Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 466. Đoạt Xá

Chương 466. Đoạt Xá


Người dịch: Whistle

Trong tràng yên tĩnh.

Sắc mặt Độc Cô Vô Minh trầm xuống, ánh mắt lấp lóe liên hồi, uy thế trên người tự động tản ra.

Đúng vậy.

Độc Cô Vô Minh đã tu luyện môn Vạn Linh Huyền Công nay, nên ông ta càng hiểu rõ hơn sự huyền diệu của môn công pháp này.

Chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng đã có thể cải tiến. . .

"Hừ!"

Ông ta hừ nhẹ một tiếng rồi nói:

"Ai biết những lời ngươi nói là thật hay giả, có lẽ hắn đã âm thầm nghiên cứu môn công pháp này của ta từ lâu rồi."

"Hắc hắc. . ." Vương Hổ gật gù đắc ý:

"Lời này, sợ là ngay cả bản thân tiền bối cũng không tin."

"Ta cho ngươi biết, sư phụ ta chính là một người có địa vị đặc thù ở Thái Ất tông, ngay cả Tông sư Kim Đan đều phải khách khí với người."

Tu sĩ ngoại lai bái nhập tông môn thì đương nhiên là có thân phận đặc thù rồi.

Thân là Luyện Đan đại sư, Đan dược Mạc Cầu luyện chế đều là hàng bán chạy, đương nhiên là đến Kim Đan cũng phải khách khí.

Những gì mà Vương Hổ nói đều là thật!

Mặc dù có những khi thần chí của Độc Cô Vô Minh sẽ không rõ, nhưng cảnh giới ông ta cao, nên có thể nghe ra được đối phương có nói láo hay không.

Trong lòng Độc Cô Vô Minh không khỏi cuồng loạn.

Ngay cả Kim Đan đều phải khách khí, chẳng lẽ là Nguyên Anh?

Đúng vậy!

Người có thể khám phá ra môn Công pháp này của mình, ngoài Nguyên Anh Chân Nhân ra, sợ là không có người nào có thể làm được.

"Hừ hừ!"

Nghĩ nghĩ, Độc Cô Vô Minh lại hừ nhẹ:

"Cho dù thật sự là tu sĩ Nguyên Anh thì ta cũng không sợ."

"Đúng, đúng." Vương Hổ gật gù đắc ý:

"Tiền bối thực lực siêu phàm, danh xưng có thể sánh vai với Nguyên Anh, nhưng sư phụ của vãn bối cũng không phải Nguyên Anh."

"Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ!" Độc Cô Vô Minh lặng lẽ liếc qua, mặt mũi tràn đầy khinh thường:

"Từ vạn năm trước, giới này liền không có tu sĩ trên Nguyên Anh, muốn nói dối thì cũng phải suy nghĩ trước khi nói."

"Ây. . ." Biểu lộ Vương Hổ ngẩn ngơ, lập tức giương cổ lên cãi:

"Lỡ đâu. . . Lỡ đâu sư phụ ta chính là đại nhân vật đã sống qua vạn tuổi thì sao, không phải ngài cũng nói là mình cũng có thể sống trên vạn năm sao?"

Lời này.

Phàm là người có trí thông minh bình thường thì cũng sẽ không tin, nhưng Độc Cô Vô Minh lại thật sự trầm tư.

Công pháp mà ông ta tu luyện khác thường, tư duy cũng khác với người bình thường, cho nên lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Thật lâu sau, mới chậm rãi lắc đầu:

"Không có khả năng!"

"Cho dù là tu sĩ Hóa Thần thì cũng không sống nổi trên vạn năm, trừ phi. . . , chắc chắn là không có khả năng!"

Đang lúc nói chuyện, Độc Cô Vô Minh ngẩng đầu nhìn thật kỹ Vương Hổ, nói:

"Tiểu bối, sư phụ của ngươi đối với ngươi như thế nào?"

"Tất nhiên là vô cùng tốt!" Vương Hổ ngẩng đầu, nói:

"Nói ra có lẽ tiền bối không tin, ta chính là đồ đệ duy nhất hiện giờ của sư phụ."

"Thật sao?"

"Đương nhiên!"

"Vậy thì tốt rồi!" Nghe vậy, khóe miệng của Độc Cô Vô Minh giương lên, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Vương Hổ.

"Ngươi làm gì?" Sắc mặt Vương Hổ đại biến.

"Chuyện tốt." Độc Cô Vô Minh lạnh lùng duỗi tay ra nắm lấy đầu của Vương Hổ, nói:

"Tiểu tử, nếu như không muốn chết thì đừng có nhúc nhích!"

Dứt lời.

Trong lòng bàn tay của ông ta có một luồng Nguyên khí nồng đậm hội tụ, luồng nguyên khí này bị Pháp lực đè ép, trực tiếp xuyên vào trong cơ thể của Vương Hổ.

"Vận chuyển Công pháp!"

Giọng như sấm rền, mang theo lực lượng chấn nhiếp tâm phách, làm cho Vương Hổ vô thức vận chuyển pháp môn.

Pháp lực du tẩu toàn thân, Phong Lôi chi lực ở bên trong huyết mạch cũng bị kéo theo.

"Tốt!"

Hai mắt Độc Cô Vô Minh sáng lên, đột nhiên há mồm phun ra một đạo tinh huyết rơi xuống người Vương Hổ.

"Vạn linh hữu diệu, huyền công tự thành."

"Mở cho ta!"

Độc Cô Vô Minh gầm lên, tinh huyết tuôn ra, thân thể của Vương Hổ rung động dữ dội, nhục thân cũng phát sinh biến hóa.

Lông tơ bắt đầu dài ra, mái tóc quăn lại, ngón tay móng tay thì đang uốn lượn thành một hình dạng dữ tợn.

Khí tức trên người cũng theo đó mà tăng vọt.

Đạo cơ sơ kỳ, Đạo cơ trung kỳ, Đạo cơ trung kỳ viên mãn. . .

"Li!"

Một tiếng hét dài xuyên thủng vân tiêu.

Vương Hổ trợn mắt lên, trong mắt lấp lóe phong lôi điện quang, sau lưng đã mọc ra một đôi cánh không biết khi nào.

"Không!"

Vương Hổ ngửa mặt lên trời gào thét, trong giọng nói chứa đầy nỗi buồn giận và không cam lòng, sau đó liền ngã xuống đất ngất đi.

"Hắc hắc."

Độc Cô Vô Minh lui lại mấy trượng, nhìn xem Vương Hổ đã ngã xuống đám cổ trùng.

Lúc này, mặc dù tay chân của Vương Hổ vẫn còn là hình người, nhưng trên người lại tràn đầy lông vũ, sau lưng thì có hai cánh.

Y đã biến thành nửa người nửa yêu!

Hiện giờ mà đi ra ngoài thì sợ là sẽ bị người người kêu đánh.

"Bây giờ ngươi đã biến thành người không ra người yêu không ra yêu, để ta xem thử xem sư phụ của ngươi có thể biến lại được không?"

Độc Cô Vô Minh cười lạnh một tiếng, âm phong quét qua, thân hình của ông ta liền biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Giờ này khắc này, vị sư phụ có thể uy hiếp được Độc Cô Vô Minh trong miệng Vương Hổ cũng đang gặp phải phiền phức.

Trong động phủ.

"Đan Châu!"

Mạc Cầu ngồi xếp bằng, nhìn viên Đan Châu trước mắt.

Đan châu có màu kim hoàng, toàn thân mượt mà, giống như một viên kim châu bóng loáng, ánh xạ kim quang.

Không cần thần niệm cảm giác.

Chỉ dựa vào bản năng của nhục thân thì đã có thể phát hiện được bên trong viên Đan Châu này ẩn chứa lượng tinh nguyên kinh khủng thế nào rồi.

Nếu như luyện hóa. . .

Hô hấp của Mạc Cầu không khỏi gấp rút, ngay cả trái tim cũng nhảy nhanh nửa nhịp.

Từ trước tới nay, chuyện mà Mạc Cầu lo lắng nhất chính là tu vi của mình không theo kịp thọ nguyên tiêu hao.

Dựa theo người tu hành khác thì Đạo cơ sơ kỳ cần tu luyện trong một hoa giáp.

Mà Đạo cơ trung kỳ sợ là phải hao phí gần hai trăm năm.

Cả đời này, có thể tiến giai Đạo cơ hậu kỳ hay không thì còn không biết.

Càng đừng đề cập đến đại đạo Kim Đan xa xa khó vời kia!

Cũng bởi vì vậy mà có không ít tu sĩ sau khi tiến giai Đạo cơ liền sẽ suy nghĩ về huyết mạch thân tộc.

Tu hành. . .

Khả năng tiến thêm một bước đã quá xa vời!

Mạc Cầu cũng là như thế.

Nhưng bây giờ.

Cơ hội đang ở ngay phía trước!

Mặc dù Đan Châu kém xa nội đan của Kim Đan yêu tu, nhưng cũng có thể cường đại tu vi Pháp lực.

Nghĩ nghĩ, hai mắt Mạc Cầu đột nhiên sáng lên, hai luồng hỏa diễm từ trong mắt hắn bắn ra rơi vào trong Đan Châu.

Chân hỏa cháy hừng hực, Đan Châu vô chủ cũng bắt đầu chậm rãi hòa tan, hóa thành một sợi đan dịch.

Trong đó có một tia đang lặng lẽ trôi về phía miệng mũi của Mạc Cầu.

Khoảng cách càng ngày càng gần.

Đột nhiên.

Không đúng!

Mạc Cầu giật mình trong lòng, miệng mũi, hai mắt đột ngột hiện ra Linh quang chói mắt bắn về phía đan dịch ở trước mặt.

"Trễ!"

Tiếng rít đâm thẳng vào trong màng nhĩ, còn xâm nhập vào thần hồn thức hải.

Tia đan dịch kia giống như còn sống vậy, đột nhiên nhào thẳng tới mặt Mạc Cầu, cũng xâm nhập vào trong da thịt.

Có thể nói là có một lượng tinh nguyên kinh khủng đồng thời tràn vào trong nhục thân.

Càng thêm nguy hiểm là có một đạo tàn hồn từ trong Đan Châu toát ra, lao tới thức hải của Mạc Cầu.

Là con Thiên Túc Ngô Công kia!

Mạc Cầu giật mình trong lòng, sắc mặt băng lãnh.

Rất hiển nhiên, con Thiên Túc Ngô Công kia tự biết mình chết chắc nên đã giấu tàn hồn của mình vào trong Đan Châu.

Đợi khi có người luyện hóa Đan Châu thì nó sẽ cơ hội này để phụ thể đoạt xá.

Những chuyện này đều có ghi lại trong điển tịch của tông môn, cũng không phải là chưa xảy xảy ra, cho nên lúc đầu Mạc Cầu liền dùng Chân hỏa đốt nó rồi mới luyện hóa.

Theo lý mà nói.

Nếu như tàn hồn ẩn giấu trong Đan Châu thì tuyệt đối không thể thoát được Chân hỏa thiêu đốt, huống chi hắn còn dùng thần niệm tìm kiếm.

Lại không ngờ rằng.

Con Thiên Túc Ngô Công lại giấu sâu như vậy, nếu như không phải vào lúc sắp công thành thì thần niệm có cơn chấn động dị thường, sợ là Mạc Cầu sẽ phát hiện không ra.

Bất quá. . .

Một luồng tàn hồn mà muốn đoạt xá của ta?

Mạc Cầu cười lạnh, Vạn Tượng Phù Đồ, Thần ngục, Lục Nhâm Thần Binh, Thông Tâm Châu hợp thành một thể chỉ trong nháy mắt.

Một tòa U Minh Địa phủ đột ngột mọc lên từ trong thức hải!

Tàn hồn gầm thét xông vào trong thức hải, Thiên Túc Ngô Công vốn nghĩ rằng đối phó với một vị tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

Nhưng khi nó xâm nhập vào thức hải thì lại lập tức sững sờ.

Chỉ thấy trong không gian này tràn đây âm trầm kinh khủng, u ám thâm trầm, còn có vô số tiểu quỷ có hình dáng và tướng mạo quái dị đang cười gằn, cầm kìm đánh tới.

Kêu rên, gào thét, rít lên. . .

Các loại âm thanh giống như vạn nhận gọt cắt quanh người vang lên, làm cho người ta phiền lòng ý loạn.

Cắt Lưỡi Địa Ngục!

"Trò vặt!"

Tàn hồn chuyển động ý niệm, Thần niệm chấn động mang theo khinh thường, nó há to miệng rộng rồi táp về phía tiểu quỷ.

Trong thần hồn thức hải thì thần niệm là số một.

Thân là Tông sư Kim Đan, dù cho hồn phách phân tán, thực lực suy yếu, nhưng cũng xa không phải là một tu sĩ Đạo cơ có thể so sánh.

Lúc này chính là như vậy.

Tàn hồn lắc lư, một con Thiên Túc Ngô Công dài ước chừng ngàn trượng xuất hiện, há cái miệng lớn giống như lỗ đen ra.

"Tê. . ."

Miệng lớn khẽ hấp, đám tiểu quỷ xông tia kia liền nhao nhao thét lên, bị cự lực cuốn vào trong bụng ngô công.

Trong bụng.

Âm hỏa đốt cháy, bầy quỷ kêu rên thảm thiết, thân thể của Thiên Túc Ngô Công cũng trở nên càng lúc càng lớn.

"Thần hồn ý niệm chính là căn bản của thức hải, những con tiểu quỷ này chính là ý niệm của ngươi, đã bị ta nuốt mất, để ta xem ngươi còn trò gì nữa không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận