Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 388. Phất Nhanh

Chương 388. Phất Nhanh


Người dịch: Whistle

Bách Quỷ Tẩu không hổ là lão quái vật đã sống mấy trăm năm, cho dù chỉ còn sót lại tàn hồn, nhưng tâm cơ vẫn rất thâm trầm.

Đầu tiên lão ta dùng tàn hồn của Lý Nguyên Cảnh để hấp dẫn sự chú ý của Mạc Cầu, sau đó thừa cơ xông vào thức hải của hắn.

Sau khi vào trong thức hải thì lão ta cũng không trực tiếp động thủ, mà là phát ra những tiếng nói mê hoặc:

"Mạc tiểu tử, lão phu thừa nhận thực lực của ngươi không yếu, tiền đồ bất khả hạn lượng, nhưng ngươi nhất định phải liều cho cá chết lưới rách với ta sao?"

Lão ta hiển hóa thân hình ở bên trong thức hải, là một lão già thân cao chưa tới năm thước, quần áo rách rưới như một tên ăn mày.

"Cá chết lưới rách?"

Giọng nói giống như sấm rền của Mạc Cầu đang vang vọng bên trong thức hải, những làn sóng rung động hóa thành vô tận lao ngục chụp xuống.

Thần Ngục!

Đây là bí pháp nhằm vào Thần hồn mà Mạc Cầu có.

"Khi tiền bối còn sống có thể Pháp lực vô biên, nhưng hiện giờ chẳng qua chỉ là một sợi tàn hồn, cần gì phải khẩu xuất cuồng ngôn."

"Hừ!" Bách Quỷ Tẩu nheo mắt lại, trên người bốc lên khói đen bừng bừng, đánh về phía Thần Ngục:

"Tiểu bối, ngươi căn bản không hiểu diệu dụng của thần hồn thức hải, có lẽ ngươi thật sự có thể bắt được ta, nhưng thức hải chắc chắn sẽ bị hao tổn, sau này muốn chứng Đạo cơ thì cũng không còn chút hi vọng nào, chẳng nhẽ ngươi muốn hủy đại hảo tiền đồ của mình sao?"

"Chẳng bằng để cho lão hủ lưu tại trong thức hải của ngươi, tạm thời sống nhờ, ta có thể lập thệ, tuyệt đối sẽ không xâm chiếm nhục thể của ngươi."

"Vả lại ta còn có thể chỉ điểm những chỗ mà ngươi không hiểu trên con đường tu hành, đối với chuyện tu hành sau này của ngươi có rất nhiều chỗ tốt."

"Ngô. . ."

Mạc Cầu chần chờ nói:

"Ngươi nói cũng có đạo lý, cho ta suy nghĩ thật kỹ."

"Không sai, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ." Bách Quỷ Tẩu đại hỉ, vội vàng nói:

"Nói thế nào thì lão hủ cũng là tu sĩ Đạo cơ, cho dù đã từng bị nhốt vào hắc ngục, nhung cuối cùng không phải đã trốn thoát rồi sao, nếu như cắn chặt không thả, lão hũ vẫn còn có thủ đoạn có thể kéo ngươi đồng quy vu tận."

"Một cái là đồng quy vu tận, một cái là phụ trợ ngươi tu hành, nên lấy cái nào bỏ cái nào thì chắc là ngươi cũng hiểu rồi."

"Nếu như không yên lòng, ta có thể Thần hồn lập thệ, ở trong thức hải của ngươi thì chuyện này tuyệt đối không thể giả được."

"Bất quá ngươi cũng phải cam đoan, nếu như ngày khác có thể chứng được Đạo cơ nhờ sự trợ giúp của ta thì nhất định phải tuyển chọn một bộ nhục thân cho ta đoạt xá, nếu không thì ta cũng không đáp ứng."

Lão ta bô lô ba la không ngừng, trong lòng thì nhanh chóng suy nghĩ.

Lưỡng bại câu thương thì không có lời, nếu như có thể trấn an người này giống như Lý Nguyên Cảnh trước đây. . .

Sau đó từ từ dẫn dụ, lấy tu vi nội tình và nhục thân của người này, ngày khác sau khi đoạt xá thì thực lực của mình nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh.

Về phần có lời thề trong người thì phải dẫn dụ như thế nào, lão ta có phương pháp làm cho người khác cam tâm tình nguyện buông lỏng nội tâm, thậm chí chủ động để cho lão xâm chiếm nhục thân, chậm rãi ăn mòn.

Nghĩ nghĩ, Bách Quỷ Tẩu bỗng nhiên biến sắc:

"Tiểu bối, ngươi đang gạt ta!"

Bỗng nhiên lão ta phát hiện Mạc Cầu miệng nói phải suy nghĩ cho kỹ, nhưng thật ra đang nhanh chóng mài mòn tàn hồn của Lý Nguyên Cảnh.

Đồng thời ở bốn phía lao ngục cũng ngày càng thâm thúy.

Nếu như chờ đến khi Kim Cương Bạc diệt sát xong tàn hồn của Lý Nguyên Cảnh thì nó sẽ nhắm vào mình. . .

Trong lòng Bách Quỷ Tẩu phát lạnh, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, khói đen quỷ dị trên người nhanh chóng tăng vọt.

"Phá cho ta!"

"Ầm ầm. . ."

Chỉ một thoáng, Thức hải cự chiến không thôi.

Khói đen nồng đậm tán làm mạng nhện, lan tràn khắp nơi, những nơi đi qua, thức hải đều ám.

Mạc Cầu chỉ cảm thấy ở trong ý nghĩ của mình có thêm một thứ không thuộc về mình, nó đang nhanh chóng xâm chiếm địa bàn của mình, ngay cả ký ức và cảm giác cũng bị một loại nào đó che đậy.

Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ gặp phải loại tình huống cổ quái này.

Bất quá Mạc Cầu cũng không kinh hoảng, tâm niệm dâng lên, Phù Đồ ổn lập tại chỗ, thần niệm tùy theo khuếch trương.

Tuy rằng thủ đoạn của đối phương rất mạnh, nhưng lực lượng. . .

Thì rất yếu!

Ít nhất thì hắn cũng không cảm thấy lực lượng này mạnh như tu sĩ Đạo cơ trong truyền thuyết, mà lại có cảm giác có thể trấn áp rất dễ dàng.

"Trấn!"

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, luồng ý nghĩ vốn không thuộc về mình lập tức bị vây ở một góc.

Lao ngục trùng điệp không ngừng bao phủ xuống.

Thần Ngục!

Đồng thời, hắn chắp tay trước ngực, trong miệng quát khẽ:

"Hà vi địa tàng, an nhẫn bất động như đại địa, tĩnh lự thâm mật như bí tàng, úm, bà sa ha. . ."

Đại Thừa Đại Tập Địa Tàng Thập Luân Kinh!

Địa Tàng Bồ Tát Tâm Chú!

Lời ra, thức hải và Kim Cương Bạc đồng thời xuất hiện phật quang chói lọi, ngay cả Phù Đồ tướng dữ tợn ở trong thức hải cũng có thêm một ý chí trấn áp vạn vật chúng sinh.

"Ông. . ."

Phù đồ chi tướng xoay tròn hư tọa, bát mục nộ phóng thần quang, tám tí đồng thời mở ra, chụp vào một góc trong thức hải.

Vầng sáng trên Kim Cương Bạc chói lọi, trong nháy mắt đã ma diệt tàn hồn chỉ còn lại sự điên cuồng của Lý Nguyên Cảnh, sau đó liền bay vào trong thức hải, đồng thời bay về phía vị trí của Bách Quỷ Tẩu.

"Không!"

Cho đến lúc này, Bách Quỷ Tẩu mới phát hiện được không đúng.

Lão ta không ngờ lả lực lượng thần hồn của Mạc Cầu lại mạnh mẽ đến vậy, có thể đơn giản áp chế chính mình.

Nếu như không phải biết được thực lực của đối phương, lão ta còn cho rằng mình đã vào trong thức hải của một vị tu sĩ Đạo cơ.

Lão cũng không ngờ là Mạc Cầu lại không chút động tâm về lời đề nghị của mình, mà ngay từ đầu đã động sát ý.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Sau khi tỉnh ngộ, lão ta thét lên một tiếng bi phẫn không cam lòng, vài thanh binh khí quỷ dị từ trong tàn hồn hiện lên.

Có kính, có thước, có bảo châu, có hồ lô, có đao kiếm. . .

Lập tức hung hăng trảm về phía trước.

"Ầm ầm. . ."

Tiếng nổ lớn quanh quẩn trong thức hải, từng làn sóng rung động không ngừng lan tràn, nhưng lại lập tức bị Thần Ngục triệt để trấn áp.

Một ngày, Mạc Cầu ngồi xếp bằng không nhúc nhích.

Ba ngày sau, da mắt của hắn hơi run rẩy.

Bảy ngày.

Mạc Cầu mở mắt ra, khẽ nhả một ngụm trọc khí, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiệt sức mỏi mệt.

Còn có nghĩ mà sợ!

Hắn không ngờ là thần niệm chém giết lại hung hiểm như vậy?

Rõ ràng đã chiếm thượng phong, chỉ là một sợi tàn hồn của Bách Quỷ Tẩu, lại còn bị Thiên Lôi Kiếm trọng thương, mà vẫn khó chơi như vậy.

May mà cũng không phải không có thu hoạch.

Sau khi tàn hồn của Bách Quỷ Tẩu bị phá diệt, những món đồ còn dư lại cũng bị tinh thần quỷ dị ở sâu trong thức hải hấp thu.

Hiện giờ.

Ba viên tinh thần to lớn đang treo trên không trung trong thức hải.

Đúng là ba viên, nhưng ba viên tinh thần này còn lớn hơn lúc xưa rất nhiều.

Một viên tương đương với hai mươi vạn tinh thần!

Nếu như nói trước đây tinh thần là những ánh sao ảm đạm ở chân trời, vậy thì ba viên tinh thần này chính là mặt trời chiếu rọi một phương.

Ba viên, chính là sáu mươi vạn.

Đây quả thực là tài phú từ trên trời rơi xuống.

Trừ cái đó ra, tại Thần ngục trấn áp xuống, còn có những ký ức rải rác của Bách Quỷ Tẩu đã bị rút ra, đây vốn là năng lực bí kỹ Thần Ngục của Phù Đồ.

Chỉ tiếc, Bách Quỷ Tẩu tự bạo, làm cho ký ức cực kỳ lộn xộn, giống như đang xem vô số đoạn ngắn rải rác trong một bộ phim điện ảnh vậy.

Hỗn loạn, không theo thứ tự nào.

Trong đó, tuyệt đại đa số đều là chuyện râu ria, lại khó mà bị nhớ kỹ.

Đương nhiên, cũng có không ít vật hữu dụng.

Nhất là bí thuật Thần hồn mà Bách Quỷ Tẩu bộc phát vào thời khắc cuối cùng, tên là Lục Nhâm Thần Binh, pháp môn này vô cùng rõ ràng.

Chỉnh thể mà nói.

Thời gian càng gần hiện giờ thì ký ức mà Thần Ngục rút ra cũng càng rõ ràng, chuyện của mười năm trước chỉ còn lại một đoạn ngắn mơ hồ.

Chuyện trăm năm trước thì càng thiếu mất tính logic.

Lục Nhâm Thần Binh!

Tam Thập Lục Vân Triện Bí Pháp Chân Phù!

Diêm La Phiên chi bí!

Đối với Mạc Cầu mà nói, đây rõ ràng là ba môn Pháp thuật và tin tức hữu dụng nhất.

. . .

Lục Nhâm Thần Binh.

Bí pháp Thần hồn, có thể dùng lực lượng thần hồn diễn hóa sáu loại binh khí huyền diệu, nắm giữ có thể hộ hồn ngưng thần, còn có thể chém giết ngoại tà.

Đây chính là Bí pháp truyền thừa mà Diêm La tông dùg để bảo vệ Thần hồn.

Bí thuật này cực kỳ hiếm thấy, cho dù là trong những tông môn giống như Thương Vũ phái cũng không có.

Muốn cảm ngộ thì cần tiêu hao 158,000 tinh thần.

Tam Thập Lục Vân Triện Bí Pháp Chân phù.

Dựa trên cơ sở là Vân triện Bí Pháp, có thêm ba mươi sáu mai Chân Phù, đây chính là Cấm pháp cấp Chân pháp.

Phẩm giai của Cấm pháp được chia thành Chân pháp, Diệu pháp, Huyền diệu, Vô thượng, nhưng thực tế thì đại đa số Cấm pháp không có tư cách được tính vào phẩm giai.

Chân pháp tuy thấp, nhưng cũng mười phần hiếm thấy.

Đến nỗi Thái Âm Cấm pháp cấp Huyền diệu mà Mạc Cầu lấy được, đó là trong tình huống hoàn chỉnh, nhưng giờ chỉ còn một tờ tàn phù, nó còn chưa chắc có thể vào hàng ngũ Chân pháp.

Pháp này chính là truyền thừa của Thiên Vân phong, không phải đệ tử Chân Truyền của bản phong thì không được truyền thụ.

Hiện giờ, trong toàn bộ Thương Vũ phái, tính cả tu sĩ Đạo cơ, số người được truyền cũng chỉ được đếm trên đầu ngón tay.

Pháp môn này cũng không phức tạp.

Chỉ cần ở trong thức hải cô đọng ba mươi sáu viên Chân Phù, sau đó gia trì vào Vân Triện Bí Pháp đã tu hành là đủ.

Sau khi gia trì, tốc độ độn pháp sẽ tăng lên gấp đôi, còn có công hiệu miễn dịch các loại Pháp thuật Linh quang.

Muốn cảm ngộ thì cần một vạn ba ngàn tinh thần.

Sở dĩ ít như vậy là vì Mạc Cầu sớm đã lĩnh ngộ Vân Triện Bí Pháp, lần này chỉ là thăng cấp mà thôi.

Đến nỗi Diêm La Phiên chi bí, vật này liên quan đến một tông môn đã diệt vong, Diêm La tông.

Cũng là nơi truyền thừa của Bách Quỷ Tẩu.

Ký ức liên quan tới chuyện này rất tạp, rất loạn, lại không quá rõ ràng, đầu mối duy nhất chính là một nơi được gọi là Minh Đình.

Sau khi bình tĩnh lại, Mạc Cầu thu liễm tạp niệm, đắm chìm trong cảm ngộ.

. . .

Một tháng sau.

"Ông. . ."

Phụ cận Tiểu Lương sơn, một chiếc phi chu chậm rãi đằng không, linh quang lập tức nở rộ, đột nhiên lao về phía chân trời.

Trong chớp mắt, Linh quang trên phi chu liền trở nên mơ hồ, dần dần tương dung với hư không ở xung quanh, cuối cùng triệt để không thấy gì nữa.

Phần đầu phi chu, Lý Si Mai đang đứng chắp tay, gương mặt xinh đẹp phát lạnh, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng đảo qua địa giới thuộc về triều Ngụy ở phía dưới.

"Sư muội đang lo lắng sao?" Phan Sư Chính đến tiếp ứng chậm rãi mở miệng:

"Yên tâm, muội cũng không phải không biết thực lực của Thành sư huynh và Hỏa Nha sư huynh, không có chuyện gì đâu."

"Lần này không giống." Lý Si Mai lắc đầu:

"Hợp Hoan tông, Huyết Sát tông đồng thời xuất thủ, muội cảm thấy chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy đâu."

"Chỉ là mấy cái chi nhánh mà thôi, sợ là muội đã nghĩ nhiều rồi." Lời tuy nói thế, nhưng Phan Sư Chính cũng không khỏi nhíu mày.

Hai tông môn này đều là tà đạo đại tông nổi danh thiên hạ.

Trong tông môn không chỉ có Kim Đan Tông sư tọa trấn, mà ngay cả tu sĩ Nguyên Anh thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng có.

So với bọn hắn thì Thương Vũ phái chỉ là một tông môn tán tu nằm ở một góc nhỏ mà thôi.

"Được rồi."

Nghĩ nghĩ, Phan Sư Chính thở dài:

"Triều Ngụy đang bạo động, chúng ta cố kỵ tình cảm trước kia, để lại mấy vị sư huynh hỗ trợ đã là tình đến ý tận."

"Những người khác vẫn là thành thật quay về tông môn đi, cứ yên lặng mấy năm trước đã rồi tính."

"Ừm." Lý Si Mai gật đầu.

Phần đuôi phi chu.

Boong tàu.

Mạc Cầu và một đám đệ tử trong tông môn đang tề tụ ở đây.

Có nhân mở miệng:

"Vương sư tỷ, đợi khi trở lại tông môn thì sư tỷ cũng đến lúc bắt đầu thử xung kích Đạo cơ cảnh giới rồi nhỉ?"

Đám người nghe tiếng nhìn về phía một vị nữ tử có dung nhan tuyệt diễm ở chính giữa.

"Ừm."

Vương Kiều Tịch gật đầu, cười nhạt nói:

"Nhiều năm tích lũy, cũng nên thử một lần."

"Sư tỷ Pháp lực tinh thâm, nhất định có thể nhất cử thành công, đệ ở đây chúc mừng sư tỷ trước." Chu Lâu Vân vội vàng chắp tay.

Những người khác đều nhao nhao học theo.

"Nói đùa." Vương Kiều Tịch khoát tay:

"Đạo cơ chi hạm, há lại có thể phá đơn giản như vậy, Tô sư huynh khổ tu nhiều năm mà vẫn không thể thành công."

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động.

Hắn cũng nghe nói, đệ tử Thân truyền của Chưởng môn Tô Huyền đột phá thất bại, vả lại tu vi của bản thân cũng bị hao tổn.

Cũng may là tuổi của Tô Huyền không lớn lắm, còn có một cơ hội.

"Sư huynh." Hoàng Mẫn bu lại, nhỏ giọng mở miệng:

"Sau khi chúng ta khỏi triều Ngụy bạo động, trở về tông môn, huynh có tính toán gì không?"

"Tu hành, đợi khi Luyện khí viên mãn rồi nếm thử đột phá." Mạc Cầu bình thản nói:

"Còn về chuyện khác thì sau này hãy nói."

"Sư huynh nhất định có thể thành công." Trong mắt Hoàng Mẫn hiện ra vẻ rung động, gật đầu thật mạnh.

Nàng cực kỳ bội phục Mạc Cầu, mới từ trong bí cảnh ra liền bế quan một tháng, trong lúc đó gần như không hỏi ngoại sự, thiên phú như vậy, lại có tâm tính như thế nào, nếu như không thành Đạo cơ, đơn giản là không có thiên lý.

"Linh. . ."

Lúc này.

Một cái chuông đồng đang treo ở trên phi chu bỗng nhiên không gió tự rung động, phát ra tiếng vang dồn dập.

"Hả?"

Tiền phương, Lý Si Mai nhướng mày.

Trên thuyền có trận pháp cảm ứng, có thể nhận biết thiên địa nguyên khí biến hóa ở hơn mười dặm xung quanh.

Hiện giờ là đang báo động khí tức biến động ở trước mặt.

"Ta đi xem thử!" Phan Sư Chính híp mắt, kiếm quang xuất hiện trên người, hóa thành nhất đạo lưu quang xông thẳng tới chân trời:

"Sư muội tạm thời đừng nhúc nhích."

Không bao lâu sau.

Phi chu run lên, đi theo đường vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận