Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 832. Thiên La Địa Võng

Chương 832. Thiên La Địa Võng


Người dịch: Whistle

Mặc dù đã ở chung mấy năm, trong lúc đó Tiểu Hạp Tử còn tất cung tất kính, đối với Dương Quân như thầy như bạn, nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi sát cơ trong lòng lão ta.

Bốn vó đạp đất, uy thế bộc phát.

Trong nháy mắt đã khiến cho thân thể của Tiểu Hạp Tử cứng đờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem hai chiếc sừng dê uốn lượn đang lao tới người mình bằng tốc độ nhanh chóng.

Bộ lông của Dương Quân có màu nâu, cặp sừng trên đầu lại có màu trắng.

Cặp sừng trong suốt như bạch ngọc, giống như một bộ tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không một tì vết, không chỉ đẹp, mà nó còn là lợi khí sát phạt.

Cho dù là Pháp bảo trên Dương thế cũng bị nó đâm nát.

Dương Quân có lòng tin.

Đừng nói là hiện giờ Tiểu Hạp Tử còn chưa trở thành Quỷ Vương, cho dù gã có thực lực của Quỷ Vương, ở trước cặp sừng này của lão ta thì cũng phải chết không nghi ngờ.

"Bành!"

Sừng dê đâm mạnh vào một vật gì đó.

Lực va chạm to lớn ngưng tụ vào một điểm, hư không cũng bởi vì vậy mà vặn vẹo, lực phản chấn to lớn còn làm cho nó hoa mắt.

"Be be. . ."

Dương Quân kêu khẽ một tiếng, bốn vó lui lại, trong lòng đột nhiên kinh sợ:

"Người nào?"

Loại xúc cảm này tuyệt đối không phải là Tiểu Hạp Tử!

Lấy thực lực của Tiểu Hạp Tử, gã sẽ bị cặp sừng của lão ta dễ dàng xé rách, sau đó sẽ lập tức bị huyền quang ẩn chứa trong đó ma diệt Thần hồn mới phải.

"Khí lực thật là lớn!"

Một nam tử xa lạ xuất hiện ở trước mặt Tiểu Hạp Tử, người này đang duỗi tay ra, lòng bàn tay phiếm hồng, quanh người có mấy ngàn Giáp Binh Phù văn đang không ngừng lấp lóe.

Nam tử này có mái tóc trắng bệch, ánh mắt tang thương, chính là Toàn Chân Đạo chủ, Tộc trưởng Tộc Khương - Mạc Cầu.

"Ngươi là ai?" Hiển nhiên là Dương Quân không biết Mạc Cầu, cũng sẽ không biết Tộc trưởng Tộc Khương, nhưng lại biết là thực lực của kẻ này chắc chắn là bất phàm.

Mình không hề lưu lực trong đòn công kích vừa rồi,.

Hai mắt lão ta lập tức co rụt lại, thấp giọng quát nói:

"Đây là mâu thuẫn cá nhân giữa ta và kẻ này, không chết không thôi, các hạ đừng nhúng tay vào, nếu không thì đừng trách Dương mỗ tiễn luôn cả ngươi lên đường."

"Mâu thuẫn cá nhân?" Mạc Cầu hoạt động cổ tay một chút, lạnh nhạt mở miệng:

"Vị tiểu hữu tên Tiểu Hạp Tử này đã đáp ứng bọn ta, nếu như giết chết các hạ, vị tiểu hữu này có thể mang đến cho Tiên dân Di tộc một cuộc sống yên bình."

"Không sai." Thái Hạo cũng lên tiếng:

"Các ngươi quả nhiên tới từ chỗ khác, Khương tộc trưởng nói không sai."

Thái Hạo vác theo trường cung, dậm chân bước tới, khí tức trên người mơ hồ dung hợp với mấy chục tộc nhân ở bên cạnh tạo thành một tấm lưới lớn bao phủ tứ phương.

Mọi thứ ở bên trong lưới lớn, cho dù là Long tộc, cũng đừng hòng cảm nhận được.

"Tiên dân Di tộc?" Hai mắt Dương Quân co vào:

"Các ngươi là thổ dân của Táng Long Thiên?"

"Tiểu Hạp Tử. . ."

Dương Quân nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Hạp Tử, vẻ mặt dữ tợn:

"Vậy mà vừa rồi ta còn có chút mềm lòng, ngươi giấu cũng rất kỹ a, lại có thể giấu ta liên hệ với cao thủ nhân tộc trong thế giới này."

"Khương tộc trưởng. . ."

Tiểu Hạp Tử trốn qua nhất kiếp, đầu tiên là tỏ ra may mắn, nhưng khi gã nhìn thấy tướng mạo của Mạc Cầu thì lại đột nhiên biến sắc, trong mắt chứa đầy hoảng sợ.

Những người khác ở đây không biết Mạc Cầu là ai.

Nhưng Tiểu Hạp Tử thì khác, gã đã từng nhìn qua bức họa của Toàn Chân Đạo chủ

Chẳng qua theo như tin tức mà gã biết được thì Toàn Chân đạo chủ Mạc Cầu chỉ có tu vi Kim Đan Viên mãn, làm sao có thể ngạnh kháng một Quỷ Vương Trung giai như Dương Quân mà không rơi xuống thế hạ phong?

Trong lòng Tiểu Hạp Tử kinh nghi bất định, ngay cả việc bị Dương Quân nhìn chằm chằm cũng không phát hiện được.

"Động thủ đi!"

Mạc Cầu nhìn Tiểu Hạp Tử một cái rồi nói với Thái Hạo:

"Giải quyết lão ta xong rồi thì gặp đám Long tộc ở gần đây một mặt."

"Cũng tốt."

Thái Hạo nghe tiếng gật đầu, cổ tay rung lên, Xạ Nhật Cung xuất hiện trong lòng bàn tay, một luồng sát ý vô hình rơi lên trên người Dương Quân.

Linh bảo!

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.

Chỉ là luồng uy áp này thôi đã có thể làm cho Long tộc Cửu giai bất lực động đậy rồi, không hổ là Linh bảo trong truyền thuyết.

"Cửu Thiên Huyền Quang nhanh giáng thân ta!"

Thái Hạo quát khẽ một tiếng, quanh người đột hiển Linh quang, trông như Thiên thần hạ phàm, thân thể hơi gấp lại, hai tay ra sức kéo dây cung.

Trong chớp nhoáng này.

Khí tức trên người Thái Hạo đạt tới Cửu giai Đỉnh phong.

Thiên địa khí cơ trong phạm vi trăm dặm cũng bị đông kết lại.

Mượn nhờ Xạ Nhật Cung, uy thế mà Thái Hạo bộc phát ra làm cho Dương Quân cũng vô thức kéo căng thân thể, trong lòng điên cuồng báo động, lão ta hét lên một tiếng rồi nhào tới.

Không thể để cho đối phương bắn ra một tiễn này được.

Nếu không. . .

Mình chắc chắn sẽ chết!

Loại minh ngộ xuất từ bản năng này đã làm cho Dương Quân đưa ra quyết định không lùi mà còn tiến tới, toàn lực ứng phó nhào về phía Thái Hạo.

"Vèo!"

Hai vệt huyền quang từ trong đôi mắt của lão ta bắn về phía Thái Hạo.

Cùng lúc đó, thân thể Dương Quân lắc lư, bộ lông màu nâu xám lóe sáng, vầng sáng lắc lư như có lực lượng âm dương luân chuyển.

"Bành!"

Mặt đất vỡ ra.

Vô số luồng địa khí âm trầm đột nhiên nhào lên người Dương Quân, chỉ trong phút chốc đã làm cho nhục thân của lão ta biến thành một con cự thú khôi ngô cao hơn trăm mét.

Con cự thú này nhào về phía trước, giống như thiên địa đã sập xuống.

Nguyên khí băng tán, nhật nguyệt đột nhiên vô quang, uy thế kinh khủng như có thực chất quét ngang phạm vi vài dặm xung quanh.

Sinh cơ của vạn vật đều bị nó mang đi.

Thể hiện rõ uy thế của Quỷ Vương Trung giai.

"Ừm?"

Hai mắt Mạc Cầu co vào, vô thức tế ra Bách Tịch Đao, một tay khẽ động, kiềm chế nỗi xung động trong lòng, nhìn chăm chú về phía trước.

Hắn muốn xác nhận xem là Tiên dân Di tộc có đáng giá để giúp đỡ hay không.

Nếu như ngay cả Dương Quân cũng không bắt được, vậy thì đám người Thái Hạo này đối với hắn cũng chỉ là râu ria, ước định cũng như lâu các trên không trung.

"Vèo!"

Có hai bóng người xuất hiện ở trước mặt Thái Hạo.

Một người cầm kiếm, một người cầm câu, hai món binh khí nhẹ nhàng vạch một cái đã đánh nát luồng linh quang được bắn ra từ đôi mắt của Dương Quân.

"Thiên Liệt!"

"Địa Dũng!"

Hai người một trước một sau hét lên, trường kiếm móc câu vũ động, thiên địa nguyên khí hỗn loạn ở xung quanh liền thuận theo dẫn dắt hóa thành tầng tầng Linh quang ngăn cản ở trước người Thái Hạo.

Thực lực của hai người này cũng không kém, trước mặt cũng đã vào Cửu giai, nhưng so với Dương Quân thì lại chênh lệch quá nhiều.

"Bành!"

Linh quang vừa chạm vào liền lập tức nổ tung, nhưng cũng có thể ngăn cản được uy thế của đối phương.

Hai người lui lại, một người cát thiên, một người liệt địa, khí tức ba động quỷ dị mà huyền diệu làm cho phạm vi chỉ hơn một xích kia trở nên rất xa.

Chỉ Xích Thiên Hà?

Áng mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.

Trong Thái Ất tông, chỉ có chủ phong mới có thủ đoạn kẽo duỗi hư không này, chỉ có truyền nhân của Tông chủ mới có cơ hội được truyền thụ, không ngờ là Tiên dân Di tộc trong thế giới này cũng biết.

Quả nhiên. . .

Những thứ mà Thái Hạo lấy ra trước đó không phải là bản lĩnh cuối cùng của bọn hắn, bất quá chỉ dựa vào những thứ này liền muốn ngăn cản Dương Quân thì sợ là không có khả năng.

"Ông!"

Quả nhiên.

Hai mắt Dương Quân co rụt lại, thân thể đang vọt tới trước đột nhiên hóa thành hư vô, giống như không tồn tại ở phương thiên địa này vậy, lặng lẽ na di về phía trước ba thước.

Ba thước nhìn như không dài, nhưng lại vừa vặn lướt qua Chỉ Xích Thiên Hà mà hai người này bày ra, răng nanh dữ tợn phản xạ Linh quang ở gần ngay trước mắt.

Ở phía sau bọn họ, Thái Hạo vẫn còn đang giương cung cài tên, mà hai người này thì lại dùng hết thủ đoạn.

Nguy!

Mạc Cầu nghiêng người, Bách Tịch Đao xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đúng lúc này.

"Thiên La Địa Võng!"

Một tiếng quát mênh mông buồn bực siêu việt thời không vang vọng trong nhận biết của tất cả mọi người.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Xiềng xích vô hình xuất hiện ở trên người Dương Quân.

Một đầu của sợi xiềng xích chui vào trong hư không vô ngần, đầu còn lại tương liên với tinh khí thần của Dương Quân, vào lúc xiềng xích vừa xuất hiện liền đã bị kéo căng ra.

"Băng!"

Hư không run lên.

Mang uy thế kinh khủng vọt tới làm cho cơ thể Dương Quân cứng đờ, không thể động đậy một chút nào, cho dù là hai người trước mặt đã gần trong gang tấc, Thái Hạo cũng chỉ còn cách hơn một trượng nữa thôi.

Nhưng hiện giờ lão ta có muốn động đậy cũng không được.

Sắc mặt Mạc Cầu ngưng tụ, trong lòng nảy sinh điềm báo, ngay khi sợi xiềng xích kia xuất hiện thì Đại La Pháp Nhãn đã điên cuồng báo động.

Nguy hiểm!

Nếu như sợi xiềng xích này trói lên người mình, sợ là kết quả cũng chẳng hề khá hơn Dương Quân là mấy.

"Vèo!"

Một vệt tiễn mang xuất hiện, cắt ngang suy tư của Mạc Cầu, cũng mang luôn cả ý thức của Dương Quân đi theo.

"Hoa. . ."

Bộ quỷ thể mất đi Chân linh duy trì thì sẽ khó mà lưu lại ở trong Táng Long Thiên này, cơ thể cao lớn của Dương Quân đang dần dần biến mất trong hư vô.

Chỉ có Âm khí ngưng tụ kết tinh mới có thể thích ứng với quy tắc của thể giới này, nó đang lặng lẽ rơi xuống đất.

"Đát. . ."

"Đát!"

Trong rừng rậm, vô số bóng người chậm rãi bước ra.

Trong tay bọn hắn cầm cốt binh, mình khoác da thú, lá cây để che kín thân thể, bất luận nam nữ đều lộ ra cơ bắp cường tráng, hoa văn quỷ dị trên người thể hiện ý chí mênh mông.

Đám người này không có ai lên tiếng, chỉ có một loại sát ý, ăn ý giao hội, làm cho khí cơ ở một phương chân trời cũng vì vậy mà biến hóa.

Tiên dân Di tộc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận