Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 590. Biến Cố (2)

Chương 590. Biến Cố (2)


Người dịch: Whistle

Vương Kiều Tịch đã từng là đệ tử Chân Truyền của Phái Thương Vũ, lại nhận được lời dặn của tiền bối trong tông môn lúc sắp chia tay, tận được tông môn truyền thừa.

Sau khi bái nhập Chân Tiên đạo, công pháp càng được viên mãn.

Khi thi triển Phi Tiên Độn, bóng người phiêu nhiên như tiên, độn quang miểu miểu vô tung, khó mà nắm bắt.

Trong chớp nhoáng đã bay xa gần một dặm.

"Vương tiên tử."

Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên giữa không trung.

Độn quang trì trệ, Vương Kiều Tịch nheo đôi mắt đẹp lại, trên mặt hiện lên hàn ý, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía người tới:

"Cát đạo hữu, Kiều Tịch sắp đi xa, không nhọc đạo hữu đưa tiễn."

"Tại sao phải đến mức này!" Người tới thân mặc hắc bào, che mặt, nghe vậy liền lắc đầu nói:

"Nếu như Vương tiên tử đáp ứng điều kiện của chưởng giáo, phái Tán Hoa chắc chắn sẽ toàn lực trợ giúp tiên tử Kết Đan, dù cho cuối cùng không thành thì cũng có thể giúp tiên tử duyên thọ."

"Chuyện như vậy, không phải là ai đều có cơ hội."

"Thật sự xin lỗi." Vương Kiều Tịch lạnh giọng lắc đầu:

"Hảo ý của Tề giáo chủ, Kiều Tịch tâm lĩnh, bất quá ta không muốn bị người khác quản chế, huống chi là còn bị bị người ta giam cầm Thần hồn."

"Cái gì là giam cầm?" Người tới than nhẹ:

"Chẳng qua chỉ là gieo đạo tâm mà thôi, được chưởng giáo phân thần đạo tâm, Thần hồn giao hòa với ngài ấy cũng là chuyện tốt với Vương tiên tử."

"Thần niệm của một vị Tông sư Kim Đan liền có thể gia tăng mấy thành hi vọng kết đan rồi."

"A. . ." Vị nữ đệ tử ở sau lưng Vương Kiều Tịch bĩu môi nói:

"Nói thì rất êm tai, còn không phải là muốn sư phụ ta làm lô đỉnh cho gã kia sao, cho dù là thật sự kết đan thành công thì cũng sẽ bị người kia quản chế thôi."

Phái Tán Hoa không phải là Chính đạo!

Lai lịch của Tán Hoa lão tổ lại là một bí ẩn, một thân huyền công tạo hóa, tục truyền đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, phân hồn tán phách chi pháp thì càng cao minh.

Mà Vương Kiều Tịch lại biết rất rõ.

Phái Tán Hoa chính là hậu cung mà Tán Hoa lão tổ chuyên môn lập ra để tiện cho việc tu hành của bản thân.

Trong đó có tam đại thiên nữ, mười hai vị thần thị, cùng với những vị tỳ nữ mà Tán Hoa lão tổ đã chào mời trong những năm gần đây, thân và hồn đều bị lão ta khống chế.

Thậm chí ngay cả danh hiệu Tán Hoa lão tổ cũng được lập ra để che giấu tai mắt của người khác, diện mục thật sự của lão ta sợ là càng thêm bất phàm.

Mấy năm trước, trong một lần gặp gỡ ngẫu nhiên.

Tán Hoa lão tổ đã xem trọng Vương Kiều Tịch, còn sai người đưa tin, nếu như nàng nguyện ý gia nhập phái Tán Hoa thì sẽ nhận được danh phận thiên nữ.

Lão tổ cũng sẽ giúp nàng Kết Đan!

Nhưng mà.

Vương Kiều Tịch lựa chọn cự tuyệt.

"Vương tiên tử." Người tới nhíu mày:

"Xem ra các ngươi đã hiểu lầm rồi, chưởng giáo là người biết thương hương tiếc ngọc, tuyệt đối không làm những chuyện tồi hoa tàn liễu mất hứng kia."

"Như vậy đi. . ."

"Tiên tử đi theo ta một chuyến, gặp một lần là sẽ biết ngay."

"Không cần." Vương Kiều Tịch lắc đầu, khẽ vung tay áo dài, bao bọc đệ tử của mình bay thẳng lên không trung.

"Đừng!"

Người tới vươn tay ra.

Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch co rụt lại, bấm tay điểm tới.

"Bành!"

Linh quang tiêu tán, hai người đều rút lui.

Đối diện hắc bào chấn động, mũ trùm nhấc lên, người tới là một vị phụ nhân có gò má gầy gò nhưng cũng rất xinh đẹp.

"Như thế nào?"

Vương Kiều Tịch cong ngón búng ra, hai thanh Phi kiếm bay vòng quanh người, hai luồng điện từ một đen một trắng giống như âm dương cuốn lên linh cơ ở xung quanh:

"Các hạ muốn cưỡng ép sao?"

"Ngươi. . ."

"Vương Kiều Tịch!"

Phụ nhân ở đối diện còn muốn mở miệng, bỗng nhiên trên không trung lại vang lên một giọng nói ngột ngạt:

"Thời gian sắp đến rồi!"

"Vâng." Nghe vậy, khóe miệng của Vương Kiều Tịch hơi vểnh, khom người về phía chân trời xa xa:

"Vãn bối lập tức đến ngay!"

Nói xong liền liếc nhìn phụ nhân một cái rồi lao đi.

Lần này, phụ nhân không có xuất thủ ngăn cản, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người khác, gần đây còn có Tông sư Kim Đan, không thể làm càn.

"Âm Dương Nguyên Từ, công pháp của Chân Tiên đạo." Phụ nhân nhìn Vương Kiều Tịch rời đi, hai mắt nheo lại, nhỏ giọng mở miệng:

"Thứ ở trên người ngươi có tác dụng rất lớn với chưởng giáo, sao ngài lại có thể buông tha ngươi dễ dàng như vậy được, đợi ngươi trở lại Bắc giang thì sẽ biết nên lựa chọn như thế nào."

Dứt lời, thân hình liền lao xuống bên dưới.

. . .

Băng Hỏa đảo.

Đảo này âm dương ngăn cách, nửa bên có nhiệt độ cao, nửa bên còn lại lại rất lạnh.

Môi trường tự nhiên trên đảo đã nhân giống ra nhiều loại dị loại và mấy loại Linh dược, hòn đảo này cũng là sản nghiệp lớn nhất hiện giờ của Phái Thương Vũ.

Lúc này.

Ở trên đảo có một đám người đang tụ họp, trên mặt của một đám đệ tử hiện ra vẻ lo sợ bất an, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài đảo với ánh mắt hoảng sợ.

Đám người Tiết Lục Y thì đang đứng trên một tòa lầu các, sắc mặt đều âm trầm.

"Là Vạn Đao Ô, Thất Tinh Đường, còn có Tống gia ở Ngọc Đàn đảo." Ánh mắt Hạng Phủ Minh chớp động, vừa kiêng kị, lại vừa có vẻ không hiểu:

"Bọn hắn lại liên thủ với nhau để đối phó chúng ta?"

Bọn hắn vốn cho rằng chuyện này chỉ là do đám thủy khấu tàn phỉ cấu kết với một số người gây ra mà thôi, lại không nghĩ. . .

Xem ra ở sau lưng Dương Tà còn có thế lực khác nữa, nếu như truy tra ngọn nguồn thì lại càng khó ngăn chặn vụ phiền phức này.

"Báo!"

Lúc này, có đệ tử vội vã chạy tới nói:

"Hồng hội chủ của Kiềm Giang hội có việc bận nên không tới."

"Có việc bận?" Khóe miệng Tiết Lục Y co quắp, nàng nhắm mắt lại, bất đắc dĩ khoát tay:

"Biết."

"Thiên Môn Kiếm phái người tới nói là cũng không thể tới."

"Còn có Cự Kình bang!"

Trong tràng yên tĩnh.

Ngay cả người vẫn luôn bất hòa với Tiết Lục Y như Phong Duyệt Sơn cũng lộ ra vẻ mặt cứng ngắt, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài.

"Xem ra chúng ta không trông cậy vào những người khác được nữa."

Lương Hồng, Hạng Phủ Minh đều âm tình bất định.

Ngay cả những thế lực có người chống lưng phía sau như vừa rồi cũng không đến, những vị 'hảo hữu' của bọn hắn đương nhiên là đã sớm không có tin tức.

"Cộc cộc. . ."

Tiếng bước chân vang lên.

Sát theo đó, Tần Bá Sinh bước đến, chắp tay thi lễ với đám người:

"Chư vị tiền bối, tên Dương Tà kia ở bên ngoài kêu gào, nói là chúng ta chiếm đoạt địa bàn của bọn hắn, hôm nay muốn đến đòi lại công đạo."

"Có đệ tử không chịu được mấy lời nói lỗ mãng của gã ta nên tiến lên chất vấn, đã bị người của Thất Tinh đường bắt lại."

"Thất Tinh đường!" Tiết Lục Y nghiến chặt hàm răng, thấp giọng cả giận nói:

"Năm đó, bọn chúng không chịu được thủy khấu tán phá nên đã chủ động tìm tới sư tỷ để đề nghị hiệp trợ diệt trừ thủy phỉ, cũng vì chuyện này mà bọn hắn còn chiếm được hơn mười hòn đảo, mấy cái đường thủy."

"Hiện nay. . ."

"Đám lang tâm cẩu phế!"

"Hừ!" Phong Duyệt Sơn hừ lạnh:

"Khi đó thế lực uy hiếp của bọn hắn là thủy phỉ, nhưng hiện giờ lại là Phái Thương Vũ chúng ta, nhân tâm biến hóa là chuyện rất bình thường, chẳng qua chỉ mới qua thời gian ngắn như vậy liền trở mặt, ta cũng thật sự rất bội phục với da mặt của bọn hắn!"

Nói xong Phong Duyệt Sơn liền đứng lên:

"Nghe nói tên Dương Tà kia có chút kỳ ngộ trong những năm gần đây, thực lực tăng lên không ít, để ta đi chiếu cố gã!"

"Không thể!" Tiết Lục Y lắc đầu, đưa tay ngăn cản:

"Phong huynh an tâm chớ vội, tên Dương Tà kia cũng không tính là gì, cái tên 'huynh đệ' kết bái tên Âu Dương Ác kia mới thật sự là phiền phức."

Lần này sở dĩ Dương Tà dám kêu gào với Phái Thương Vũ, còn tuyên bố muốn đoạt lại địa bàn vốn thuộc về mình, đương nhiên là vì có chỗ dựa.

Mặc dù có Vạn Đao Ô, Thất Tinh Đường và Tống gia ở sau lưng chèo chống, nhưng lại không thể trực tiếp giúp đỡ.

Chỉ có thể làm 'người công chính' đứng ở một bên chứng kiến.

Người động thủ chân chính vẫn là vị 'huynh đệ kết nghĩa' kia của Dương Tà.

Lần này ngoài Dương Tà ra thì còn có hai vị huynh đệ và ba vị hảo hữu của gã ta tới nữa, bọn chúng đều là tu sĩ Đạo cơ cảnh.

Trong đó, Âu Dương Ác là người có danh vọng trong Bắc Xuyên đảo vực.

Ngự thủy chi pháp của người này cực kỳ cao minh, trên người còn mang vài món Pháp khí Cực phẩm, còn có một con Bích Tình Thủy Thú Đạo cơ cảnh.

Những người ở đây khi đối mặt với người này đều không có nắm chắc.

"Không sai." Hạng Phủ Minh gật đầu, sau khi trầm ngâm một chút liền chủ động mở miệng:

"Để ta đi chiếu cố kẻ này!"

Trong số bốn người ở đây, Lương Hồng Lương trưởng lão mặc dù nội tình thâm hậu, nhưng thọ nguyên cũng không nhiều, thực lực không bằng năm đó, khả năng động thủ không lớn.

Mà Tiết Lục Y làm Phó môn chủ, nên không có khả năng tùy tiện ra tay.

Phong Duyệt Sơn muốn đối phó với Âu Dương Ác.

Cũng chỉ có y mới có thể đi ra xung phong!

Hạng Phủ Minh xuất thân thế gia tu hành, lại được Vương Kiều Tịch chỉ điểm và thưởng bảo, trong hàng ngũ Đạo cơ sơ kỳ thì thực lực của y cũng nằm trong nhóm đỉnh tiêm.

"Cũng tốt." Tiết Lục Y vuốt vuốt lông mày, lại quay đầu hỏi:

"Mạc trưởng lão còn chưa tới sao?"

"Hai ngày trước, Xích Hỏa phong gặp phải thủy phỉ, bởi vì Mạc trưởng lão đã đi Bắc Xuyên Tiên Đảo tìm thuốc, nhất thời nửa khắc sợ là không về được." Một người nhỏ giọng hồi nói:

"Bất quá, có một vị Trọng Minh tiền bối được Trưởng lão mời đến, chỉ là tính tình của người này có chút cổ quái, vẫn luôn ở hậu viện. . . Ăn uống."

"Hừ!" Phong Duyệt Sơn lắc đầu:

"Tên này điên điên khùng khùng, ta thấy vẫn là đừng hi vọng gì vào y, huống chi trong tình huống hiện giờ thì sợ rằng y cũng sẽ không ra tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận