Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 485. Tao Ngộ

Chương 485. Tao Ngộ


Người dịch: Whistle

"Bắt đầu đi!"

"Vâng!"

Tiếng quát từ tứ phương vang lên.

Đám người ngưng thần, chỉ thấy tế đàn thả ra hào quang, một vòng hào quang bao phủ hơn mười người vào trong.

Sau đó sẽ phát sinh chuyện gì thì không người biết được.

Dù cho lấy cảm nhận mạnh mẽ của Mạc Cầu thì cũng chỉ có thể phát hiện được vài cơn chấn động kinh khủng.

Trong đó liền có ba cơn không thua gì Tần Dương Chân Nhân.

Nguyên Anh?

Hơn mười hô hấp sau.

"Ông. . ."

Tế đàn hơi rung nhẹ, đám người liền cảm giác dưới chân mình run rẩy.

Cúi đầu nhìn lại, đất đá cứng rắn bên dưới đã hóa thành một cái vòng xoáy không biết thông tới nơi nào.

Vòng xoáy đang nhanh chóng xoay tròn, làm cho mọi người cảm thấy hoa mắt chóng mặt, buồn nôn, khó chịu. . .

Rất nhiều cảm xúc đồng thời dâng lên trong lòng, ngay cả Mạc Cầu cũng cảm thấy tâm phiền ý loạn.

"Tĩnh tâm!"

Trong miệng Mộc Phổ quát khẽ, trong tay còn xuất hiện một miếng ngọc như ý, miếng ngọc phóng ra Linh quang bao trùm đám người.

Linh quang phủ xuống, trong lòng mọi người yên tĩnh, tạp niệm tiêu hết.

Mạc Cầu nghiêng đầu, vẻ mặt kinh nghi.

Pháp bảo!

Có thể làm được mức độ này, miếng ngọc như ý trong Mộc Phổ chắc chắn là một món Pháp bảo.

Phong Tú Vân ở bên cạnh cũng lấy ra một thanh ngọc xích.

Bề ngoài của ngọc xích có linh quang lấp lóe, ánh sáng lưu chuyển, xem ra cũng là một món Pháp bảo.

Hai món pháp bảo!

Thật sự là đại thủ bút!

Nên biết là Pháp bảo rất khó luyện, ở ngoại giới, có chút tán tu Kim Đan còn không có nổi một món Pháp bảo.

Lần này, Thái Ất tông lại lấy ra những hai món.

"Cẩn thận!"

"Đi!"

Tiếng quát từ ngoại giới truyền đến.

Mạc Cầu chỉ cảm giác cơ thể mình chấn động, mất đi trọng lượng, cơ thể đột nhiên chìm xuống.

Trong thoáng chốc.

Hư không dưới chân lõm xuống, giống như thời gian xuất hiện một loại rối loạn nào đó, ký ức cũng bị vặn vẹo.

Không biết đã qua bao lâu.

Ý thức mới quay về nhục thân.

Hắn liếc nhìn xung quanh, một nhóm người đang bị một quả cầu sáng rực rỡ bao phủ, đang bị hãm trong một cái vòng xoáy.

Bên ngoài quả cầu là tinh không lóe sáng, thỉnh thoảng còn vặn vẹo ra những đường cong, giống như vô số ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào.

Quan sát nhiều sẽ làm cho cơ thể cảm thấy khó chịu.

"Định tâm!"

"Ngưng thần!"

"Đừng có nhìn lung tung."

Mộc Phổ cũng đã khôi phục ý thức, y lập tức nắm chặt miếng ngọc như ý trong tay, nhắm chặt hai mắt rồi quát:

"Bây giờ chúng ta đang ở trong đường hầm hư không mà trận pháp đả thông, chỉ cần di động một chút đều sẽ thân tử hồn tiêu."

Ngay cả việc tiết khí tức ra ngoài cũng không được.

Thậm chí nếu khí tức quá cường đại thì ngược lại còn làm cho trận pháp bất ổn.

Cũng bởi vì vậy nên chuyến này mới không có Tông sư Kim Đan, không phải là không muốn, mà là không được.

Mạc Cầu nhắm mắt lại, không nhìn lung tung nữa.

Một lát sau.

"Hả?"

Hắn bỗng nhiên phát ra một tiếng nghi hoặc.

"Làm sao vậy?" Có người mở miệng hỏi thăm.

"Dường như có thứ gì đó đang đi qua." Mạc Cầu nhíu mày, cố nén cảm giác khó chịu, mở mắt nhìn ra ngoài đi.

"Có phải là nhìn lầm hay không?" Mộc Phổ mở miệng:

"Sư đệ, trong đường hầm hư không này thường xuyên có ngoại ma xâm lấn, mê hoặc tâm trí, xuất hiện ảo giác là chuyện rất bình thường."

"Không!" Phong Tú Vân ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng:

"Ta cũng cảm nhận ở gần đây có thứ gì đó."

Trong vòng sáng yên tĩnh.

Chỉ có quả cầu ánh sáng nhiều màu đang hạ xuống với một tốc độ khó nhìn thấy được.

"Không thể nào. . ." Trên mặt của một người lộ ra vẻ thấp thỏm, thận trọng mở mắt ra:

"Nơi này chính là vực ngoại hư không, sinh linh tuyệt tích, làm sao lại có vật gì được?"

"Đúng vậy." Ngay cả Trác Bạch Phượng cũng không nhịn được mở miệng:

"Nếu như quả thật có đồ vật, vậy. . ."

Nàng còn chưa nói hết thì đã im bặt, nhưng đám người lại hiểu rõ ý trong lời nói của nàng.

Cho dù là Thái Ất tông thì cũng không hiểu biết nhiều về vực ngoại hư không.

Nhưng.

Phàm có chuyện được ghi chép lại đều dính đến những từ như diệt thế, kinh khủng, cường đại vân vân.

"Có lẽ. . ." Lần này, ngay cả Phong Tú Vân cũng có chút chần chờ:

"Thật sự là. . ."

"Bành!"

Quang cầu bỗng nhiên run lên.

Mọi người bỗng nhiên cảm thấy dưới chân mình lảo đảo, đa số người đều quát to một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.

"Chuyện gì vậy?"

"Cẩn thận!"

"Có vật gì đó đụng tới!"

Sắc mặt Mộc Phổ phát lạnh, tay trái hơi nâng miếng ngọc như ý, tay phải điên cuồng bấm niệm pháp quyết, trong miệng quát khẽ:

"Thái Ất Thiên tông, vạn vật nãi xá!"

"Khai!"

"Ông!"

Ngọc như ý nở rộ Linh quang, trong nháy mắt đã quét sạch tứ phương, cũng làm cho mọi người thấy rõ tình huống bên ngoài quang cầu.

"Cái đó là. . . Cái gì?"

Tình huống bên ngoài làm cho sắc mặt của đám người trì trệ, ánh mắt ngu ngơ.

Chỉ thấy trong thông đạo mênh mông vô ngần này, có một cục kim loại to lớn xuất hiện ở bên cạnh quả cầu ánh sáng.

Cục kim loại này có hình giọt nước, cũng giống như hình nón quay hơi lồi ở giữa, đang bay sát bên cạnh đám người Thái Ất tông.

Bởi vì khoảng cách quá gần, có lúc. . .

"Bành!"

Quang cầu và kim loại sẽ va chạm với nhau, một chút vụn sắt từ trong Linh quang tróc ra.

"Răng rắc răng rắc. . ."

Cục kim loại kia lắc lư trong hư không, tầng ngoài nhô ra những cây gai nhọn, trên đỉnh gai nhọn còn xuất hiện Linh quang chói mắt.

"Bạch!"

Gai nhọn rời khỏi cục kim loại, đâm thẳng tới quang cầu của Thái Ất tông, vừa mới chạm vào liền nổ tung.

"Ầm ầm. . ."

Trong lúc nhất thời, tiếng nổ nối liền không dứt.

Trong quang cầu, đám người ngã trái ngã phải, ngay cả Mạc Cầu cũng khó có thể ổn định thân hình.

"Muốn chết!"

Mà hai người cầm Pháp bảo trong tay lại sắc mặt phát lạnh, cùng nhau huy động ngọc như ý, ngọc xích.

Lập tức.

Hào quang như hồng cầu, từ bên trong quang cầu lao về phía kim loại.

Hào quang vô thanh vô tức, lại nội uẩn cự lực, giống như vô số bàn tay to lớn đang manh mẽ xé rách lớp ngoài của cục kim loại.

Tình huống bên trong kim loại cũng hiển lộ ra.

"Người?"

Đám người ở bên trong kim loại cũng đang nhìn về phía quang cầu với ánh mắt kinh ngạc, song phương đều sững sờ.

"Thái Ất tông!"

"Yển tông!"

Tiếng quát đồng thời vang lên.

Song phương đều là tông môn tiếng tăm lừng lẫy trong tu hành giới, cũng đều biết rõ thủ đoạn của nhau.

Tông môn có thể khống chế vật kim loại xuyên thủng hư không ngoài Yển tông ra thì trên đường này cũng không có tông môn có thể làm được.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Song phương đều đồng thời thi triển các loại công kích về phía đối phương mà không chần chờ một giây phút nào.

Cho dù là đối với Tiên tông đại môn thì Động thiên thế giới cũng là căn bản, cho nên không thể sơ sót được.

Thái Ất tông có Thái Cực Huyền Chân Động thiên nên mới có thể hưng thịnh hơn vạn năm nay.

Huyết Sát tông cũng vì Động thiên xuất hiện nhiễu loạn nên mới phải chinh phạt số quốc dẫn phát chúng nộ.

Hiện giờ trong tòa Động thiên vô chủ này lại có hai phe nhân mã xuất hiện, ý vị như thế nào thì không nói cũng hiểu.

Cho dù là hai tông môn có quan hệ không tệ, nhưng lúc này cũng sẽ không chút khách khí.

Lập xuống hạ lạt thủ!

Thái Ất tông có hai món pháp bảo, người Yển tông ở trong cục kim loại kia cũng có thủ đoạn mạnh mẽ.

Trong lúc nhất thời, song phương cuồng oanh loạn tạc, khó phân cao thấp.

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, Thần niệm nhập thức hải, Thiên Lôi Kiếm trong cơ thể run rẩy bay ra, ngo ngoe muốn động.

Đúng lúc này.

"Đôm đốp!"

Trong hư không đột nhiên xuất hiện một vệt điện quang.

Điện quang yếu ớt như dây tóc, chỉ thấy Mạc Cầu khi mặt vừa nhìn sang thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

Nhìn qua thì tốc độ của điện quang không nhanh, nhưng trong nháy mắt liền xuất hiện ở phía trên của đám người Yển tông.

Sau đó.

"Oanh!"

Ức vạn đạo lôi đình nở rộ giữa không trung, uy lực kinh khủng đều hội tụ trong phạm vi trăm trượng.

Lôi đình oanh kích xuống, vạn vật đều vỡ nát.

Nhìn từ xa liền thấy vùng hạch tâm của cục kim loại kia đang bị vô số lôi đình bổ xuống.

Giống như một ngọn đèn sáng chiếu rọi hư không vô ngần.

Mà những thứ ở bên trong, bao gồm cả cục kim loại có thể vượt qua hư không đều đã hóa thành hư vô.

"Tê. . ."

Có người không nhìn được hít sâu một hơi:

"Thái Ất Thần Lôi Chú!"

Đúng là Thái Ất Thần Lôi chú.

Bất quá uy năng kinh khủng như vậy, đừng nói là tu sĩ Đạo cơ, cho dù là Tông sư Kim Đan cũng không có khả năng.

Nguyên Anh!

Nguyên Anh Chân Nhân của Thái Ất tông cách không xuất thủ.

"Quá tốt rồi!"

Mặc dù đám người trong quang cầu đều kinh ngạc về uy lực của lôi đình, nhưng sắc mặt nhẹ nhõm hơn, dù sao cũng thiếu đi một đối thủ cạnh tranh.

Chỉ có Mạc Cầu là đang chớp chớp mắt, sắc mặt cuồng biến:

"Không được!"

Hắn hét lớn một tiếng, không kịp nghĩ nhiều, Già Phong Bào trên người chấn động, tiện tay quấn lấy hai người bên cạnh rồi độn ra ngoài vầng sáng.

Thiên Lôi Kiếm lóe lên, cuồng phi tiến mạnh, điên cuồng thôi động pháp lực, chớp mắt đã là vài dặm.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Ông. . ."

Một đạo Linh quang chói mắt không biết từ đâu vọt tới, bao phủ vị trí của đám người còn ở trong hào quang.

Bên trong hào quang.

Vạn vật tan rã.

Nếu như Nguyên Anh của Thái Ất tông đã có thể xuất thủ thì Nguyên Anh bên Yển tông há lại sẽ ngồi không?

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết xen lẫn Thần niệm quanh quẩn trong hư không.

Mạc Cầu cắn chặt răng, ngự kiếm lao vào trong một vòng xoáy hư vô ở trước mặt.

Nhưng đạo Linh quang này vẫn đang theo đuổi không bỏ giống như có linh tính vậy.

Cảm giác nguy cơ khiến cho Thần hồn nhảy lên, hắn không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời thi triển hết các loại pháp môn.

Cho dù sau khi oanh kích quang cầu ở trên thì vầng uy năng của hào quang này đã bị suy yếu rất nhiều, những vẫn làm cho cơ thể Mạc Cầu chấn động mãnh liệt.

Trong nháy mắt.

Già Thiên Bào chia năm xẻ bảy, Giáp Binh Thối Thể hào quang vỡ vụn, tứ chi bách hài đã bị gãy mất không biết bao nhiêu xương cốt.

Thập Phương Diêm La Đại Trận bên ngoài cũng nhao nhao nứt vỡ.

"Phốc!"

Mạc Cầu phun máu tươi, từ giữa không trung rơi xuống, sau lưng là vô số hào quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận