Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 299. Công Pháp

Chương 299. Công Pháp


Người dịch: Whistle

"Quả thật là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"

Trong khoang thuyền, Mạc Cầu đã xem xong Vạn Tượng công, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ rung động, miệng thốt ra lời tán thưởng từ tận đáy lòng.

Võ công hắn học được có chút tạp, nhưng lại mọi thứ tinh thông, luận về chuyện lý giải võ học của phàm nhân, Mạc Cầu tự nhận ít có người sánh bằng mình.

Nhưng sau khi xem xong quyển Vạn Tượng công này thì lại tự thẹn chi bằng.

Võ kỹ trong thiên hạ bao gồm nội công tâm pháp, quyền chưởng đao kiếm, ngạnh công tuyệt học, đều có chỗ khác biệt.

Pháp môn vận kình cũng khó có thể liên hệ với nhau.

Ấy thế mà!

Môn Vạn Tượng công này lại có thể dung vạn pháp thành một, đem hết thảy pháp môn trên thế gian đều hòa làm một thể.

Khi tu thành công này, bất luận Võ kỹ gì, bất kỳ chiêu thức gì, chỉ cần hiểu rõ quan khiếu trong đó đều có thể thi triển.

Liệt Diễm đao, Hàn Băng chưởng, những pháp môn hoàn toàn trái ngược này cũng có thể đồng thời xuất hiện trên thân một người.

Thậm chí, tả Liệt Diễm đao, hữu Hàn Băng chưởng cũng được!

Trước đó, Hàn Băng Chân khí, Viêm Dương Chân khí tương xung tương khắc, dù cho có Công pháp trung hòa thì cũng không thể có biến hóa nào nữa.

Nhưng mà đối với quyển Vạn Tượng công này nói thì lại chỉ là cơ sở.

Theo Mạc Cầu, Vạn Tượng công giống như một nguồn năng lượng vạn năng có thể thôi động hết thảy pháp môn.

Có chút giống như. . .

Pháp lực!

Hai mắt hắn sáng lên, trong lòng đột nhiên minh ngộ.

Chuyện mà Tiên Thiên chân khí có thể làm được thì Pháp lực cũng có thể làm được, lại còn có thể làm tốt hơn.

Khó trách Phan Sư Chính còn nói, võ giả tu hành Vạn Tượng công sẽ có thể dễ dàng đột phá cực hạn của phàm nhân hơn.

Thì ra, môn công này vốn dùng Pháp lực làm cơ sở để thôi diễn ra.

Đương nhiên, thiên hạ cũng ít có chuyện hoàn mỹ vô khuyết, quyển Vạn Tượng công này cũng không phải là không có khuyết điểm.

Khuyết điểm của nó chính là tiến độ tu hành quá chậm!

Trong rất nhiều nội công Tiên Thiên mà Mạc Cầu biết được, Vạn Tượng công không tính là chậm nhất, nhưng cũng có thể xếp vào năm vị trí đầu.

Nếu muốn tăng thêm tốc độ tu hành thì chỉ có một biện pháp.

Phục dụng đan dược!

Mạc Cầu cầm lấy một viên Thông Khiếu đan vừa được phát, trầm tư một lát, ngửa đầu lên, viên đan dược này liền bị nuốt vào bụng.

Sau đó liền có một dòng nước ấm xuất hiện, hắn cũng bắt đầu chuyển tu Vạn Tượng công.

"Rầm rầm. . ."

Chân khí trong cơ thể phi tốc vận chuyển, một loại cảm giác khó mà miêu tả cũng dâng lên trong lòng.

"Không chỉ tiến độ tu hành rất chậm, mà Chân khí cũng quá bình thường, một vài pháp môn bộc phát còn sẽ bị hạn chế."

"Đáng tiếc. . ."

Nghĩ vậy, Mạc Cầu chậm rãi tĩnh tâm, lâm vào định cảnh, một lòng tu hành.

Mấy ngày sau.

Vạn Tượng công, tầng thứ bảy!

Mạc Cầu mở mắt ra, tuy rằng cảnh giới không có tăng lên, nhưng Kình lực cũng được buông lỏng, thể xác và tinh thần cũng có cảm giác thông suốt.

Giống như rất nhiều trắc trở trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất.

"Ông!"

Thân thể chấn động, một vầng sáng ảm đạm hiện ra.

Hắc Sát chân thân!

Nhảy vọt lên trên, vươn tay ra nhẹ nhàng ngoắc một cái, thanh trường kiếm đang nằm cách đó không xa liền ra khỏi vỏ, kiếm mang vẩy khắp tứ phương.

"Răng rắc. . ."

Đột nhiên, dị hưởng tự trong lòng bàn tay truyền đến.

Mạc Cầu sững sờ, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên lưỡi kiếm của thanh trường kiếm đang nằm trong lòng bàn tay đã xuất hiện một vết nứt.

Nhẹ nhàng chấn động, lưỡi kiếm liền triệt để vỡ nát, rì rào rơi xuống đất.

Thanh kiếm trong tay hắn cũng xem như lập được chiến công hiển hách, trải qua rất nhiều lần va chạm, rốt cục cũng không chịu nổi nữa.

. . .

Hai tháng sau.

Hai mươi sáu vị đệ tử Ngoại môn mang theo mấy chục Đạo binh xuất hiện dưới chân núi Thương Vũ phong.

Rời xa cố hương không biết bao xa, đi tới dãy núi mênh mông này, hơn nữa còn là những người trẻ tuổi, đây còn là lần đầu rời xa nhà của không ít người, cho nên tâm tình khó tránh khỏi có một chút thấp thỏm.

"Bạch!"

Chiếc lâu thuyền to lớn biến nhỏ lại hơn một xích, loé lên một cái liền biến mất trong lòng bàn tay của Lý Si Mai.

Thủ đoạn Tiên gia như thế này làm cho những người ở đây sợ hãi thán phục.

Nàng chắp tay đứng ở giữa sân, liếc nhìn đám người, không thèm quan tâm sắc mặt người khác đang biến đổi, lạnh lùng nói:

"Nơi này chính là Ngoại viện của Thương Vũ phái, đệ tử mới tới đều cần ở lại chỗ này tu hành ba năm."

"Trong vòng ba năm, các ngươi không cần chấp hành nhiệm vụ, cũng không cần để ý tới chuyện khác, có thể một lòng tu hành, nếu như có chỗ nào không hiểu trong việc tu hành thì sẽ có sư huynh sư tỷ chuyên môn đến đây giảng giải. Mỗi tháng sẽ có một ngày có tu sĩ Đạo cơ đến đây để giảng thuật pháp pháp môn, chỉ điểm sai lầm cho các ngươi."

"Ba năm sau!"

Nàng cao giọng nói:

"Nếu như có thể Luyện Khí tầng tám, liền có thể được đạo hữu Đạo cơ tuyển chọn, trở thành đệ tử Nội môn."

"Không thành, thì phải tiếp tục ở lại Ngoại môn, vừa hiệu lực cho tông môn, vừa tiếp tục tu hành, cho đến tu vi có thành tựu mới bàn lại chuyện bái nhập Nội môn."

"Tiền bối." Hai tháng ở chung, đám người cũng không còn e ngại Lý Si Mai nhiều như trước nữa.

Lúc này liền có một vị nữ tử mở miệng hỏi:

"Không phải nói là bọn vãn bối sẽ chia làm đệ tử của bốn Phong sao, tại sao còn muốn ở lại chỗ này đồng thời tu hành?"

"Hỏi rất hay." Phan Sư Chính cười nói:

"Trước kia, đệ tử Ngoại môn đều tự mình tu hành trên núi, chẳng qua cũng vì vậy mà tất cả đệ tử ở trên các đỉnh núi khác nhau lại chưa quen biết nhau, sẽ gây ra không ít chuyện cười, cho nên mới định ra ước định ba năm."

Đám người giật mình.

Kì thực còn có một chuyện mà Phan Sư Chính không nói, đó chính là không tu luyện cùng nhau thì tất cả đệ tử trên đỉnh núi cũng khó có thể bồi dưỡng tình nghĩa đồng môn.

Mấy năm trước, cũng vì chuyện này mà Thương Vũ phái gần như sụp đổ, hóa thành bốn chi nhánh, may mà các tiền bối kịp thời tỉnh ngộ, để cho đệ tử mới nhập môn sinh hoạt chung mấy năm để bồi dưỡng tình cảm.

Như vậy thì sau này cũng càng có cảm giác tán đồng.

Lúc này, một vị đệ tử áo trắng tiến lên một bước, chỉ một tay vào con đường bằng đá bên cạnh, mở miệng nói với đám người:

"Đây là con đường đi tới Diễn Pháp điện, nơi đó mỗi ngày đều có sư huynh của các ngươi thay phiên phòng thủ, Đạo cơ tiền bối cũng sẽ giảng pháp ở nơi đó."

"Sau lưng các ngươi là hướng tới Nội Vụ, ở nơi đó có thể nhận lấy đan dược cần thiết của mỗi tháng, còn có lệnh bài của bản phái, phục sức của đệ tử vân vân. . ."

"Còn bên này là Tàng Pháp điện, muốn tu hành Pháp thuật thì có thể vào trong xem xét, nhớ kỹ, đệ tử Ngoại môn có thể miễn phí lựa chọn ba loại Pháp thuật, lựa chọn như thế nào thì các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ."

"Còn có nơi diễn luyện Pháp thuật. . ."

Sau một hồi căn dặn, đệ tử áo trắng nghiêm mặt nói:

"Sau đây là thập giới của tông môn, các ngươi phải nghe cho rõ rồi nhớ kỹ trong lòng, một khi phạm phải sẽ không dễ dãi như thế đâu!"

"Nhất giới: Khi sư phản tổ, đồng môn tương tàn. . ."

"Nhị giới: Cấu kết yêu ma, giết hại vô tội. . ."

". . ."

"Thập giới: Hoặc tâm mê thần, làm xằng làm bậy. . ."

"Còn có chỗ nào không rõ không?"

"Sư huynh!" Một người giơ cao hai tay:

"Nhiều người như vậy đồng thời bái nhập tông môn, làm thế nào để phân biệt ai là sư huynh, ai là sư đệ?"

Đều là người trẻ tuổi, lòng háo thắng rất mạnh, dọc theo con đường này cũng có không ít người thảo luận qua đề tài này.

"Y theo lệ cũ." Đệ tử áo trắng mở miệng:

"Đều là một đám người tới từ Tiên đảo, ngươi có tuổi lớn nhất là sư huynh."

Đệ tử áo trắng vừa dứt lời liền phát hiện giữa sân đột nhiên yên tĩnh, bầu không khí cũng trở nên quỷ dị.

Ánh mắt của mọi người đều nhao nhao nhìn về phía Mạc Cầu.

Trong một đám trẻ trâu này thì chỉ có hắn là một người trưởng thành duy nhất, đại sư huynh tất nhiên là việc nhân đức không nhường ai.

Chẳng qua trong ánh mắt của những người khác lại mang theo vẻ không phục.

Một phàm nhân!

Trở thành đại sư huynh của bọn hắn?

"Khụ khụ. . ." Phan Sư Chính ho nhẹ hai tiếng, nói:

"Các ngươi là người tu hành, luận chính là đắc đạo có tuần tự, mà không phải là bối phận cao thấp, không cần phải để ý đến chuyện ai làm sư huynh."

"Đi Nội Vụ đường nhận lấy quần áo, minh bài đi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có an bài khác."

"Vâng."

"Cáo từ. . ."

Một đám người bất đắc dĩ gật đầu, dùng ánh mắt chống đối đảo qua Mạc Cầu, theo thứ tự đi về phía Nội Vụ.

Mạc Cầu lắc đầu, nhìn phương hướng một chút, lại chuyển hướng đi Tàng Pháp điện.

Sắc trời còn sớm, tin rằng có không ít người đi Nội Vụ đường xong sẽ còn đi Tàng Pháp điện, chẳng bằng đi trước một bước, càng thêm thanh nhàn.

Tàng Pháp điện tọa lạc ở trên sườn núi, mái hiên cong cong, giống như kỳ phong tiễu bích, lại giống như một con chim có thể bay lên bất kỳ lúc nào.

Trước điện trống rỗng, chỉ có hai vị võ giả già nua đang đánh dọn lá rụng, lộ ra bầu không khí yên tĩnh.

Không chờ Mạc Cầu tới gần, trong điện đã có thanh âm truyền đến:

"Đạo binh, đi trắc điện!"

"Sư huynh, hắn là đệ tử Ngoại môn." Một giọng nói khác giải vây cho Mạc Cầu:

"Tên là Mạc Cầu, là phàm nhân duy nhất trở thành đệ tử Ngoại môn trong lần đi Tiên đảo này, không ngờ lại đến nhanh như vậy."

"Ồ?" Người lúc đầu ồ lên một tiếng rồi nói:

"Vậy thì vào đi!"

Bước vào Tàng Pháp điện, cách bài trí trong này giống với cách bài trí trong Vân lâu của Lục phủ, chỉ là càng khí phái.

Hai nam tử trung niên đang lau chùi giá sách, một người trong đó quay đầu nhìn ra, nói:

"Đây là lần đầu tiên mà ta nhìn thấy phàm nhân trở thành đệ tử Ngoại môn, chẳng qua đa phần thư tịch ở nơi này đều là tiên pháp, ngươi muốn cái gì?"

"Hai vị sư huynh." Mạc Cầu chắp tay:

"Không biết người tập võ như đệ thường chọn pháp môn nào?"

"Chuyện này thì đúng là ta có biết." Một người thả khăn lau trong tay xuống, nói:

"Ta đã từng làm người trông giữ Đạo binh Thư các trong hai tháng, pháp môn mà bọn hắn thường chọn đương nhiên là Luyện Sát pháp."

"Luyện Sát pháp?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Xin thứ cho tại hạ cô lậu quả văn, chưa từng nghe qua loại pháp môn này."

"Không kỳ quái." Đối phương gật đầu:

"Luyện Sát pháp đến từ Cửu Sát điện, phái ta cũng chỉ mới lấy được chừng trăm năm trước, là một loại pháp môn đem hộ thân chân kình hóa thành hộ thân Pháp thuật, một khi trở thành Tu Tiên giả thì tương đương với việc có thêm một môn hộ thân Pháp thuật."

"Ừm, võ giả Tiên Thiên như các ngươi tu thành hộ thể chân kình không khó lắm đúng không? Đa số những người ta gặp được đều có."

"Xác thực không khó." Mạc Cầu hẳn là.

Hắc Sát chân thân của hắn đã luyện thành hộ thân chân kình.

Đối phương bèn mở miệng hỏi:

"Cho nên, ngươi muốn Luyện Sát pháp?"

Mạc Cầu không vội quyết định, chắp tay hỏi:

"Không biết sư huynh xưng hô như thế nào?"

"Ta họ Tô, Tô Huyền Lãng."

Cái tên này, hình như hắn đã từng nghe những đệ tử Thương Vũ phái đồng hành nhắc qua, giống như là người có thiên phú, tu vi cực cao.

Nghĩ vậy, Mạc Cầu mở miệng:

"Tô sư huynh, nếu như tại hạ lựa chọn Võ kỹ phàm nhân thì cũng sẽ tiêu hao ba cơ hội miễn phí đệ tử của Ngoại môn đúng không?"

"Đương nhiên." Tô Huyền Lãng gật đầu:

"Nhưng mà ngươi cũng sẽ không lỗ, một khi pháp môn này đại thành thì sẽ không hề kém hơn Pháp thuật của Tu Tiên giả."

"Hay là, ngươi còn muốn lấy được môn công pháp nào khác nữa?"

Mạc Cầu trầm ngâm một lát mới hỏi dò:

"Xin hỏi sư huynh, có môn võ học nào uy lực rất lớn, nhưng lại rất khó tu luyện thành công không?"

"Ây. . ."

Tô Huyền Lãng ngẩn người, một vị đệ tử khác của Thương Vũ phái ở cách đó không xa cũng ngừng tay lại.

"Ta còn là lần đầu nghe được loại yêu cầu này." Vị đệ tử ở bên kia không nhịn được cười nói:

"Cũng không biết nên nói ngươi là tự đại hay là kẻ không biết không sợ mới tốt?"

"Vị sư đệ này, dù cho võ học của phàm nhân có khó luyện thì uy lực cũng sẽ có hạn, Luyện Sát thuật đã là đỉnh tiêm rồi." Tô Huyền Lãng lắc đầu, nói:

"Yêu cầu của ngươi thì chỗ này đúng là không có, chí ít ở trong mắt của ta thì uy lực cũng không lớn."

Haizz!

Mạc Cầu than nhẹ.

Hắn cũng đã đoán trước được chuyện này.

Theo tu vi tăng lên, hắn cũng biết rõ thủ đoạn mà võ giả dùng để ứng đối Tu Tiên giả thiếu thốn cỡ nào.

Nhất là tu sĩ cấp cao, động niệm thi pháp, liền xem như Thập Bộ Nhất Sát của hắn cũng là vô dụng.

Mà Mạc Cầu sở dĩ có thể đánh giết Tu Tiên giả, một là do tu vi của bọn hắn yếu, thứ hai là mượn thủ đoạn của Tu Tiên giả.

Võ công. . .

Cuối cùng vẫn là không đủ nội tình!

Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu nói: "Sư huynh, có pháp môn nào có thể gia tốc tiến độ tu hành của người tập võ không?"

"Cái này thì có mấy loại!" Tô Huyền Lãng gật đầu, biểu lộ lập tức khẽ biến, một tay nhẹ nhàng vỗ trán, nói:

"Ta nhớ được một môn Công pháp có thể tăng tốc tiến độ tu hành Tiên Thiên cảnh giới, nghe nói uy lực không tệ, nhưng rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma."

"Tên là Vạn Thú Ngưng Huyết công!"

Một lát sau, trước mặt Mạc Cầu liền có thêm hai quyển sách.

Sau khi hắn xem qua Vạn Thú Ngưng Huyết công thì sắc mặt trở nên quái dị, ngẩng đầu lên hỏi:

"Sư huynh, môn công pháp này. . ."

"Đừng hỏi ta." Tô Huyền Lãng đánh gãy lời nói của hắn:

"Ta cũng không hiểu nhiều về võ học của phàm nhân, cũng lười đi tìm hiểu."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, đè xuống gợn sóng trong lòng, môn công pháp này tốn nhiều tinh thần nhất trong số công pháp mà hắn từng gặp.

Thô sơ giản lược phỏng chừng cũng cần hơn bốn vạn tinh thần!

Bất quá, xem ra trong vòng một hai năm là không có cách nào học được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận