Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 442. Đại Tế Mở Ra

Chương 442. Đại Tế Mở Ra


Người dịch: Whistle

"Hô. . ." Mạc Cầu hít sâu một hơi, mở miệng nói:

"Có bảo vật nào có thể đánh lui kẻ địch không?"

"Có!" Ngôn lão gật đầu:

"Lãnh Diễm Tinh Cầu của Yển tông, có thể bộc phát ra một kích toàn lực của tu sĩ Giả Đan, giá bán ba trăm Linh thạch Trung phẩm."

"Thái Mậu Trảm Hồn Nhiếp Thần Linh Phù của Thái Hòa cung, có thể trực tiếp công kích Thần hồn, giá bán bốn trăm Linh thạch Trung phẩm."

"Tử Mẫu Bí Ma Thần Lôi. . ."

"Khoan đã." Mạc Cầu nhấc tay, ánh mắt khẽ biến:

"Tử Mẫu Bí Ma Thần Lôi hình như là thủ đoạn của Hợp Hoan tông mà?"

"Không sai." Ngôn lão gật đầu:

"Lôi này là do Nhạc tiền bối chém giết một vị Kim Đan lão ma của Hợp Hoan tông lấy được, trước mắt trong Vạn Bảo Các cũng chỉ có một viên."

"Giá bán sáu trăm Linh thạch Trung phẩm, uy lực mạnh, một khi sử dụng thì trong phạm vi vài dặm sẽ hóa thành Hồng Hoang, cho dù là Tông sư Kim Đan cũng phải nhượng bộ lui binh."

"Như thế nào?"

"Mạc đạo hữu động tâm sao?"

Ngôn lão vuốt râu cười khẽ.

Lão ta biết rất rõ ràng, Mạc Cầu không có thân quyến gia tộc liên lụy nên số tiền tích lũy trong những năm này cũng không ít, tuyệt đối được xem là một vị tiểu tài chủ.

"Sáu trăm Linh thạch Trung phẩm!" Mạc Cầu hít sâu một hơi, nói:

"Lại thêm Lục Đinh Lục Giáp Phù, trên người của ta không đủ Linh thạch, dùng pháp khí bù vào có được không?"

"Đương nhiên." Ngôn lão gật đầu:

"Ta đi gọi người tới thẩm định."

"Làm phiền."

Mạc Cầu gật đầu, trong lòng lại than nhẹ.

Lần này xem như đã móc sạch những thứ trên tay mình rồi.

. . .

Mấy ngày sau.

Lễ tế tuần sơn bắt đầu.

Mười tám tiếng chuông to lớn thông thiên vang lên, Mạc Cầu đằng không bay lên, độn tới vị trí chính điện của Thuần Dương cung.

Cùng lúc đó, chân trời xen lẫn lưu quang, khí cơ đan xen, không biết đã có bao nhiêu người rời khỏi động phủ.

"Liễu sư huynh!"

"Mạc sư đệ!"

"Đại sư huynh!"

Trước đại điện, Tạ Lưu Vân đang ngồi xếp bằng, tường vân dưới thân hơi nâng, y gật đầu với đám người.

"Đừng lên tiếng, yên lặng nghe Tông chủ chỉ thị."

"Vâng!"

Đám người trả lời.

"Thánh nhân có lời: Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ; nhân chi đạo, tổn hại không đủ mà bổ có thừa."

"Đạo tai, tiên tai?"

Tiếng nói to lớn như thần chung mộ cổ quanh quẩn giữa đất trời đang vang vọng bên tai.

"Người cầu tiên vấn đạo như chúng ta thoát tại nhân thân, thuận nhân luân, đương minh thiên dĩ vạn vật dưỡng dục. . ."

Người đang nói chính là Tông chủ đương đại của Thái Ất tông, Nguyên Anh Chân nhân tiếng tăm lừng lẫy trong Tu Tiên giới, Tiết Ngưng Chân.

"Hiện có Yêu tà chiếm cứ sơn lâm, tổn hại nhân mạng, thiên lý bất dung."

"Thái Ất tông ta truyền thừa vạn năm, tuân theo thiên ý, đặc hạ chỉ ý, chúng đệ tử tiễu sát tà ma."

"Duy, sát phạt có thương thiên hòa, Thiên đạo còn có một chút hi vọng sống, vạn sự không thể làm tuyệt."

"Cho nên, trăm năm mới có một lệ. . ."

"Đương . ."

Tiếng chuông du dương vang lên một lần nữa, giọng nói của Tông chủ Tiết chân nhân cũng đúng lúc kết thúc, khúc nhạc lễ tế cũng kết thúc.

"Chúng sư đệ sư muội nghe lệnh!"

Trước Thuần Dương cung, sắc mặt của đại sư huynh Tạ Lưu Vân nghiêm lại, mắt hiện thần quang chói mắt, quát lớn:

"Lên!"

"Vâng!"

Đám người trả lời, kiếm quang bay lên không.

Nhìn từ xa sẽ thấy giống như trăm ngàn luồng sáng đang bay lượn, xuyên thủng hư không, mây trắng, hóa thành những đường vòng cung ưu mỹ.

Thái Hòa cung, Bắc Đấu cung, Ất Mộc cung, Thanh Vân cung, Vô Lượng cung. . .

Đệ tử của các cung cùng nhau bay lên không trung, lưu quang khác nhau, rực rỡ nhiều màu, giống như những dải cầu vồng lướt ngang chân trời.

Trong phạm vi ngàn dặm đều là lưu quang.

Mạc Cầu dùng thần niệm đảo qua, trong lòng cũng không khỏi âm thầm kinh hãi, số lượng tu sĩ Đạo cơ xuất hiện ở nơi này không dưới mấy ngàn?

Cùng lúc đó.

Từng đoá tường vân từ dưới đất dâng lên, mang theo số lượng tu sĩ Luyện Khí khác nhau xuất hiện giữa không trung.

Những đóa tường vân hội tụ thành phiến, còn rộng lớn hơn cả mây trắng trên bầu trời.

"Đông. . ."

Tiếng trống vang lên, ẩn có binh qua chi ý truyền đến.

Sắc mặt Mạc Cầu nghiêm lại, vội vàng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy mây mù ở sau lưng tản ra, lộ ra một tòa cung điện rực rỡ kim quang có địa chừng gần một dặm.

Bên ngoài cung điện có hào quang óng ánh, bên trong hình như còn có ba đạo bóng người to lớn uy áp một phương.

Ở phía trước cung điện có mười hai chiếc ngọc niện*. ( ý chỉ những cỗ xe mà hoàng đế cưỡi, được trang trí bằng ngọc bích.)

Mỗi chiếc ngọc niện đều rộng gần một mẫu, còn có Ngũ Sắc thần quang đang nở rộ trên đó.

Trên ngọc niện đều có một người, ba nữ chín nam, tướng mạo khác nhau, khí tức trên người đều rất kinh khủng.

Bất quá, so với trong cung điện không thể nào nhìn thẳng thì mười hai người này lại lộ ra mặt thật.

Ánh mắt Mạc Cầu đảo qua liền thấy được một vài bóng người quen thuộc.

Thuần Dương cung Trương Bá Dương, Thái Hòa cung Lý Vong Sinh, Bắc Đấu cung Nhạc Thủ Dương, Ất Mộc cung Ngụy Hiền An. . .

Tông sư Kim Đan!

Vả lại, mấy vị này đều không phải là Kim Đan bình thường, đều nằm trong hàng ngũ những người nổi bật trong Tông sư Kim Đan.

Trong đó, ánh mắt của Mạc Cầu hơi dừng lại trên người của Nhạc Thủ Dương một chút.

Người này có dáng người khôi ngô, hình thể cường tráng, cao tới hơn một trượng, giống như là một người khổng lồ.

Uy thế thì càng kinh khủng.

Nhạc Thủ Dương chỉ ngồi xếp bằng ở nơi đó, nhưng khi nhìn vào thì lại thấy như đang xem một ngọn núi nguy nga vô biên, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác bất lực nhỏ bé.

Chỉ đơn thuần là khí tức tiết ra ngoài cũng đã khiến cho thân thể và thần hồn của tu sĩ Đạo cơ tu sĩ đều cảm thấy mệt mỏi, càng đừng đề cập đến việc động thủ.

Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân!

Chính là Công pháp mà người này tu hành, nghe nói ngạnh công của vị này có thể ngạnh kháng Pháp bảo mà không bị hủy.

Dường như là có cảm ứng, người ngồi trên ngọc niện kia cũng hơi nghiêng đầu nhìn sang, làm cho hai mắt của Mạc Cầu cảm thấy đau đớn.

Hắn liền vội vã quay người.

Khí tức của những vị Kim Đan khác cũng rất kinh người.

Mà người hấp dẫn tầm mắt của mọi người nhiều nhất thì chính là ba vị có tướng mạo siêu phàm, khí chất thoát tục.

Nhất là Ngụy Hiền An Ngụy tiên tử của Ất Mộc cung, tính tình bình dị gần gũi, luôn được người ngưỡng mộ kính yêu.

"Đến rồi!"

Liễu Vô Thương ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, thần sắc còn kích động hơn cả màn chào sân của chư vị tiền bối.

Mạc Cầu đang muốn mở miệng hỏi thăm thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, trong mắt lộ vẻ kinh sợ cùng khó có thể lý giải được.

Trong cảm giác của hắn, hư không đột nhiên vỡ ra!

Là thực sự vỡ ra!

Theo Mạc Cầu thấy thì không gian vốn là thứ vô hình vô chất, nhưng lúc này nó lại giống như đang bị một cự lực vô hình vặn vẹo, xé rách.

Một vết nứt dữ tợn xuất hiện ở trong hư không.

Không chỉ có một chỗ.

Mà có đến mấy chục, trên trăm vết nứt to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

Vết nứt cuối cùng là một thế giới vô biên vô tận.

Trong thế giới đó, tinh kỳ vung vẩy, binh qua tranh tranh, một cỗ im ắng túc sát chi ý tràn ngập.

"Đông!"

"Đông!"

Tiếng trống giống y như đúc từ trong thế giới vết nứt truyền đến, từng đoá tường vân bay ra.

Trên tường vân chính là những vị tu sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí.

Trên mỗi đóa tường vân đều có trăm người, mà số lượng tường vân từ trong vết nứt bay ra lại không chỉ có một trăm.

Sợ là có thể lên tới hàng ngàn!

Ánh mắt Mạc Cầu chuyển động, bỗng nhiên mở miệng:

"Đạo binh?"

Mười vạn đạo binh!

Khí tức trên thân của mỗi người đều trên Luyện Khí tầng sáu, khí tức của bọn hắn tương hợp lẫn nhau, hòa thành đại trận, bao phủ ngàn dặm, uy áp bát phương.

Cái này. . .

Thật sự là rất kinh khủng!

"Không sai." Liễu Vô Thương gật đầu:

"Trong Thái Huyền Cực Chân động thiên có vô số sinh linh, mặc dù bởi vì Linh khí khá thấp nên khó thành Kim Đan, nhưng lại có thể sinh ra tu sĩ Luyện khí, Đạo cơ."

"A. . ."

Y cười nhẹ một tiếng rồi nói:

"Những động thiên này mới là căn cơ của Thái Ất tông chúng ta, Nhạn Đãng sơn mạch cũng chẳng tính là gì?"

"Chỉ cần Thái Huyền Cực Chân động thiên vẫn còn thì Thái Ất tông chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì!"

Mạc Cầu không lên tiếng, trong mắt đều tràn đây vẻ sợ hãi thán phục.

Phụ cận Thái Ất tông.

Lúc này, vô số tu sĩ nhận lệnh đến từ khắp nơi cũng lâm vào trầm mặc, lẳng lặng nhìn xem đệ tử Thái Ất tông tập kết.

Đối mặt cảnh tượng thiên binh thiên tướng vô biên vô hạn này, liền xem như Tông sư Kim Đan cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng.

Lúc này bọn họ lại nhìn phía Nhạn Đãng sơn mạch vô tận ở phương xa.

Trong mắt đều tràn đầy thương hại.

Tuy rằng Nhạn Đãng sơn mạch rất tốt, nhưng nơi này lại có một thế lực khủng bố như thế Thái Ất tông chiếm cứ, đám tà tu trong sơn mạch há có thể sống yên ổn được?

"Đông!"

Tiếng trống lại vang lên.

"Xuất phát!"

........

Lễ tế tuần sơn bắt đầu, ở phụ cận của Thái Ất tông phụ cận sớm đã không còn tên tà đạo nào.

Người liên can cũng đã bay vút lên trời.

Đệ tử tông môn và tán tu thuộc Thái Ất tông đã đi ở đằng trước để quét sạch chướng ngại trên đường.

Trên đường đi, rất nhiều Đạo binh đến từ Thái Huyền Cực Chân động thiên vung tinh kỳ bay phấp phới, tiếng trống như sấm, đi sát theo phía sau giống như thiên binh hạ phàm.

Đệ tử các cung của Thái Ất tông thì đi theo sau đạo binh.

Sau đó chính là hơn ba ngàn tu sĩ Đạo cơ như Mạc Cầu.

Kim Đan, Nguyên Anh thì đang bay trên cửu tiêu, mắt thường không thể nhìn thấy, cúi đầu có thể quan sát bốn phương.

Tuy rằng rất nhiều người, nhưng lại không có kẻ yếu.

Dù cho trên đường đi có trì hoãn thì một ngày cũng có thể đi xa mấy trăm dặm.

Không đầy một tháng, đại quân của Thái Ất tông đã xuất phát đến vạn dặm, xông vào trong Nhạn Đãng sơn mạch mênh mông.

Đến tận đây.

Tốc độ của đại quân cũng bắt đầu chậm dần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận