Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 399. Tâm Ý

Chương 399. Tâm Ý


Người dịch: Whistle

Cuối thu đã qua, trời đông giá rét đã đến.

Giữa núi rừng.

Lá rụng phủ kín mặt đất, chim chóc đã sớm bay về tổ.

Thỉnh thoảng, ngoài những cơn gió lạnh quét qua thì nơi này không có một ai, chỉ có hai người đang dắt tay đi dạo.

Hai người đều không còn trẻ nữa.

Tóc mai của nam tử đã bạc trắng, vẻ mặt tang thương, khiến người khó phân biệt được tuổi tác.

Nữ tử có mái tóc hoa râm, dung nhan không còn, hai tay chỉ còn sót lại một lớp da khô quắt, lưng cũng đã còng xuống.

"Răng rắc. . ."

Tần Thanh Dung giẫm lên trên lá rụng, nghe tiếng bước chân, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

"Nhiều năm!"

Nàng nhẹ giọng cảm khái:

"Đã rất lâu rồi ta không dám hóng gió, sợ mình bị cảm lạnh, cuộc sống như vậy cũng là một loại dày vò."

"Còn sống, vẫn tốt hơn." Mạc Cầu mở miệng lần nữa:

"Là ta tới chậm."

"Không chậm." Tần Thanh Dung nghe vậy liền nắm thật chặt cổ tay của Mạc Cầu, lại có chút ngượng ngùng nghiêng người nói:

"Chắc là ta nên sửa soạn một chút."

Mặc dù hảo hữu đã an bài một vị phụ nhân ở bên cạnh để chăm sóc mình, nhưng chung quy là nàng đã rất lâu chưa rửa mặt sạch sẽ.

Thân thể già nua còn toát ra loại hương vị của người già.

Gay mũi, khó ngửi, mục nát.

Nếu như nói ở trong mắt của người tu hành thì trên người phàm nhân toàn là trọc khí.

Vậy thì phàm nhân già nua sắp chết chính là ô trọc chi vật hỗn hợp, nhìn một lần liền cảm thấy buồn nôn.

Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn về phía Tần Thanh Dung, vẻ mặt không thay đổi.

Người trước mặt này sớm đã không còn dáng vẻ thanh xuân, dù cho từng dùng Dưỡng Nhan đan, nhưng hiện nay cũng đã mất đi hiệu dụng.

Tóc trắng đầy đầu, mặt toàn nếp nhăn, hai mắt đục ngầu, trong ánh mắt có sự hân hỉ và thấp thỏm. . .

Nàng cũng từng có dung nhan xuất chúng, ánh mắt cũng từng rất tự tin.

Mà nay.

Thân thể đã sắp mục nát, Thần hồn còn giống như nến tàn trong gió, suy yếu và bất lực, nếu như không có pháp lực bảo vệ, một cơn gió nhẹ liền có thể dễ dàng dập tắt.

Nàng giống như vô số phàm nhân già nua sắp ly thế khác.

Nhưng.

Nàng lại rất đặc thù.

"Sư tỷ."

Mạc Cầu mở miệng nói lần thứ ba:

"Ta tới chậm."

"Đát. . ."

Tiếng bước chân đột ngột trì trệ, Tần Thanh Dung chậm rãi xoay người, dường như minh bạch cái gì đó, hai mắt đã lệ nhòa.

Nàng run rẩy lắc đầu, khàn giọng nói:

"Không chậm."

"Đệ có thể đến đây, ta. . . Đã vừa lòng thỏa ý."

Mạc Cầu trầm mặc, lập tức than nhẹ một tiếng, phất tay áo dài, mang theo Tần Thanh Dung bay lên không trung.

Trên chân trời mênh mông, hắn bấm tay điểm nhẹ, một luồng hỏa diễm đột nhiên xuất hiện, hóa thành một đám mây, trên đó còn có một cái ghế dựa bằng mây.

Hỏa diễm lưu động như mây, hồng mang không hiện, ở trên đó giống như chân đạp đất bằng, không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Tần Thanh Dung thử bước lên, nếp nhăn trên mặt giãn ra, nở một nụ cười:

"Ngự không phi thiên, còn có thể biến hóa ngàn vạn, sư đệ, ngươi đã trở thành tiên nhân chân chính rồi."

Từ nhỏ nàng đã sợ độ cao, nhưng lúc này nàng không cần Mạc Cầu dìu dắt cũng để đạp lên trên đám mây, lại còn không hề sợ hãi.

"Vẫn chưa được tính là tiên nhân." Mạc Cầu lắc đầu:

"Chẳng qua chỉ là một người tu hành cầu tiên mà thôi."

"Vậy cũng đã tốt lắm rồi." Tần Thanh Dung được Mạc Cầu nâng lên trên ghế mây, thở dốc một hơi, nói:

"Từ khi chúng ta rời khỏi Giác Tinh thành thì ta liền biết, cho dù đệ muốn làm gì thì nhất định cũng có thể làm được."

"Vậy à."

Mạc Cầu cười nhạt, phất tay biến ra một chiếc ghế mây ở bên cạnh rồi ngồi lên:

"Thế sự gian nan, những người không có chút căn cơ nào như chúng ta sẽ không có chuyện gì là dễ dàng cả, ta cũng không ngờ là mình lại có thể đi đến bước này."

"Đúng vậy." Tần Thanh Dung gật đầu:

"Cho nên, ta mới bội phục đệ hơn."

"Từ một học đồ trong một hiểu thuốc ở địa phương nhỏ rồi Luyện thể, Hậu Thiên, Tiên Thiên, cho đến hiện tại."

"Đệ đã bước từng bước một, đều đã thành công, chắc là sau này cũng có thể trở thành tiên nhân chân chính."

"Chỉ tiếc. . ."

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu tiếc nuối:

"Ta không làm được."

Mạc Cầu không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói:

"Sau khi ta rời đi thì những người khác như thế nào?"

"Những người khác?" Tần Thanh Dung ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ suy tư:

"Đệ để lại rất nhiều đồ tốt, Công pháp, đan dược, y thư, Đổng tiền bối cũng ghi nhớ là không thể tiết lộ."

"Sau này, thực lực của những người bên cạnh dần dần mạnh lên, cũng tái hiện Linh Tố phái, chẳng qua. . . Lòng người cuối cùng cũng sẽ thay đổi."

Nàng nhìn Mạc Cầu với vẻ mặt lạnh nhạt:

"Hình như mấy tên đệ tử Ký Danh kia của đệ có mâu thuẫn, muốn tranh một chút vật ngoài thân."

"Ta không muốn nghe bọn hắn cãi lộn, cho nên liền trở về Giác Tinh thành, trở lại hiệu thuốc Thanh Nang, sống những ngày tháng thanh thản ổn định của mình."

Quan trọng nhất chính là.

Ở trong trí nhớ của nàng thì nơi này có rất nhiều tiếc nuối, đối với người lớn tuổi mà nói, lá rụng về cội không chỉ là một lời nói suông.

"Tề sư huynh say rượu, đi từ sớm, cách đây ít năm Dạ Oanh cũng mắc phải bệnh hiểm nghèo, chịu khổ hơn nửa tháng liền không thể chịu được nữa."

"Linh tỷ lại tìm một nhà chồng khác, trong nhà xảy ra chút trước, năm ngoái đã tạ thế trong nhà ở Xương Tu, đó cũng là lần cuối cùng mà ta đi xa nhà."

"Tuân Lục, cũng đi. . ."

"Đúng rồi."

"Thê tử của Tuân Lục Tiểu Sở trở về, mang theo một đứa con khác, Tuân Lục. . . Thu nó làm nghĩa tử."

"Đổng cô nương trở về một chuyến, nhưng mà hình như có việc gấp, không ở được mấy ngày liền đi, cũng không quay về nữa, Đổng tiền bối đã không nói gì trong nửa tháng, có lẽ tiền bối cũng từng hối hận là tại sao không chịu giữ con gái ở bên cạnh mình."

"Tử Lăng. . ."

"Cẩn Tịch đối với ta vẫn như trước đây, chúng tôi còn là hảo bằng hữu, chẳng qua Cẩn Tịch đều bận rộn sự nghiệp, không giống như ta, những năm này ta càng ngày càng không muốn nói chuyện, cũng không muốn đi ra ngoài. . ."

Nàng nói từ từ, giọng nói chầm rãi.

Mỗi người đều có một câu chuyện.

Nhưng ở trong miệng của Tần Thanh Dung thì những chuyện này cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi.

Mấy chục năm kinh lịch đã để nàng nhìn thấu không ít sự vật, tính tình cũng đã trở nên trầm ổn, chỉ khi nhớ tới người mà nàng lo nghĩ thì trong lòng mới rung động.

"Mạc Cầu." Nói xong câu cuối cùng, Tần Thanh Dung không gọi Mạc Cầu là sư đệ, mà gọi thẳng tên đầy đủ của hắn:

"Lần này ngươi trở về là vì cái gì?"

"Còn. . . Muốn đi sao?"

"Ta." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, lập tức nói:

"Sư tỷ. . . Thanh Dung, nàng có muốn nghe những chuyện mà ta đã trải qua trong những năm này không?"

"Đương nhiên." Trên mặt Tần Thanh Dung sáng lên, gật đầu nói:

"Ta rất muốn nghe."

"Năm đó, ta chia tay với mọi người, cùng Thập Cửu Nương đi tới Tiên đảo, trên đường gặp phải một số chuyện. . ."

Mạc Cầu kể lại chuyện cũ, ánh mắt xa xăm, Tần Thanh Dung nghiêm túc lắng nghe, tâm tình chập trùng.

"Cứ như vậy, ta bái nhập Thương Vũ phái, chẳng qua bởi vì là phàm nhân, cho nên có chút phiền phức. . ."

"Sau khi Luyện khí, ở Hắc ngục. . . , lại đi tới triều Ngụy. . . Bí cảnh. . . , tu sĩ Đạo cơ. . ."

"Cuối cùng ta mới từ chỗ bí địa kia đi ra."

Tần Thanh Dung yên lặng lắng nghe, không hề xen ngang, dường như nàng đang đắm chìm trong câu chuyện của Mạc Cầu.

Thật lâu sau, nàng mới nói:

"Sớm chiều ở chung 17 năm, liền tách ra như vậy sao, vị sư tỷ kia của đệ không nói chuyện gì sao?"

"Có thể nói cái gì?" Mạc Cầu cười nhạt.

"Ta không tin." Tần Thanh Dung lắc đầu, nói:

"Nàng gặp được đệ vào lúc mình bất lực nhất, cùng nhau chạy nạn, sớm chiều ở chung, còn cùng nhau thành tựu Đạo cơ."

"Nhiều năm như vậy, nàng há lại không có tình cảm gì với đệ?"

Nói xong, ánh mắt khẽ nhúc nhích:

"Chẳng lẽ đệ chưa từng động tâm lần nào sao?"

Mạc Cầu trầm ngâm, thật lâu sau mới nói:

"Lúc bắt đầu, ta cũng từng hỏi qua bản thân mình, ở cùng với một người khác phái có tài nghệ xuất chúng như vậy thì mình có thể động tâm không?"

"Đáp án là cái gì?" Tần Thanh Dung nghiêng người nhìn tới.

"Đáp án là. . ." Mạc Cầu nhìn về phía đối phương, biểu lộ trở nên nhu hòa hiếm thấy, nhẹ nhàng chậm chạp nói:

"Nếu như thật sự đã có người trong lòng thì ý niệm này sẽ có ý nghĩ này,. . . Cũng sẽ không nên có ý nghĩ này."

"Thế gian luôn có sự lựa chọn tốt hơn, cũng có người tốt hơn, nhưng lại không quá khứ tốt hơn."

Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt của Tần Thanh Dung dần dần đỏ lên, trên khuôn mặt già nua cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng mà người trẻ tuổi mới có, trong mắt cũng toát ra vẻ tiếc nuối:

"Đáng tiếc. . ."

"Đúng vậy nha, đáng tiếc!"

Mạc Cầu than nhẹ:

"Có một số việc, khi hiểu được thì đã quá muộn."

Bỏ qua khi thanh mai trúc mã, tách ra khi mới biết yêu, bây giờ còn gặp phải sinh ly tử biệt.

Lúc này có hiểu lòng nhau thì lại làm được gì?

Mạc Cầu đứng lên, ngẩng đầu nhìn trời, lại quay đầu nhìn ánh mắt ung dung của Tần Thanh Dung.

Đột nhiên nói:

"Chúng ta thành hôn đi?"

"A!"

Hai người đã bỏ qua quá nhiều, nhưng chỉ cần tỉnh ngộ thì vẫn sẽ tốt.

Hắn tới chậm.

Nhưng chỉ cần nàng không chê chậm là được.

Hôm sau.

Liễu Cẩn Tịch lại đi tới hậu viện của hiệu thuốc.

"Thanh Dung. . ."

Nàng bước tới trước cửa, nhìn vị đại phu ở bên cạnh rồi hỏi:

"Đêm qua Thanh Dung có tỉnh lại không?"

"Không có." Hà đại phu cúi đầu:

"Hạ nhân nói, cả đêm qua đều im lặng."

"Im lặng." Liễu Cẩn Tịch khẽ giật mình, ánh mắt phức tạp, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.

Cảnh tượng trước mắt lại làm cho nàng sững sờ.

Gian phòng mộc mạc này đã thay đổi hình dạng chỉ sau một đêm.

Có đệm chăn đỏ chót được thêu phượng loan trải trên giường, trên tấm mành rủ xuống có đồ án long phượng cát tường, cái rương, trên bàn trên ghế đều được dán lên chữ hỉ bằng giấy, nến đỏ tỏa khắp căn phòng, giống như ảo mộng.

Có một bức thư được để lại trên bàn.

Liễu Cẩn Tịch mờ mịt bước vào trong phòng, cầm bức thư lên, thần sắc dần dần trở nên phức tạp.

Vui mừng, vui sướng, bi thương, cảm khái. . .

Thật lâu sau.

Liễu Cẩn Tịch mới đặt bức thư xuống, nhẹ giọng thở dài:

"Tâm nguyện cuối cùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận