ở một điểm, nhìn thấy chỉ biết than thở.

Tinh, khí, thần được kết hợp một cách huyền diệu, chắc là một môn diệu pháp, khi xuất thủ còn khóa chặt vị trí mà Mạc Cầu đang đứng.

Chỉ cần hắn có chút dị động liền sẽ nghênh đón lôi đình vạn quân đả kích.

"Tốt!"

Hai mắt Mạc Cầu hơi sáng, chậm rãi gật đầu:

"Nghe nói Luyện Thể pháp là thứ mà Âm phủ Quỷ tộc am hiểu nhất, hôm nay nhìn thấy quả thật là như vậy, Võ kỹ cao minh hơn dương gian nhiều."

Hắn tự hỏi võ nghệ của mình đã rất phi phàm, nhưng cũng chỉ mạnh hơn cự nhân này một chút.

Mà những người tu hành có thể thông thạo cận thân chém giết chi pháp như hắn lại là lác đác không có mấy, sợ là trong vòng trăm trượng thì người này có thể giết cả Kim Đan.

Nhưng mà. . .

"Bạch!"

Đao mang lóe lên một cái rồi biến mất.

Phủ quang đột nhiên cứng đờ, thân hình của cự nhân cũng xuất hiện trên không trung, một dấu vết dọc theo trán của cự nhân kéo dài tới dưới hông.

"Phốc!"

Nhục thân to lớn được chia thành hai.

Không chỉ nhục thân!

Ngay cả thanh cự phủ trong tay gã ta cũng bị vỡ thành hai mảnh, rơi xuống đất.

Phương xa.

Một vị nữ tử có khí chất xuất chúng, dung nhan tuyệt mỹ đang dựa trên một chiếc ghế đá to lớn, một tay chống cằm, nhìn xem cảnh tượng xuất hiện trên thủy kính.

Sau khi nhìn thấy Mạc Cầu một đao giết địch thì chân mày không khỏi nhíu lại:

"Hảo đao!"

Nàng khen chính là đao, mà không phải đao pháp, hiển nhiên là ở trong mắt nàng, Bách Tịch Đao trong tay Mạc Cầu còn hấp dẫn nàng hơn đao pháp của hắn.

Ở bên cạnh thủy kính có một ông lão dáng người cao gầy trầm giọng mở miệng:

"Quận chúa, chúng ta có cần phải ra tay không?"

"Chỉ dựa vào đám người Man Lực này thì cũng chỉ là đi chịu chết thôi."

"Chúng ta ra tay thì lại làm được gì?" Nữ tử trợn trắng mắt:

"Nếu Cát Ngũ đã không thể mang người tới đây thì nói rõ kế hoạch đã thất bại, bây giờ chúng ta qua đó, cho dù có giết được Mạc Cầu thì cũng không thể thoát được Nguyên Anh Chân nhân truy sát."

"Quên đi thôi!"

"Vâng!"

Lão giả gật đầu, bỗng nhiên kêu đau một tiếng, trong mũi chảy ra máu tươi, chiếc thủy kính đang điên cuồng run rẩy, lập tức vỡ tan.

Lão già xoa xoa máu tươi trong mũi, trầm mặt lắc đầu:

"Thần niệm thật là mạnh, lão hủ tự hỏi không bằng."

"Đây là tự nhiên." Nữ tử duỗi lưng một cái, nói:

"Tu sĩ dương gian tinh thông Thần hồn, Pháp thuật, dù là ngay cả bộ tộc của chúng ta thì cũng sẽ kém hơn người tu hành, xem ra chúng ta bị phát hiện rồi."

"Đi thôi!"

"Chậm thì sợ là đi không nổi."

"Vâng!" Lão giả khom người, tiếc nuối mở miệng:

"Đáng tiếc là không thể giết được họ Mạc."

"Không sao." Hai mắt nữ tử co rụt lại:

"Toàn Chân đạo ngăn cản chúng ta nhiều năm như vậy, sau này còn có nhiều thời gian liên hệ, sớm muộn gì thì động thiên Thượng Thanh Huyền U cũng là của chúng ta."

"Cho dù là dương thế này. . ."

"Cũng thuộc về chúng ta!"

Nửa khắc đồng hồ sau.

Mạc Cầu đứng giữa không trung, một tay đang xách theo một cái đầu người, hắn nhíu mày nhìn kỹ một hồi, rồi đột nhiên thả lỏng tay ra, đầu người hóa thành hư vô lặng lẽ tán đi.

Hắn không làm chuyện hủy thi diệt tích, mà là sau khi những tên 'quỷ tộc' này chết thì sẽ tự nhiên như vậy.

Cho dù là tên cự nhân cao ba trượng kia thì cũng giống vậy.

'Cho nên nói, bộ tộc Âm phủ không có thực thể? Một khi bỏ mạng liền hồn phách tán đi, nhục thân hiển lộ bên ngoài cũng sẽ hóa thành hư vô?'

'Nhưng tại sao bọn chúng lại am hiểu pháp môn dùng nhục thân chém giết vậy?'

Mạc Cầu lắc đầu, trăm mối vẫn không có cách giải.

Nhưng hắn rất khẳng định, những tên Quỷ tộc Âm phủ này không có cơ thể huyết nhục giống như người sống, mà giống như được tạo thành do kết hợp Âm khí với một thứ gì đó không hợp với quy tắc Dương gian.

"Thú vị!"

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, thì thào mở miệng:

"Xem ra, lần sau phải để lại vài người sống để nghiên cứu một chút."

Nói xong liền vung tay lên, thu hồi Âm binh, Quỷ khí đang rơi vãi trên mặt đất.

Người tu hành sẽ khó mà tế luyện những thứ này, nhưng tài liệu luyện chế lại không có ở trên Dương gian, lại cứng rắn không gì sánh được, có lẽ có tác dụng khác.

"Mạc đạo hữu!"

Tống Giới lững thững tới chậm, độn quang tới gần, quét mắt nhìn xung quanh, biểu lộ lập tức buông lỏng, cười nói:

"Xem đến ta đến chậm một bước, không biết bọn chúng là ai, vậy mà không có mắt như thế, dám ở trong Thái Ất tông mai phục Toàn Chân Đạo chủ?"

Ông ta biết rõ thực lực của Mạc Cầu.

Tuy chỉ là Kim Đan trung kỳ, nhưng cho dù có quay ngược lại lúc tu vi của mình chưa thụt lùi thì cũng chưa chắc có thể áp chế được Mạc Cầu.

Trừ phi là Nguyên Anh Chân nhân xuất thủ, nếu không thì không có khả năng giết được hắn.

Đám người này, là đang muốn chết!

"Còn chưa rõ thân phận của bọn chúng, bất quá bọn chúng là người của Âm phủ." Mạc Cầu lắc đầu:

"Thực lực của mấy người này cũng không yếu, nếu như bị bọn chúng tới gần đánh lén, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng chưa hẳn có thể thoát được."

Mặc dù Quỷ tộc bất thiện đấu pháp, nhưng lại có sở trường về Võ kỹ, nhục thân thì cường hãn, lại thêm một ít bí thuật quỷ dị, kỳ thực cũng rất khó đối phó.

Đừng thấy hắn giải quyết rất nhẹ nhàng.

Đổi lại thành Kim Đan khác thì chưa chắc làm được như vậy.

Vả lại.

Những tên này chưa chắc là toàn bộ người mai phục, sau lưng chắc còn có cao thủ khác, chẳng qua bọn chúng không ngờ là Mạc Cầu lại phản ứng nhanh như vậy.

Còn chưa dụ được Mạc Cầu vào cuộc thì đã bị đuổi kịp.

Trong tình thế bất đắc dĩ chỉ đành phát động công kích trước thời hạn, nhưng lại bị giết không còn một mảnh.

"Âm phủ?"

Nghe vậy, Tống Giới hơi biến sắc, vuốt râu nói:

"Cách đây ít năm, động thiên thế giới kia đã từng báo cáo nói là có Quỷ tộc Âm phủ chui vào thế giới này, xem ra lời này không giả."

"Hồi tông môn, bẩm báo Tông chủ."

Đây là đại sự, không thể không phòng.

Một vài tên Quỷ tộc thì không cần để ý, nhưng bọn chúng làm cách nào vào được Dương gian thì lại nhất định phải tra cho rõ, nếu không vạn nhất thông đạo trở nên càng lúc càng lớn. . .

Đến lúc đó liền phiền toái.

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, nhìn về phía Tần Tư Dung trong ngực:

"Ngươi không sao chứ?"

"Không có. . . Không có việc gì." Không biết là Tần Tư Dung đang suy nghĩ cái gì, hai mắt ngẩn ngơ, nghe vậy gương mặt xinh đẹp đỏ lên, vội vàng lắc đầu.

Về phần ràng buộc trên người nàng cũng đã được cởi bỏ.

"Không có việc gì thì về trước đi." Giọng nói của Mạc Cầu vẫn lạnh lùng như trước đây:

"Sau này cẩn thận một chút, không thể không có lòng phòng bị người khác, nếu như lại gặp phải chuyện như vậy thì ta chưa hẳn có thể ở bên cạnh ngươi, lúc đó toàn bộ đều nhờ vào bản thân ngươi."

"Vâng, vâng." Tần Tư Dung cúi đầu, vẻ mặt đỏ bừng:

"Sau này con nhất định sẽ chú ý."

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, đang muốn căn dặn vài câu, lông mày đột nhiên nhướng lên:

"Hửm?"

"Lại xảy ra chuyện rồi?" Tống Giới cũng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt ngạc nhiên, càng mơ hồ lộ ra vẻ phẫn nộ:

"Thật to gan, thật sự xem Thái Ất tông chúng ta không người hay sao?"

"Tiền bối, làm phiền ngài đưa tên đệ tử này của ta về, Mạc mỗ qua đó trước." Mạc Cầu nhẹ nhàng đẩy Tần Tư Dung qua.

Bản thân hắn thì bị đao quang quấn chặt, nhanh chóng độn đi.

"Cũng tốt."

Tống Giới gật đầu, thấy độn quang của Mạc Cầu lóe lên một cái rồi biến mất, không khỏi lộ vẻ cảm khái:

"Độn tốc của Mạc đạo hữu đã có thể được xếp vào Kim Đan trước ba trong Thái Ất tông, sợ là ngay cả Thái Ất Kim Quang Độn cũng không sánh kịp."

Trước ba thì đã là không kém.

Dù sao hai vị kia đều là Kim Đan hậu kỳ, thậm chí là Viên mãn.

Tần Tư Dung không lên tiếng, đưa mắt nhìn Mạc Cầu rời xa, ánh mắt nổi lên gợn sóng, dường như ngay cả biểu lộ cũng phát sinh một chút biến hóa rất nhỏ.

"Mạc. . . Mạc sư đệ?"

Nàng thì thào há miệng, bỗng nhiên lắc đầu, ánh mắt khôi phục thanh minh:

"Không đúng, là sư phụ!"

"Tại sao mình lại có những ký ức này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận