Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 896. Cao Thủ

Chương 896. Cao Thủ


Người dịch: Whistle

Đao quang lóe lên một cái rồi biến mất, đáp xuống một đỉnh núi.

Mạc Cầu vẫn luôn không quá chú trọng tới ngoại hình của mình, theo thời gian trôi qua, tướng mạo của hắn cũng trở nên già nua hơn nhiều.

Mái tóc dài màu xám trắng đan xen đang bay phấp phới, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện lên rõ ràng hơn, da thịt cũng trên mu bàn tay cũng không còn căng tràn.

Vẻ ngoài của hắn trông như một ông lão phàm nhân đã ngoài 50.

Khí chất thì cũng chẳng có sự uy nghiêm của một vị Đạo chủ, chỉ tràn ngập nỗi cô đơn, thê lương, như gió thu xào xạc, hàn ý tận xương.

Mạc Cầu nhìn về phía trước, khẽ vuốt mi tâm.

"Bạch!"

Đại La Pháp Nhãn mở ra, thiên địa khí cơ biến hóa trong phạm vi mấy ngàn dặm trước mặt đều bị hắn thu hết vào mắt, không bỏ sót chút gì.

Pháp nhãn chiếu rọi, những luồng khí tức mạnh mẽ ẩn giấu ở những nơi hẻo lánh khác nhau đều hiện lên, Pháp lực, Yêu khí, Âm khí đan xen, Thần niệm va chạm liên hồi.

Nguyên Anh, Đại yêu, Quỷ vương. . .

Những loại cao thủ hiếm này lại có thể nhìn thấy khắp mọi nơi.

Bất quá.

Cao thủ tuy nhiều, nhưng những kẻ có thể uy hiếp được Mạc Cầu lại lác đác không có mấy, hắn chỉ cảm nhận được một chút cảm giác nguy cơ từ trên người của một con yêu sư và một vị tu sĩ áo đen.

Đương nhiên, chuyện này cũng không loại trừ khả năng là những người khác ẩn tàng rất sâu.

"Đinh linh linh. . ."

Tiếng chuông thanh thúy từ phía trên truyền đến, cùng lúc đó, hơn mười vệt lưu quang đang nhanh chóng lướt tới, trong lưu quang tràn đầy sát ý.

"Tránh ra!"

"Trái Mộc Linh Thần Quả này là của ta!"

Giọng nói này là của một vị nữ tu diễm lệ, dung mạo kinh người, tư thái xuất sắc, hai chân thon dài, tư thái linh lung như ẩn như hiện, trên cổ tay, cổ chân đều có cột linh đang tinh xảo, trong khi phi độn, sóng âm chấn động quanh mình, hình thành một kết giới vô hình.

Vị Quỷ tu này có tu vi cao thâm, còn thông thạo bí pháp âm sát, chỉ là bộ dạng hiện giờ của cô ta cực kỳ nhếch nhác, khí tức trên người cũng có chút bất ổn.

Ở sau lưng nàng có hơn mười người tu hành đang đuổi theo không bỏ, trong đó có một nam một nữ là đuổi theo sát sao nhất, kiếm quang song kiếm có hai màu xanh trắng còn sắc bén kinh người.

"Thiên Âm Quỷ Cơ, để thứ đó lại đây đi!" Trong dãy núi xuất hiện bốn bóng người bay lên chặn đường của vị nữ tu diễm lệ này:

"Ngươi không thể mang Mộc Linh Thần Quả đi được đâu."

Bốn tên này hiển nhiên là chung một nhóm, giống với tổ chức của đám quỷ, yêu Thương Cung kia, đơn thương độc mã thì bọn chúng sẽ không phải là đối thủ của nữ tu, nhưng hợp lực lại thì khác.

Không giống với lúc đám yêu quỷ Thương Cung vây giết Mạc Cầu, lúc đó quá vội vàng, không có chuẩn bị gì nhiều, nhưng lần này bọn chúng đã chuẩn bị từ rất sớm.

Một loại trận pháp không biết tên đang bao phủ bốn người, nối liền khí cơ của bọn hắn, chắc là vẫn còn có hiệu dụng khác nữa.

Khi bốn người vừa ra tay, hư không ở phạm vi trăm dặm đều bị đông kết, cự lực áp chế gắt gao nữ tu, cũng làm cho đám truy binh ở sau lưng ngừng lại.

Mạc Cầu chau mày một cái.

Nếu như lúc đó đám quỷ yên Thương Cung cũng có chuẩn bị giống như bốn tên này thì sợ là hắn đã dữ nhiều lành ít, kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể na di đào tẩu.

"Tứ Tướng thư sinh." Thiên Âm Quỷ Cơ cắn răng tức giận trừng mắt nhìn bốn người:

"Các ngươi thật sự phải làm tuyệt như vậy sao, ngày giờ của ta đã không nhiều, nếu như lần này còn không rời đi thì cũng không còn sống được trăm năm nữa."

"Để cho ta rời đi, Quỷ Âm nhất mạch thiếu các ngươi một cái nhân tình!"

"Haizz!" Một người trong số bốn người kia tiếc nuối lắc đầu:

"Cho dù bọn ta thả ngươi rời đi thì có thể thế nào, chẳng lẽ đạo hữu thật sự cho rằng mình sẽ đi được sao? Huống chi ngày giờ của đạo hữu đã không nhiều, nhưng bọn ta thì còn có thể chờ thêm mấy lần?"

"Để thứ đó lại đi, đừng có làm cho đôi bên khó xử."

Về phần ân tình, nếu như đã đi Ngoại vực thì cũng chẳng cần thứ này, còn nếu không đi được thì cũng thân tử đạo tiêu, vậy thì lấy ân tình làm gì?

"Ngươi. . ."

Thiên Âm Quỷ Cơ nghiến chặt răng, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bốn người, đột nhiên thét lên:

"Ta liều mạng với các ngươi!"

"Coong!"

Tiếng chuông thanh thúy đột nhiên trở nên sục sôi sắc nhọn, làn sóng âm táo bạo quấy nhiễu hư không, thậm chí còn khiến cho phạm vi trăm dặm trở nên vặn vẹo.

Loại vặn vẹo này không phải là ảo giác, mà là đã thực sự ảnh hưởng tới không gian.

Quả nhiên!

Những kẻ có thể tới được nơi này đều không có kẻ yếu.

Mạc Cầu trong lòng than nhẹ.

Sóng âm cuồng bạo thoáng cái đã ập đến trước mặt bốn người kia, chỉ thấy bốn tôn Pháp tướng xoay tròn bay ra.

Trận pháp!

Thần thông!

Bí thuật!

Lại thêm tu vi kinh khủng của bốn vị cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, mặc dù sóng âm đột kích cũng rất cao minh, nhưng đối với bốn người này mà nói chỉ như gió mát thổi vào mặt mà thôi.

Sau một khắc.

"Răng rắc!"

Một tiếng nứt từ trên người của Thiên Âm Quỷ Cơ vang lên, linh đang đang buộc trên cổ tay, cổ chân này đột nhiên lộ ra những vết nứt.

"Không tốt!"

Tứ Tướng thư sinh biến sắc.

Linh đang trên người Thiên Âm Quỷ Cơ không phải là pháp bảo tầm thường, mà là bảo vật có quan hệ với một món Bí bảo thời thượng cổ, thậm chí phẩm giai của nó còn cao hơn Pháp bảo.

Chỉ là bên trong ẩn chứa huyền cơ, Quỷ Cơ không thể thi triển được hết khả năng của nó mà thôi.

Bây giờ nàng ta tự hủy, uy năng của nó. . .

Còn chưa kịp nghĩ xong, một luồng sóng âm kinh khủng có thể nhìn thấy bằng mắt trần cuồng quyển lao ra, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ mấy ngàn dặm.

Ngay cả đỉnh núi mà Mạc Cầu đang đứng cũng đang điên cuồng chấn động, không biết đã có bao nhiêu cây cối bị nhổ tận gốc.

Tứ Tướng đại trận chỉ cầm cự được một cái chớp mắt liền sụp đổ, một vài đỉnh núi bên dưới cũng đổ sụp giống như được làm bằng đậu hũ vậy, mấy ngọn núi ở phụ cận trực tiếp bay lên, giống như bị người bứng lên vậy, uy thế kinh khủng đến mức làm cho phạm vi trăm dặm biến thành tuyệt vực.

Mạc Cầu híp mắt, thân thể ngo ngoe muốn động, sau một khắc lại đột nhiên trì trệ, tiếc nuối lắc đầu.

Chỉ thấy ở giữa sóng âm xuất hiện một vầng sáng xanh thẳm xông thẳng tới chân trời, mang theo ý chí ngọc thạch câu phần lao về phía bình chướng phía trên.

Bình chướng này không phải là thứ mà mắt trần có thể nhìn thấy, mà là một thứ hư vô mờ mịt, chính xuất hiện vào những lúc cần thiết.

Thiên Âm Quỷ Cơ cũng biết rõ, cho dù mình có thoát được Tứ Tướng thư sinh thì cũng không có khả năng mang theo Mộc Linh Thần Quả chạy xa được.

Cho nên liền chọn tự bạo Pháp bảo trên người, đồng thời dẫn động lực lượng của Mộc Linh Thần Quả, lại mượn nhờ uy năng tự bạo của Pháp bảo cưỡng ép xung kích bình chướng của Cửu Trọng Thiên.

Không thể không nói, nữ tử này cũng rất có quyết đoán.

Vầng sáng xanh thẳm đang bay lên không trung với tốc độ mà mắt thường khó phân biệt được, mắt thấy đã sắp va chạm với bình chướng vô hình kia.

"Phá!"

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, vầng sáng hơi nghiêng.

Giọng nói này nghe vào cũng không lớn, nhưng lại uy mãnh giống như thiên thần, có lực lượng hàng phục tất cả chúng sinh.

Âm Ba chi pháp của Thiên Âm Quỷ Cơ rất bất phàm, có thể khống chế sóng âm vờn quanh người giống như thực thể vậy, sự tinh diệu trong đó khó mà nói thành lời.

Nhưng khi so với tiếng hét này thì cách biệt lại như một trời một vực.

Ở trước mặt tiếng hét này, Âm Ba Công của Quỷ cơ chỉ giống như gánh xiếc ngoài chợ, nhìn thì đẹp mắt chứ không có khả năng so sánh được.

Hư không bắt đầu lắc lư, vô số vết rách đột nhiên xuất hiện, lực lượng kinh khủng bao phủ một phương, trực tiếp đánh cho cơ thể của Quỷ cơ thành bột phấn.

Một con sư tử lông trắng uy nghiêm xuất hiện, hai con mắt lạnh như băng của nó đang nhìn xem thẳng vào vầng sáng xanh trước mặt, sau đó há to miệng ra rồi nuốt vào bụng.

Mặc dù Mộc Linh Thần Quả đã không còn, nhưng vẫn còn sót lại một ít linh tính trong đó.

Vì số linh tính không nhiều này, nó lại xuất thủ giết chết Quỷ Cơ, xuất thủ lãnh khốc, hạ thủ vô tình.

Mạc Cầu không nhịn được tán thưởng:

"Tốt cho một con sư yêu!"

"Nó cũng không phải là sư yêu." Một giọng nói lạnh như băng từ cách đó không xa vang lên:

"Nó là Thần thú Lôi Trạch, chính là con Thần thú có thể hàng phục tất cả tâm ma trong phật kinh, trời sinh lớn giọng, thực lực đứng trong hàng ngũ đỉnh tiêm trong Cửu Trọng Thiên này."

"Nha!" Mạc Cầu nghiêng đầu, mặt không đổi sắc, chỉ chậm rãi gật đầu:

"Thì ra là như vậy, chưa thỉnh giáo?"

"Trương Độc."

"Vị ở Chân Tiên đạo sao?"

"Hừ, một tên phế vật từ bỏ tông môn mà thôi." Sắc mặt Trương Độc trầm xuống.

Mạc Cầu thu tầm mắt lại, vị Trương Độc này chính là một trong hai người ở nơi này làm cho hắn phải cảnh giác, kẻ còn lại là Lôi Trạch.

Đối phương lại chủ động bắt chuyện với hắn, sợ là cũng đã phát hiện ra cái gì.

Ý niệm chuyển động, hai mắt Mạc Cầu đột ngột hiện lên sát cơ.

Một luồng khí tức cực kỳ quen thuộc, mặc dù hắn chưa từng gặp qua, đang từ phương xa tới gần.

Thánh chủ Tổ đình!

"Hả?"

Trương Độc chau mày lên, trong lòng đột nhiên nảy sinh báo động, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cầu cũng trở nên ngưng trọng.

Kẻ trước mặt này chắc là chỉ mới vừa tiến vào Cửu Trọng Thiên, nhưng chẳng biết tại sao lại có thể làm cho bảo kính trong cơ thể của y nảy sinh báo động.

Phải biết.

Trong Cửu Trọng Thiên to lớn này, kẻ có thể làm cho bảo kính phát sinh phản ứng đều không đủ mười người, những người đó đều là cao thủ đỉnh tiêm tiếng tăm lừng lẫy.

Người mới này, dựa vào cái gì?

Hiện giờ, trên người Mạc Cầu xuất hiện một cỗ sát ý kinh khủng, cũng làm cho y cảm thấy hãi hùng khiếp vía, vô thức muốn rời xa nơi này.

"Thú vị!"

Trương Độc nhếch miệng nhìn về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận