Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 244. Huyệt Luyện

Chương 244. Huyệt Luyện


Người dịch: Whistle

Ngọc không lớn, hai ngón tay có thể vòng lại, không biết được làm bằng chất liệt gì, màu sắc phiếm hồng, sờ lên có cảm giác thô ráp.

Hai mặt xấp ngửa có điêu hình Vân Long, chạm trổ cũng không tinh xảo lắm.

Loại vật này nếu như đặt ở trên thị trường bán thì tối đa cũng chỉ có thể đổi được ba, năm lượng bạc mà thôi.

Nhưng chính là vật này lại mang đến cho Mạc Cầu rất nhiều kinh hỉ.

Đeo nó bên người còn dẫn chí dương hỏa khí nhập thể, có tác dụng tăng cường tu vi, tẩm bổ nhục thân.

Cho dù thực lực hiện giờ của hắn đã đến mức độ này, nhưng vẫn khó mà bổ qua chỗ tốt của Hỏa Long bội.

Nhất là kia luồng hỏa khí chí dương kia!

Một khi kích phát, gia trì thêm Hậu Thiên Chân khí liền có thể ngạnh kháng cả Tiên Thiên chân khí mà không thất bại.

Đủ loại thần kỳ diệu dụng như vậy, Mạc Cầu không thể không hoài nghi vật này có quan hệ với tu tiên giả thần thông quảng đại.

Mà thứ phù hợp điều kiện chỉ có Pháp khí trong truyền thuyết!

Theo như hiểu biết của hắn thì Pháp khí được chia làm mấy phẩm giai dựa vào uy lực và chất liệu khác biệt của nó.

Kém nhất cũng chính là Pháp khí liệt phẩm.

Đa phần những Pháp khí này đều sẽ có chỗ thiếu hụt cực lớn, uy lực cũng không mạnh, có những món thậm chí còn không bằng binh khí phàm tục.

Nhưng dù là vậy cũng thập phần hiếm thấy, ở trên tiên phường giao dịch thì động một tí chính là mấy viên Linh thạch.

Pháp khí Hạ phẩm đã là bảo vật mà giới phàm tục khó mà tiếp xúc được, phi kiếm của Lục nhị tiểu thư chính là Pháp khí Hạ phẩm.

Còn về phần lên trên nữa. . .

Nghe đồn Hắc Sát giáo năm đó cũng có một món Pháp Khí Trung Phẩm, trải qua huyết luyện có thể địch lại người tu tiên, nhưng mà sau này lại không biết tung tích.

Những chuyện này đã là thông tin cực hạn mà Mạc Cầu có thể nghe ngóng được.

Hắn cầm Hỏa Long bội xem kỹ một hồi rồi mới đặt lên bàn, nghiêng đầu nhìn về phía một văn quyển ở bên cạnh.

Huyết Luyện pháp!

Đổng Tiểu Uyển rất thận trọng.

Không chỉ có đưa tới Huyết Luyện pháp mà nàng biết được, còn đưa thêm một tài liệu tương tự.

Mặc dù những tài liệu này không có Huyết Luyện pháp hoàn chỉnh, nhưng trong tài liệu lại miêu tả về nguyên lý và căn cơ khi huyết luyện Pháp khí từ nhiều góc độ khác nhau.

Đối người khác thì đây chỉ là chuyện râu ria, nhưng Mạc Cầu thì lại vui mừng quá đỗi.

Bởi vì khi có được những tài liệu này rồi thì hắn mới có thể cảm ngộ Huyết Luyện pháp rõ ràng hơn, thậm chí là cải thiện pháp môn.

Mạc Cầu lại đọc qua văn quyển một lần nữa.

Ánh sáng từ ngọn đèn rọi xuống, Mạc Cầu nhắm chặt hai mắt, thần tình lạnh nhạt, giống như đang trầm tư.

Bên trong thức hải, màn sáng sáng lên.

"Ông. . ."

Một tiếng động vang lên, kèm theo đó là hơn hai ngàn viên tinh thần đồng thời ảm đạm, rất nhiều cảm ngộ không biết từ đâu tới cũng dâng lên trong lòng.

Huyết Luyện!

Cảm giác khí tức của Pháp khí, dùng tinh huyết làm dẫn, dung tinh khí thần vào trong đó nhằm đạt được mục đích luyện hóa.

Pháp môn có ba bước:

Một, lấy máu đổ vào. . .

Ha, mỗi ngày phải nhỏ ba giọt tinh huyết, chia sáng trưa tối, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, từng bước giao hòa. . .

Ba, phải luôn mang theo bên mình, ngày cảm khí tức, năm này tháng nọ khí tức tương dung, lại dùng bí pháp tương dung. . .

"Bạch!"

Mạc Cầu đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lộ vẻ vừa mừng vừa sợ, càng có sự bức thiết sắp không khống chế nổi.

Mượn nhờ hệ thống, văn quyển, hắn không chỉ lĩnh ngộ Huyết Luyện pháp mà Đổng Tiểu Uyển đưa tới, còn sửa cũ thành mới, cải thiện một chút pháp môn trong đó, để nhập môn càng thêm thuận tiện, còn rút ngắn huyết luyện thời gian.

"Phải luôn mang theo bên mình, ngày cảm khí tức."

Mạc Cầu thì thào trong miệng, thuận tay cầm lên Hỏa Long bội, hai mắt không khỏi phát sáng:

"Mặc dù trước đây không biết pháp môn, chỉ cất giữ ở trong người, nhưng vật này đã sớm nhiễm phải khí tức của mình."

"Kể từ đó, mặc dù không thể lập tức luyện hóa, nhưng lại có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và công phu."

"Bình thường khi huyết luyện Pháp khí, thời gian nhanh nhất cũng phải chờ chín chín tám mươi mốt ngày, lần này mượn nhờ cảm ngộ của hệ thống mà mình đã rút ngắn đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi ngày đều phải hao phí tinh huyết tế luyện vào thời gian đặc biệt, không thể đứt đoạn."

"Bây giờ nếu như cam lòng mà nói. . ."

"Liền có thể công thành trong một ngày!"

Nghĩ là làm, hắn hơi sửa sang lại thư án một chút, sau đó liền đứng dậy đi đến tĩnh thất ở bên cạnh.

Lấy ra một chút dược liệu đại bổ tinh huyết, sau đó ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đặt Hỏa Long bội ở trước người để phòng ngự.

Tĩnh tâm, ngưng thần.

Thức hải của người bình thường sẽ có tạp niệm sinh sôi, vì đạt được tĩnh tâm chi cảnh, thường thường phải nhờ vào nghi thức tắm rửa thay quần áo chờ.

Mạc Cầu thì không cần phiền phức như vậy.

Chỉ là hô hấp chậm dần, sau ba năm nhịp tim đập, suy nghĩ đã trở nên thuần túy như một.

Tay phải bấm tay vạch một cái, móng tay sắc bén lập tức xé rách da thịt.

"XÌ.... . ."

Máu tươi tràn ra, dưới sự điều khiển của chân khí, máu tươi ngưng tụ thành một đoàn rồi bao phủ Hỏa Long bội.

Hỏa Long bội không gió mà bay, lơ lửng trước người, sau khi bị máu tươi xâm nhiễm, bề ngoài càng của nó liền xuất hiện hồng mang quỷ dị.

Giống như một ngọn lửa màu đỏ tươi đang không ngừng nhảy nhót vậy.

"Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang; tâm huyết tương liên, Thần hồn cộng tàng!"

"Lên!"

Nương theo những câu nói, Thần niệm, Chân khí, khí huyết ở trong cơ thể đều đồng thời chấn động theo pháp môn đặc biệt.

Một cơn gợn sóng vô hình xuất hiện trên người Mạc Cầu, thông qua huyết dịch, lặng yên tương liên với Hỏa Long bội trước người.

"Oanh!"

Một cỗ nhiệt lượng nóng bỏng giống như núi lửa bộc phát đột nhiên xuất hiện trong thức hải.

Có cửa!

Căn cứ vào những ghi chép trong văn quyển mà Đổng Tiểu Uyển mang tới, chỉ có Pháp khí mới có thể sinh ra cảm ứng với Huyết Luyện pháp.

Điều này nói rõ Hỏa Long bội đúng là một món Pháp khí!

Thậm chí theo cảm ứng đến xem thì không thật sự là Pháp khí liệt phẩm.

Trong lòng Mạc huynh run lên, cơ hồ kém chút nữa là gián đoạn trình tự huyết luyện, hắn thở ra một hơi thật dài mới giữ vững cảm xúc.

Rồi lại tiếp tục thi triển pháp môn.

"Sắc lệnh!"

"Luyện!"

"Rầm rầm. . ."

Khí huyết trong cơ thể đột nhiên khuấy động, giống như thủy triều trào lên, dũng mãnh lao tới Hỏa Long bội ở trước người.

Tinh, khí, thần giống như ba mũi tên giao hòa giữa không trung thì đột nhiên vượt qua.

Sau một khắc.

"Không được!"

Mạc Cầu nhướng mày, trong lòng đột nhiên phát lạnh.

Tinh khí trong cơ thể trôi qua quá nhanh, căn bản không giống như những gì được ghi chép trong tài liệu.

Nhanh quá!

Đây là có chuyện gì?

Hỏa Long bội ở trước người giống như một con Thao Thiết đang mở cái miệng rộng của nó ra rồi điên cuồng thôn phệ tinh khí của hắn.

Chỉ trong thời gian nháy mắt đã khiến cho hắn cảm thấy cơ thể suy nhước, thậm chí sợi tóc cũng hiện ra màu sắc khô héo.

Mà tiến độ luyện hóa lại cực kỳ chậm chạp.

Nếu là tiếp tục như vậy, sợ là còn chưa luyện hóa xong bảo vật này thì hắn đã bị hút thành một bộ thây khô rồi.

Nhưng mà chuyện đã tới nước này rồi, muốn gián đoạn thì cũng không có khả năng.

Công pháp tự động vận chuyển, không ngừng tiêu hao tinh khí thần, cho đến khi triệt để luyện hóa Pháp khí mới xong.

Cũng may Thần niệm của hắn cường đại, bởi vì hệ thống và tu tập Phù Đồ nên Mạc Cầu còn có thể miễn cưỡng chèo chống.

Không đến mức thần thức không rõ.

Trong thời khắc nguy cơ, Mạc Cầu hoảng mà bất loạn, cưỡng chế vận chuyển một ngụm Chân khí chấn động quanh người mình.

"Bành!"

Các bình đan dược ở bên cạnh lập tức vỡ tan, trong nháy mắt liền bị một cơn gió cuốn lên rồi bay vào miệng hắn.

Việc đã đến nước này, chỉ đành liều mạng!

. . .

Hai ngày sau.

"Két. . ."

Cửa phòng bị đẩy ra từng chút một, Mạc Cầu xanh xao vàng vọt, mắt toàn tơ máu đang chậm rãi bước ra khỏi phòng.

"Công tử!"

Hứa Việt vẫn luôn canh giữ ở trong đình viện thấy vậy liền biến sắc, vội vàng tới đón:

"Ngài làm sao vậy?"

"Không sao." Mạc Cầu khoát tay, giọng nói suy yếu, hữu khí vô lực:

"Giúp ta chuẩn bị một thùng nước nóng, pha thêm Cửu Phong tán, chuẩn bị một chút đại dược bổ sung khí huyết."

"Vâng." Hứa Việt vội vã gật đầu:

"Ta lập tức đi ngay!"

Trong nội viện ngoại trừ Hứa Việt thì vẫn còn Trương Tử Lăng vừa dọn vào ở mấy ngày trước, lúc này cũng chạy tới giúp đỡ hắn chuẩn bị tắm rửa thay quần áo.

Đợi khi toàn bộ cơ thể đều chìm vào trong thùng thuốc, trong miệng phát ra âm thanh hài lòng, biểu lộ của Mạc Cầu mới thư giãn một chút.

"Công tử." Hứa Việt nhíu mày, nhỏ giọng mở miệng:

"Ngài còn trẻ, sau này sẽ còn cơ hội, lúc này đánh ổn căn cơ làm chủ, không cần thiết phải vội vàng đột phá."

Hứa Việt cho rằng Mạc Cầu bế quan hai ngày là vì nếm thử đột phá thời hạn Hậu Thiên, kết quả không thành mà rơi vào kết cục như vậy.

"Biết."

Lúc này Mạc Cầu cũng không muốn giải thích.

Cơn đau và chua xót kịch liệt, thân thể giống như bị ép khô, móc tận, chỉ lưu lại một bộ xác không.

Cho dù là mở miệng nói chuyện thì cũng cực kì phí sức.

Tình huống như vậy ngược lại là cực kỳ giống với việc nếm thử tiến giai Tiên Thiên nhưng thất bại, dẫn đến phản phệ.

Mạc Cầu bất lực phất tay:

"Các ngươi đi ra ngoài trước, ta phải nghỉ ngơi một hồi."

"Vâng!"

Hai người liếc nhau, trong mắt đều mang theo vẻ lo lắng, nhưng cũng không dám nhiều lời, cẩn thận từng li từng tí thối lui đến ngoài cửa.

Chỉ cần trong phòng có một chút di động thì bọn họ sẽ có thể kịp thời chạy tới.

Mạc Cầu nằm trong thùng thuốc, mặc cho dược dịch tẩm bổ nhục thân, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

Khi hắn tỉnh lại thì cũng không biết đã qua bao lâu rồi.

Dược dịch trong thùng thuốc đã được đổi mới, vẫn còn dư ôn, tình huống trên người cũng tốt hơn không ít.

Đau nhức, mỏi mệt đã thuyên giảm, chỉ là trong cơ thể vẫn trống rỗng, nhất thời nửa khắc không bổ lại được.

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, ánh mắt chớp động, gỡ miếng ngọc bội đang treo trên cổ xuống, cầm trong lòng bàn tay quan sát.

Hỏa Long bội!

Hư hư thực thực, Pháp Khí Trung Phẩm!

Bên trong có giấu một môn pháp thuật, Huyền Hỏa Đằng Long!

Uy lực, không biết.

Cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng có chỗ dựa.

. . .

Trên tửu lâu.

Đám người tề tụ, lại không có người lên tiếng.

Người của tam đại gia tộc ở Đông An phủ đều tới đủ, gia chủ Phù gia, Phương gia, Chu gia đều tới.

Mạc Cầu và Phù Ngao đang đứng ở sau lưng Phù Du An, không rên một tiếng, nhìn về phía nữ tử đang ngồi ngay ngắn ở giữa.

Lục Dung!

Lục gia Nhị tiểu thư.

Nhị tiểu thư dung mạo xuất chúng, tư sắc bất phàm, nhưng khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng chính là khí thế cao ngạo của nàng.

Chỉ ngồi ngay ngắn trong phòng thôi mà đã toát ra một cỗ uy thế khiếp người, làm cho người ta tự động xem nhẹ dung mạo của nàng.

Hôm nay Đổng Tiểu Uyển cũng ở đây, đang đứng sau lưng Lục Dung, sau khi nhìn thấy Mạc Cầu liền gật đầu cười ra hiệu, thái độ thân thiết hơn dĩ vãng.

Tất cả mọi người đều không nói gì, giống như đang đợi gì đó.

Cho đến khi.

"Két. . . Két. . ."

Phía cầu thang truyền đến những tiếng động vặn vẹo, làm cho người ta lo lắng cho cái sàn gác sẽ không kiên trì nổi mà lún xuống dưới.

Cũng may là chuyện này cũng không xảy ra.

Tiếng động càng ngày càng gần, một cái giường êm cỡ lớn được bốn người khiêng lên tầng cao nhất.

Trên giường êm có ba người đang nằm.

Trong đó có hai nữ tử, thân mặc lụa mỏng, thân thể mềm mại thướt tha, đang nắn bóp gân cốt cho một người.

Khi nhìn thấy người này, dù là Mạc Cầu kiến thức rộng rãi thì cũng không nhịn được biểu lộ khẽ biến, mặt lộ ra vẻ cổ quái.

Hình thể của người này thật sự là quá mức kỳ quái, đơn giản chính là một tòa núi thịt!

Toàn thân thịt mỡ đều bày trên giường êm, ngũ quan trên mặt cơ hồ đã khó mà thấy rõ.

Liền ngay cả nữ tử muốn đút đồ ăn cho gã đều phải xốc miếng thịt mỡ lên rồi mới có thể bỏ vào trong miệng được.

"Tứ ca!"

Lục Dung đứng dậy gật đầu với người tới.

Gia chủ của tam đại gia tộc cũng thi lễ theo.

"Tứ gia!"

Mạc Cầu trong lòng hơi động, cũng nhớ tới thân phận của người này, con trai thứ tư của huynh trưởng của Lục phủ chủ đương nhiệm.

Lục Nam Thù hung tàn, ngang ngược, háo sắc trong truyền thuyết.

Một cái tên cực kì văn nhã, nhưng lại có thể làm cho các thế lực lớn ở Đông An phủ nghe danh liền biến sắc, sợ như mãnh hổ.

"Ừm."

Trên thịt mỡ truyền tới một giọng nói yếu ớt:

"Bắt đầu đi!"

"Vâng." Lục Dung gật đầu, vung tay lên, ra lệnh với Đại Kích võ sĩ bên dưới:

"Xông vào đi, một tên cũng không để lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận