Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 787. Thanh Tĩnh Phá Kiếp Chân Kinh

Chương 787. Thanh Tĩnh Phá Kiếp Chân Kinh


Người dịch: Whistle

"Ngươi phải đồng ý thả bọn ta và tộc nhân của Tộc Chuẩn ra trước." Thư long nhìn Mạc Cầu một cái.

"Tha cho các ngươi một mạng cũng không phải không được, nhưng ta cần lấy một chút tinh huyết trên người các ngươi, về phần mấy vạn người của Tộc Chuẩn. . ." Mạc Cầu nói:

"Sau này bọn họ sẽ thuộc về Tộc Khương."

"Mơ tưởng!" Hùng long gầm thét.

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ lạnh, một lực lượng vô hình đột nhiên xuất hiện rồi hung hăng đè xuống người lưỡng long, ép cho bọn nó ở sát dưới mặt đất không thể động đậy:

"Các ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với ta."

"Các ngươi thật sự cho rằng nếu không có các ngươi thì ta sẽ không mở được cấm pháp trên vương trượng này sao?"

Mạc Cầu lập tức mở năm ngón tay ra, Thái Ất Phá Cấm Pháp lấp lóe trong bàn tay rồi không ngừng va chạm với lớp cấm pháp bên ngoài của vương trượng, những tiếng nứt vang lên.

Mạc Cầu không nói dối.

Nếu như không phải vì hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian và tinh lực ở nơi này, chỉ dựa vào cấm pháp mà hai con Phượng Long này thiết lập ra thì còn chưa thể làm khó được hắn.

Long khí đúng là rất huyền diệu, trước đó hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

Nhưng cấm pháp mà Phượng Long thiết lập cũng không tính là phức tạp, dù sao bọn chúng cũng không được truyền thụ phương pháp tu hành một cách có hệ thống .

Hai con Phượng Long liếc mắt nhìn nhau, bọn chúng có gửi khí tức của bản thân vào trong cấm pháp, cho nên lúc này cũng có thể cảm nhận được, cấm pháp đã lộ ra vẻ bất ổn.

"Nói đi!"

Mạc Cầu lạnh lùng nói:

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, long huyết xói mòn quá nhiều, ta cũng không dám cam đoan là con của các ngươi sẽ có thể được sinh ra một cách an toàn."

Thần sắc của lưỡng long u ám.

Dừng một chút.

Thư long chậm rãi mở miệng:

"Ngươi dừng việc rút long huyết trước đi."

"Được."

Mạc Cầu gật đầu, phất tay ngăn lại vết thương trên thân lưỡng long, tùy tiện thi triển một môn Cam Lâm Thuật để chữa trị thương thế cho bọn chúng:

"Nói đi."

Thư Long hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng:

"Cấm pháp mà bọn ta sử dụng chính là Âm Dương Hỗn Nguyên Pháp Cấm, dùng khí tức của ta và phu quân dung hợp. . ."

Một lát sau.

"Răng rắc!"

Một tiếng nứt vang lên, vật đang lơ lửng trong lòng bàn tay Mạc Cầu lúc này mới thật sự rơi vào trong tay hắn, tầng Long khí bên ngoài đã biến mất.

Mạc Cầu dùng thần niệm quét qua, trên mặt hắn khẽ động, trong mắt hiện ra vẻ chấn kinh, cuồng hỉ.

"Thanh Tĩnh Phá Kiếp Chân Kinh!"

"Pháp môn Độ Kiếp!"

Trên Nguyên Anh là Hóa Thần, Trên Hóa Thần là Hợp Thể, sau khi Hợp Thể đại thành thì là Độ Kiếp, trải qua Độ Kiếp mới thành Chân Tiên.

Bên trong cái thứ kỳ quái này lại là một pháp môn dùng để Độ Kiếp!

Chẳng qua hắn cũng lập tức kiềm chế sự kinh hỉ của mình lại.

Công pháp này không hoàn chỉnh!

Thứ ở trong tay hắn không phải là một vật phẩm, mà là một cây vương trượng không trọn vẹn và một mảnh lá sen màu vàng nối liền lại với nhau.

Trong vương trượng có cất chứa Công pháp, nhưng lại không biết lá sen có tác dụng gì.

Pháp môn cũng chỉ có một nửa, giống như nửa đoạn vương trượng trên tay hắn vậy.

Ngoài ra.

Pháp môn Độ Kiếp quá mức huyền diệu, lại vô cùng cao thâm, đối với một người ngay cả Nguyên Anh cũng chưa chứng được như Mạc Cầu mà nói, thứ này hoàn toàn vô dụng.

Bất quá. . .

Hắn nhăn mày nhìn về phía song long:

"Các ngươi làm cách nào có thể lĩnh hội được pháp môn trong này?"

Huyết mạch của hai con Phượng Long này bất phàm, nhưng thực lực cũng chỉ bằng tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà thôi, không thể nào ngộ ra pháp môn tu hành bên trong này được.

"Khi thời tiết xuất hiện dông tố, vật này sẽ hiện ra Linh quang." Hùng long lặng lẽ mở miệng:

"Luồng linh quang kia cực kỳ huyền diệu, bọn ta thường xuyên nhìn thấy, thời gian lâu dài, bất tri bất giác liền tìm hiểu ra được một chút pháp môn."

"Nha!"

Mạc Cầu gật đầu.

Chuyện này cũng có thể hiểu được, trong cây vương trượng này có ẩn chứa không ít pháp môn có liên quan tới lôi kiếp, vào ngày mưa dông xuất hiện dị thường là chuyện không thể bình thường hơn được.

"Các ngươi từ chỗ nào lấy được thứ này?"

". . ."

Nghe vậy, thân thể của song long lập tức kéo căng, trong đôi mắt rồng hiện ra vẻ hoảng sợ, dừng một chút, hùng long mới thấp giọng mở miệng:

"Thái Cổ Phong Long cấm địa, bọn ta không biết nơi đó là cấm địa, ngẫu nhiên xâm nhập, may mắn là không chết, còn từ trong đó mang được vật này về."

Thái Cổ Phong Long, một trong Bát Bộ Thiên Long.

Tám chín phần mười là một vị Thần long có thể so với Hóa thân Tôn giả!

Mạc Cầu không tiếp tục truy vấn, hắn biết dù có hỏi thì chắc là cũng không hỏi ra chuyện gì, bèn phân ra một chút Thần niệm chui vào trong lá sen.

Mảnh lá sen màu vàng này không hề có chút phản ứng nào, bên trong vương trong lại có linh quang chập trùng, vô số Phù văn đang di chuyển, cảm ứng Thần niệm tạo thành Công pháp.

Thanh Tĩnh Phá Kiếp Chân Kinh!

Kinh này không có phương pháp tu hành cụ thể, chỉ có thuật phá kiếp đối ứng với cảnh giới Độ Kiếp, hai chữ thanh tĩnh chính là căn bản trong thuật này.

Nếu như xem kinh này lâu dài thì có thể làm cho nội tâm thanh tĩnh, nuôi dưỡng Hạo Nhiên chi khí, tính tình bình thản tự nhiên, tiếp cận Thiên đạo, tiêu trừ lệ khí trong lòng.

Dần dần liền có thể mở Linh khiếu, có thể tăng trưởng trí tuệ.

Cũng chính vì vậy mà hai con Phượng long này lại khác hẳn với những con long duệ khác.

"Phá kiếp. . ."

Mạc Cầu than nhẹ, đang muốn thu hồi Thần niệm thì trong khẽ động, ý niệm đột nhiên chui vào trong một đoạn miêu tả chân kinh.

Đoạn miêu tả này có mấy câu nói là Hợp Thể cảnh.

Dù sao cũng là cao thủ Hợp Thể độ kiếp, đương nhiên cũng phải nhắc tới một chút.

Mà Hợp Thể. . .

Pháp tướng!

"Đôm đốp!"

Thần sắc Mạc Cầu ngốc trệ, trong đầu đột ngột xuất hiện minh ngộ, thậm chí cảm ngộ này còn làm cho toàn thân của hắn đang run rẩy.

"Ta hiểu rồi!"

Hắn đột nhiên mở mắt, hung hăng vỗ đùi:

"Chẳng trách gần đây mình vẫn luôn cảm thấy không đúng, thì ra nguyên nhân là ở đây."

"Hợp Thể chính là Nguyên Anh dung hợp với nhục thân, nhưng nếu như Nguyên Anh là U Minh chi hình, nhục thân lại là Hỏa Diễm Pháp Thể, chẳng phải là hai thứ này đã tương xung sao?"

"Chỉ có nhục thân chi tướng và Nguyên Anh Pháp tướng hỗ trợ lẫn nhau mới có thể dung hai làm một."

"Mà Nguyên thai của ta lại thiếu đi Hỏa Diễm Pháp Tướng của nhục thân, cũng thiếu mất vài phần U Minh chi thể, nói cách khác, Diêm La Pháp Thể vẫn chưa hoàn thiện."

Ý niệm chuyển động, tinh thần trong thức hải sáng rõ.

Những năm này, Mạc Cầu rất ít vận dụng tinh thần thức hải, đa phần hắn đều dựa vào nội tình của bản thân liền có thể dễ dàng chưởng khống được công pháp.

Một ngày tu hành liền có thể thắp sáng hơn ngàn tinh thần.

Mười ngày tu hành, trên tinh không liền sẽ xuất hiện một vầng thái dương.

Hiện giờ.

Tinh thần như biển, vô biên vô ngần, giống như một dải ngân hà lao ngang qua thức hải, nhưng so với hư không vô tận ở bên ngoài kia thì dải ngân hà này vẫn rất ảm đạm.

"Ông. . ."

Thức hải run rẩy.

Vô số tinh quang đồng thời ảm đạm.

Chỉ một thoáng.

Một cỗ cảm ngộ xuất hiện trong đầu.

Mạc Cầu ngây người không nhúc nhích, nhục thân và Nguyên thần lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Một tia hỏa diễm xuất hiện ở bên trong Nguyên thai.

Rõ ràng là nhục thân của hắn đang ngồi xếp bằng ở nơi này, nhưng lại trông như biến ảo phiêu miểu, giống như quỷ mị đã tiến vào trong hư không vậy, mắt thường không thể nhìn thấy.

Cùng lúc đó.

Tinh khí thần của Mạc Cầu lập tức trở nên cân đối, hoàn mỹ, cảnh giới của hắn chỉ hơi tăng lên một chút.

Nhưng thực lực mà hắn bộc phát ra lại tăng lên gấp đôi!

Thậm chí Mạc Cầu còn sinh ra một loại ảo giác, dường như chỉ cần mình động một chút ý niệm liền có thể dễ dàng đả thông giới hạn của Nguyên Anh cảnh.

Mà dựa vào cỗ lực lượng hung mãnh bành trướng trên người kia, hắn cảm thấy mình chỉ cần một phát là có thể đấm bay luôn cả Nguyên Anh, Quỷ Vương.

Ngay cả cảnh giới võ đạo và ngự kiếm pháp cũng đã lặng lẽ tăng lên một bậc thang.

Trong nháy mắt.

Long trời lở đất.

Hai con Phượng Long ở bên cạnh không biết trên người Mạc Cầu đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn nó lại có thể cảm nhận được khí tức trên người đối phương đột nhiên trở nên huyền diệu.

Hư vô mờ mịt, không thể nắm lấy.

Rõ ràng là đang ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, nhưng lại tạo ra cho người nhìn một loại cảm giác hư ảo khó dò.

Một cơn gió nhẹ lướt qua thân thể Mạc Cầu, nhưng lại không hề có chút trở ngại nào, giống như nơi đó căn bản không có người ngồi xếp bằng vậy.

Khí tức của hắn chập trùng, phun trào rồi dung hợp với thứ đang phóng ra linh quang trong lòng bàn tay, chỉ vừa nhìn vào cũng đã làm cho người ta tâm thần siêu thoát, như đang xem đại đạo vậy.

Chỉ trong một chốc lát ngăn ngủi mà thôi, rốt cuộc là trên người hắn đã xảy ra chuyện gì?

Trong mắt của song long đều hiện ra vẻ kinh nghi bất định.

Mặc dù món đồ kia rất huyền diệu, nhưng cũng chính bởi vì nó quá huyền diệu nên mới khó lĩnh ngộ, nhất định phải ở trong tình huống đặc biệt mới có thể quan sát.

Tại sao tên nhận tộc này lại có thể trực tiếp lĩnh hội được?

Vả lại còn có thể có thu hoạch chỉ trong một khoảng thời gian ngắn?

"Hô. . ."

Mạc Cầu mở mắt ra, khẽ nhả một ngụm trọc khí.

Tạp chất tích tụ trong cơ thể mấy trăm năm qua cũng theo ngụm trọc khí này phun ra ngoài, một cảm giác vô danh thông thấu, thoải mái xuất hiện ở trong lòng.

Mạc Cầu đứng dậy, trên người phát ra những tiếng rắc rắc.

Giờ này khắc này, nhục thân và Nguyên thai đã triệt để hỗ trợ lẫn nhau.

Diêm La Pháp Thể và Bắc Âm Huyền Kinh cũng bị thôi diễn nâng cao một bước, trên lý luận mà nói, hắn chỉ cần dựa vào hai môn Công pháp này thôi là có thể tu tới Hóa Thần cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận