Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 282. Quá Khứ

Chương 282. Quá Khứ


Người dịch: Whistle

Đợi khi Văn Oanh tỉnh lại liền cảm thấy cơ thể mình giống như nhũn ra, thể nội có cỗ nhiệt khí du tẩu bất định, xoa dịu nỗi đau.

Chỗ đập vào mắt là gạch ngói và rèm che quen thuộc.

"Ưm. . ."

Một tiếng rên yếu ớt làm cho nha hoàn và con trai đang chăm nàng vội vã ngẩng đầu.

"Văn Oanh tiểu thư, ngài tỉnh rồi?"

"Mẹ!"

Cầu Lương lập tức nhảy lên, nhanh chân chạy ra bên ngoài:

"Để con đi gọi thần tiên đại thúc."

Thần tiên đại thúc?

Trong lòng Văn Oanh xuất hiện một chút nghi hoặc, nàng gian nan nghiêng đầu thì thấy một người đang chậm rãi bước vào trong phòng.

"Nhiều năm không gặp, Văn Oanh cô nương vẫn khỏe chứ?"

Giọng nói quen thuộc, tướng mạo thành thục, làm cho lòng nàng run rẩy, con ngươi run nhè nhẹ.

"Mạc. . . Mạc Cầu?"

Nói xong liền nhẹ nhàng lắc đầu, mặt hiện lên vẻ đắng chát:

"Chẳng lẽ ta đang nằm mơ sao? Hoặc là, ta đã chết, nên mới có thể nhìn thấy cố nhân?"

Trước khi hôn mê, đối phương chính là một trong những hình bóng mà nàng nhớ nhung, hiện giờ tỉnh lại thì thật sự nhìn thấy đối phương.

Hết thảy đều giống như là đang nằm mơ vậy.

"Cô nương rất tốt." Mạc Cầu vuốt ve đầu của Cầu Lương, chậm rãi nói:

"Chỉ là thân thể bị thương nhẹ, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, cũng không có nằm mơ."

"Mẹ." Cầu Lương mở miệng nói:

"Là đại thúc cứu được mẹ đó."

"Nha!" Đôi mắt đẹp của Văn Oanh khẽ động, vội vàng muốn ngồi dậy:

"Tiểu thư. . ."

"Liễu tiểu thư không sao." Mạc Cầu mở miệng:

"Nàng có việc phải xử lý nên đã ra ngoài rồi, chờ khi làm xong việc thì sẽ sang đây thăm cô nương."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Văn Oanh thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Mạc Cầu, ánh mắt có chút phức tạp:

"Đa tạ!"

"Khách khí." Mạc Cầu cười nhạt:

"Đúng dịp ta đi ngang qua, nếu biết gần đó có bạn cũ gặp nạn, há lại sẽ khoanh tay đứng ngoài quan sát."

"A. . ."

Văn Oanh nhìn đối phương, tuy là đã vài chục năm không gặp, nhưng nàng lại không cảm thấy lạ lẫm chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất thân thiết, trong lòng cũng xuất hiện một dòng nước ấm, làm cho khuôn mặt nàng phiếm hồng, nghe vậy bèn cười nói:

"Xem ra, võ công những năm này của Mạc đại phu có tiến triển không nhỏ."

"Cũng đúng, năm đó tiểu thư cũng đã nói, đợi thêm một khoảng thời gian, Mạc đại phu nhất định sẽ trở nên nổi bật."

Văn Oanh không biết tình huống cụ thể lúc đó, chỉ cho là Mạc Cầu học nghệ có thành tựu, đi ngang qua nơi đó liền cứu được nàng và tiểu thư, nàng cũng không nghĩ là thế lực Hổ Sơn đạo to lớn kia đã không còn tồn tại nữa.

"Tạ cát ngôn của Liễu tiểu thư." Mạc Cầu mở miệng:

"Hơi có chỗ thành."

"Nương, đại thúc rất lợi hại." Cầu Lương ở bên cạnh khoa tay múa chân, nói:

"Đại thúc chỉ cần nhấc một bàn tay thế này này, là có thể đánh cho một người ngã lăn ra đất, một quyền liền lấy luôn tính mạng của người đó."

Cầu Lương nói năng lộn xộn, trên mặt lại toát ra vẻ hưng phấn, ánh mắt nó nhìn Mạc Cầu còn tràn đầy sự kính nể.

"Ừm." Văn Oanh cưng chiều nhẹ gật đầu, nói:

"Ta nghe nói, năm đó ngươi đắc tội với Hắc Hổ đường, cùng với Tần tiểu thư bị người ta đuổi giết, không rõ sống chết."

"Xem ra, hai người cuối cùng cũng chạy ra ngoài."

"Không sai." Mạc Cầu kéo một chiếc ghế tới, sau khi ngồi xuống liền từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra năm đó:

"Ta vốn định tiến đến Quận thành đầu nhập vào hai người, nhưng sau khi nhận sự nhờ vả của Tần sư phụ thì ta liền cùng sư tỷ chạy tới Đông An phủ."

"Sau khi đến Đông An phủ thì ta cũng từng gửi thư về, nhưng mà đường xá xa xôi, sợ là bức thư đó vẫn chưa gửi tới."

"Chúng tôi không nhận được bức thư nào cả." Văn Oanh tỏ vẻ tiếc nuối nói:

"Nếu như biết được tin tức của hai người thì tốt, tiểu thư còn lo lắng cho Tần cô nương rất lâu nữa."

"Ta. . ."

"Cũng rất lo lắng."

"Làm phiền quải niệm." Mạc Cầu gật đầu:

"Những năm này hai người sống thế nào?"

"Chúng tôi. . ." Văn Oanh ngẩng đầu, ánh mắt mê ly nhìn về phía rèm che:

"Tiểu thư đối với ta như tỷ muội, sau khi đến Quận thành, chịu khổ được vài năm, cuối cùng cũng chậm rãi tốt hơn."

"Sau đó, tiểu thư gặp cô gia, ta liền đi theo đến chỗ này, cô gia có một vị nghĩa đệ, tướng mạo cũng tuấn tú lịch sự, còn xuất khẩu thành thơ, khi đó ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện. . ."

"Ai!"

"Kết quả, người đó vứt bỏ hai mẹ con chúng tôi bỏ đi, thậm chí ngay cả một cái danh phận cũng chưa từng lưu lại."

"May mà tiểu thư vẫn đối với ta rất tốt, tiểu thư lại tiếp ta vào trong phủ, để nha hoàn chiêu đãi ta như tiểu thư, còn cho Mộng Thư nhận ta làm dì."

"Như vậy cũng tốt, có hai đứa trẻ làm bạn, ta cũng có thể canh giữ ở bên cạnh tiểu thư, không đến mức phải sống cô độc trong quãng đời còn lại. . ."

Văn Oanh kể lại hết những chuyện đã xảy ra cho Mạc Cầu nghe, trong đó có rất nhiều khó khăn trắc trở, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng.

Nàng giống như đang kể lại chuyện xưa của người khác vậy, thù hận cũng tốt, không cam lòng cũng được, đều đã đi qua.

Chỉ khi nói đến Tiểu Thư và con trai nàng thì giọng nói mới có chút gợn sóng, hiện giờ chỉ có những chuyện này mới đáng để nàng bận tâm.

"Không cần phải uể oải như vậy, cuộc sống sau này còn rất dài, huống chi còn có Cầu Lương cần cô nương đến chiếu cố." Mạc Cầu mở miệng an ủi:

"Cuộc sống mà, nên nghĩ theo chiều hướng tốt mới phải."

". . . Đúng." Văn Oanh chậm rãi gật đầu, quay đầu xem lại, đôi mắt mang theo lấp lóe:

"Nhiều năm không thấy, chắc là ngươi cũng đã lấy vợ sinh con rồi nhỉ, không biết là con gái nhà ai có phúc khí như vậy."

"Có phải là, Tần tiểu thư?"

"Không phải." Mạc Cầu lắc đầu:

"Sư tỷ cũng chưa kết hôn, ta. . . Sở cầu không giống, chuyện hôn nhân, sợ là sẽ phải lưu lại chờ sau này."

"Tại sao?"

Trong mắt Văn Oanh có không hiểu, có nghi hoặc, còn có một chút mừng thầm không dễ gì phát giác.

"Nói ra rất dài dòng." Mạc Cầu trầm ngâm một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

"Hình như tiền viện đã xảy ra chuyện, ta đi qua xem một chút."

"A!" Văn Oanh gật đầu, có chút không bỏ:

"Được."

Nhìn thấy Mạc Cầu rời đi, con mắt Cầu Lương chuyển động, nói:

"Nương, quan hệ của mẹ và đại thúc rất tốt sao?"

Văn Oanh đỏ mặt, nói:

"Một người bằng hữu nhận biết lúc còn trẻ."

"Vậy mẹ có thể để con bái ngài ấy làm thầy được không?" Cầu Lương hưng phấn nói:

"Nếu như ta có được bản lĩnh giống như đại thúc thì sẽ có thể bảo hộ mẹ, dì và còn Mộng Thư nữa."

. . .

Thương hội Giang Hữu.

Tiền viện.

Giữa đại đường, hai phe đội ngũ đang trợn mắt nhìn nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Gương mặt xinh đẹp của Liễu Cẩn Tịch nén giận, nghiến chặt hàm răng:

"Triệu hội chủ, các ngươi có ý gì, chúng tôi đã đưa hàng hóa tới nơi ước định rồi."

"Tiền nợ cũng nên xóa bỏ mới phải!"

"Không đúng." Đối diện, một vị nam tử trung niên để râu ba tấc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Tuy rằng hàng hóa đã được đưa đến, nhưng cuối cùng vẫn chậm một ngày, dựa theo ước định thì thương hội Giang Hữu cần phải bồi thường."

"Triệu hội trưởng, không thể nói như vậy." Một người chậm rãi mở miệng:

"Dựa theo quy củ thì trong vòng ba ngày đưa đến cũng không được tính là muộn, Giang phu nhân cũng xem như đưa hàng tới trong thời hạn."

"Hừ!" Sắc mặt Triệu hội trưởng trầm xuống, nói:

"Lữ huynh, ta biết huynh và Giang gia có không ít giao tình, chẳng qua huynh cũng phải nhìn cho rõ cục diện hiện giờ."

Ông ta đưa tay chỉ ra ngoài một cái rồi nói:

"Hiện nay, thương hội Giang Hữu tổn thất nặng nề, Giang lão gia, Giang thiếu gia liên tiếp ngộ hại, thương hội của bọn họ phải làm gì tiếp theo đây?"

"Theo ta thấy, chẳng bằng thừa cơ quay đầu, nửa đời sau của Giang phu nhân cũng có thể có một cuộc sống an ổn."

Đối phương lâm vào trầm lặng.

"Vả lại. . ."

Khóe miệng Triệu hội trưởng hơi vểnh lên, nói:

"Bên trong thương hội Giang Hữu có bốn nhà liên minh, cũng không phải chỉ có một nhà Giang gia là có thể định đoạt."

"Cái gì?" Sắc mặt Liễu Cẩn Tịch trắng bệch, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có không ít người bên phe mình đang lộ ra vẻ mặt chần chờ.

"Thiếu phu nhân." Một người nhỏ giọng nói:

"Hình thế bỉ nhân cường, nếu như thiếu gia và lão gia vẫn còn, quan hệ của Giang gia vẫn còn thì còn dễ nói."

"Hiện giờ. . . , vẫn là lui một bước đi!"

"Không được!" Liễu Cẩn Tịch kéo căng khuôn mặt:

"Thương hội Giang Hữu tuyệt đối không thể rơi vào trong tay của người khác!"

"Thật sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Đối diện, sắc mặt Triệu hội trưởng trầm xuống, liếc nhìn đám người, đề cao giọng nói:

"Ta nghe nói, thương hội Giang Hữu vì gom góp hàng hóa, ở trấn Khiên bị cường thủ hào đoạt, đồ sát bách tính."

"Không biết chuyện này có phải là thật hay không?"

"Ngươi đánh rắm!" Dù cho Liễu Cẩn Tịch đã được mài dũa ở trong cửa hàng trong nhiều năm này, đã trở nên lão luyện thành thục, lúc này cũng không nhịn được giận dữ mắng thành tiếng:

"Họ Triệu, ngươi đừng có ở đó hồ ngôn loạn ngữ, trấn Khiên là do gặp phải Hổ Sơn đạo, chúng ta cũng là vừa lúc gặp phải."

"Hổ Sơn đạo?" Triệu hội chủ hừ nhẹ:

"Đã gặp phải Hổ Sơn đạo, vậy thì trấn Khiên đều đã bị đồ thành rồi, tại sao các ngươi lại hoàn hảo không chút tổn hại mà đứng ở chỗ này?"

"Không chỉ có vậy, liền ngay cả hàng hóa cũng không có tổn thất, thậm chí còn nhiều hơn dự định không ít."

"Ngươi giải thích thế nào?"

Hàng hóa mà thương hội Giang Hữu vận chuyển vốn đã bị Hổ Sơn đạo cướp bóc, chẳng qua sau khi Mạc Cầu xuất thủ thì hàng hóa bị cướp cũng đã lấy lại được.

Không chỉ như vậy, bọn hắn thậm chí còn mang theo cả hàng hóa của đám đạo phỉ kia trở về.

Cho nên vật tư cũng nhiều hơn không ít.

Liễu Cẩn Tịch nói:

"Có người giúp bọn ta!"

"Ai?" Triệu hội trưởng híp mắt lại, nói:

"Là Hổ Sơn đạo đi, các ngươi cấu kết Hổ Sơn đạo, xâm nhập trấn Khiên, một phương đốt giết cướp bóc, rồi mang theo hàng hóa trở về."

"Có phải thế không?"

"Không phải!"

"Không phải, vậy thì là tại sao?" Triệu hội trưởng khoát tay:

"Thôi, Thiếu phu nhân cũng không cần phải giải thích với ta, vẫn là đi giải thích với người của nha môn đi!"

Nói xong liền nhẹ nhàng thở dài:

"Nguyên bản nếu như Thiếu phu nhân tuân thủ ước định, Triệu mỗ cũng sẽ không làm ra chuyện này, đây đều là do ngươi ép ta."

"Nha môn?" Thân thể mềm mại của Liễu Cẩn Tịch khẽ run rẩy:

"Ngươi hèn hạ!"

"Hèn hạ?" Triệu hội trưởng bĩu môi, vung tay lên:

"Người tới, Giang gia cấu kết đạo phỉ, họa loạn một phương, bắt tất cả bọn hắn lại, giải về nha môn."

"Phù phù!"

"Bành!"

Vừa dứt lời, không có người nào từ bên ngoài xông vào, ngược lại là có mấy người bị ném vào.

Sau khi rơi xuống đất, những người này không ngừng kêu thảm.

"Ba ba!"

Đại môn mở ra, Tần Thanh Dung vỗ nhẹ hai tay, trên mặt cười cười mang theo một đoàn người bước đến:

"Rất lâu không động thủ, xem ra đã ngượng tay, sau này phải rèn luyện nhiều một chút mới được."

"Cẩn Tịch, có cần hỗ trợ không?"

Ở sau lưng nàng, hơn mười vị cao thủ nội khí giống như ong vỡ tổ vọt tới.

Còn có mấy vị cao thủ Nhị lưu giống như Hà bá, Trương Tử Lăng.

Đổng Tịch Chu là cao thủ Nhất lưu, nên xuất hiện cuối cùng.

Cỗ lực lượng này, đặt ở một cái Quận thành nhỏ nhoi này đã đủ áp đảo chín thành thế lực trong này rồi.

Đám người trong tràng đều lập tức biến sắc.

. . .

Cách thương hội không xa.

Trên một tòa tửu lâu.

Một vị công tử trẻ tuổi đang nghiêng người dựa vào lan can, nhăn mày lại:

"Nhóm người này có lai lịch ra sao?"

"Công tử, tiểu nhân đã hỏi qua người của thương hội Giang Hữu rồi, nghe nói là bạn cũ của Thiếu phu nhân Giang gia." Một người tiến tới gần rồi nhỏ giọng nói:

"Nghe nói, thực lực của nhóm người này còn không thấp, giết cho Hổ Sơn đạo không chừa manh giáp nào, ít có tên đạo phỉ nào may mắn còn sống."

"Nha!" Người trẻ tuổi chau mày:

"Đây là một đám quá giang long nha."

"Chỉ bất quá, cường long không áp được địa đầu xà, bọn hắn lớn lối như thế là đang tự tìm đường chết."

Gã ta biết rõ thực lực của Hổ Sơn đạo, nhất là Thanh Diện Hổ, Hồng gia cũng chỉ có hai người mới có thể địch lại.

Đám người này cũng chẳng phải hạng người lương thiện!

Nhưng mà, Hồng gia bọn hắn cũng không phải không có chỗ dựa, thu thập một đám người ngoại lai cũng không phải việc khó.

"Ngươi là người của Hồng gia?"

Đột nhiên, một giọng nói đạm mạc từ sau lưng gã truyền đến.

"Người nào?"

Người trẻ tuổi vội vàng quay đầu, nhìn xem người tới.

"Xem bộ dạng thì đúng rồi." Mạc Cầu gật đầu:

"Một vị đương gia của Hổ Sơn đạo nói là một người trẻ tuổi của Hồng gia đã ủy thác bọn họ chặn giết thương hội Giang Hữu."

"Chắc là ngươi phải không?"

"Phải thì như thế nào?" Người trẻ tuổi nheo mắt lại, chậm rãi di chuyển thân thể:

"Ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng có một chút thực lực thì phách lối, Hồng gia muốn diệt các ngươi thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!"

"Thật sao?" Mạc Cầu bật cười, tiện tay đánh ra một cỗ Kình lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận