Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 792. Bế Quan

Chương 792. Bế Quan


Người dịch: Whistle

"Chết!"

Thanh đại đao dài bốn mươi mét xẹt qua cơ thể dài đến trăm mét của thần long, tạo ra một vết nứt vừa hẹp vừa dài.

Máu tươi từ trong khe nứt tuôn ra, hòa lẫn vào trong nước mưa rồi vương vãi khắp nơi, mưa máu ấm áp làm cho mảnh đất này tái hiện sinh cơ.

Hạt cỏ, đoạn mộc, sâu bọ. . .

Bị mưa máu tưới qua liền tràn đầy sức sống.

Một mảnh cỏ cây bị chui ra khỏi mặt đất, đám sâu bọ nhận được long huyết còn hưng phấn thét lên, da thịt vỡ nát, nhục thân bắt đầu tiến hóa.

"Phù phù!"

Một bộ long thi rơi xuống mặt đất, cặp mắt rồng màu đỏ tươi vẫn còn đang trợn trừng, giống như tràn đầy không cam lòng, thân thể còn đang vô thức run rẩy.

"Bành!"

"Phốc!"

Huyết vũ rơi xuống.

Đầu rồng, long trảo, vảy rồng bắn tung tóe.

"Đừng có giết ta!" Có một con rồng hoảng sợ gầm rú:

"Ta nguyện ý giao phối với ngươi, phân long huyết cho ngươi, để ngươi duyên thọ ngàn năm. . ."

"Phốc!"

Đao quang xẹt qua, tiếng nói im bặt.

Mạc Cầu nhíu mày, im lặng lắc đầu:

"Ngay cả cầu xin tha thứ mà cũng kỳ lạ như vậy?"

Hắn lập tức lặng lẽ liếc qua hai con thần long còn sót lại của Tộc Diêu, dùng Bách Tịch đao chỉ tới:

"Thần phục!"

"Hoặc là chết!"

"Thần phục nhân tộc sao?" Thần long gầm thét, giống như phải chịu một nỗi nhục rất lớn, nó điên cuồng gầm thét rồi mang theo phong lôi hung hăng đánh tới:

"Nằm mơ!"

"Nếu đã vậy. . ." Mạc Cầu mặt không biểu tình, nhẹ nhàng gật đầu:

"Thì chết đi!"

"Bành!"

Một người một rồng chạm vào nhau, những âm thanh va chạm không ngừng vang lên.

Không biết đã qua bao lâu, mây đen ở trên không trung của Tộc Khương đã tan hết, mặt trời lại xuất hiện, một vùng phế tích cũng lại bắt đầu tràn đầy sinh cơ.

Chín bộ long thi được xếp chung một chỗ.

Một cái Hóa Long Trì được đào ở xung quanh chín bộ long thi này, long huyết tươi mới thỉnh thoảng còn bốc lên bọt khí, tản ra khí tức mê người.

Toàn bộ những tộc nhân tứ giai, ngữ giai đang bị trọng thương đều ngâm ở trong Hóa Long Trì này, được long huyết tẩm bổ.

Toàn bộ cơ thể của một con rồng đều là bảo bối.

Trong thân thể cao lớn của bọn chúng ẩn chứa một lượng tinh nguyên kinh khủng, chỉ cần là phóng ra một chút cũng đủ để cho một người bình thường thoát thai hoán cốt.

Hiện giờ lại còn dùng long huyết để ngâm mình, chỉ cần không phải người trọng thương khó trị, cơ hồ đều có thể khôi phục.

Vả lại, thực lực còn có thể tăng lên một bậc.

Mạc Cầu đang ngồi trên một cái ghế gỗ ở cách đó không xa, trong tay đang cầm một cây trường thương ánh bạc không ngừng thưởng thức.

Thỉnh thoảng, biểu lộ trên mặt sẽ biến hóa.

Vật này tới từ tộc Tương Liễu.

Cái gã tộc nhân tên là Liễu Thanh kia chính là gia quyến của Tương Liễu, một trong Bát Bộ Thiên Long.

Có được Bạn Sinh Long Hồn, lại còn tu luyện Hóa Long Thuật tới tầng thứ tám, có hi vọng trở thành Ngự Long Sử tầng chín, đã không được xem như nhân loại thuần túy.

Địa vị của gã ta ở trong tộc Tương Liễu cũng không thấp.

"Tộc trưởng!"

Khương Nguyên vội vàng chạy tới, cung kính đứng ở bên dưới chắp tay nói:

"Thiếu ti tế đã trở về."

Hiện nay, toàn bộ tộc nhân Khương tộc đều sùng kính Mạc Cầu từ tận nội tâm, giống như đang đối mặt với Long Thần vậy.

Không!

Còn kính sợ hắn hơn cả Long Thần.

Dù sao Long thần mà Tộc Khương từng cung phụng cũng không mạnh bằng vị Tộc trưởng đương nhiệm này.

Vả lại mặc dù Thần long mạnh là mạnh thật, nhưng lại có chút vô trí, tộc nhân chỉ e ngại thực lực của bọn nó, mà Tộc trưởng lại có vẻ cao thâm mạt trắc.

Rõ ràng là đang ngồi ở phía trước, nhưng y lại cảm thấy giống như có một tấm lụa mỏng đang chia cách giới hạn giữa đôi bên.

Đối phương là thần!

Mà mình, chỉ là phàm nhân.

"Nha!"

Mạc Cầu ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở phía trước.

"Tộc trưởng."

Vạn Tượng liếc nhìn những bộ long thi trong sân, sau khi kinh ngạc cũng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra:

"Sau khi ta nhận được tin tức liền lập tức chạy tới, may mắn Tộc trưởng kịp thời xuất thủ, tộc nhân mạnh khoẻ, nếu không. . . Hậu quả khó mà lường được."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Bên chỗ của ngươi thế nào rồi?"

Trước đó, không ai ngờ rằng Diêu tộc sẽ dẫn theo một chút tinh nhuệ và Thần long đến đột kích Tộc Khương, hai người bọn họ đều không ở trong tộc.

Mạc Cầu đi tới Tộc Chuẩn.

Vạn Tượng thì đi nơi khác.

"May mắn không làm nhục mệnh." Vạn Tượng chắp tay:

"Tộc Thỉ(heo) đã thần phục, hai con Long Thụ của Tộc Thỉ đã nguyện ý trở thành thần long hộ pháp của tộc ta, bọn họ đang trên đường chạy tới."

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Ngươi có thể thuyết phục được bọn chúng?"

Thần long của Tộc Thỉ không có trí tuệ, thực lực cũng không mạnh hơn thần long Tộc Lâu là mấy, nhưng tính tình lại kiêu căng chẳng kém gì thần long Tộc Diêu, vậy mà bọn chúng lại đồng ý thần phục với nhân tộc.

Cái này làm sao làm được?

Mặc dù hắn cũng thu phục được Phượng Long, nhưng Phượng Long được xem như dị loại trong số Long tộc cấp thấp, luận về linh trí thì con Phượng Long kia còn mạnh hơn không ít nhân tộc.

Tình huống bình thường hẳn là phải giống như thần long của Tộc Diêu, bị hắn giết không còn một mảnh cũng không nguyện ý thần phục.

"Tâm pháp tác động mà thôi." Vạn Tượng cười nhạt:

"Không so được với thần uy của Tộc trưởng."

"Không tầm thường a." Mạc Cầu khen một câu, cũng không tiếp tục truy vấn, nói:

"Sau đó có thể ta sẽ bế quan một khoảng thời gian, không còn Tộc Diêu nữa, các thị tộc ở xung quanh sẽ khó có thành tựu, ngươi phụ trách thu phục những thị tộc này."

"Bế quan?" Vạn Tượng ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên:

"Chẳng lẽ Tộc trưởng. . ."

"Muốn đột phá?"

Vào thời điểm quan trọng như vậy, Mạc Cầu không ra mặt chủ trì đại cục, lại còn lựa chọn bế quan, trừ phi là chuyện này còn quan trọng hơn mấy chục vạn tộc nhân.

Có chuyện gì có thể quan trọng hơn mấy chục vạn tộc nhân?

Không nói cũng biết.

"Có chút cảm ngộ." Mạc Cầu gật đầu:

"Hi vọng tất cả thuận lợi."

"Tộc trưởng nội tình thâm hậu, đạo pháp cao thâm mạt trắc, lần này chắc chắn có thể nhất cử công thành." Vạn Tượng nghiêm nghị chắp tay nói:

"Yên tâm."

"Nơi này có ta, Tộc trưởng không cần phải lo lắng."

"Ngươi làm việc, ta yên tâm." Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:

"Bất quá, sợ là sẽ phải có chút phiền phức."

Nói xong liền đưa cây trường thương tới:

"Ngươi xem thử vật này đi."

"Hả?" Vạn Tượng đưa tay nhận lấy, Thần niệm quét qua trường thương, sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt còn lộ ra một chút hoảng sợ:

"Thứ này. . ."

"Linh khí không hoàn chỉnh!"

Trong đương thế cũng chẳng có bao nhiêu món Linh, trong Thái Ất tông có hay không thì không biết.

Mặc dù trường thương đã bị tàn phá, đã không còn uy năng như lúc trước, nhưng từ những đạo lưu ngân còn sót lại bên ngoài cũng có thể biết được phẩm giai của nó.

Thứ có thể đâm rách cả Minh Vương Giáp há lại hạng hời hợt?

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu, từ trên chỗ ngồi đứng lên, chắp hai tay sau lưng nói:

"Lúc trước, Ngự Long Sứ của Tương Liễu, một trong Bát Bộ Thiên Long đã tới Tộc Diêu, vật này là do ta lấy được từ trong tay của kẻ đó."

"Địa vị của người này sẽ không thấp."

Vạn Tượng nhíu mày.

Nói cách khác, trong lúc bất tri bất giác, bọn hắn đã đắc tội với tộc Tương Liễu.

Đây chính là thị tộc có thể sẽ tồn tại nhân vật sánh được với Hóa Thần tôn giả, trong những thị tộc như vậy sẽ không thiết thần long có đẳng cấp Nguyên Anh.

"Tộc trưởng không cần lo lắng." Nghĩ nghĩ, Vạn Tượng chậm rãi mở miệng:

"Một Tộc Khương nho nhỏ này sẽ không bị Tương Liễu để mắt tới, cho dù bọn chúng có phái người tới, chúng ta không địch lại thì cũng có thể tùy thời rời đi."

"Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun."

Về phần tộc nhân, chỉ cần phân tán và xáo trộn một chút thì chắc là sẽ không đáng để những Long duệ này phân tâm phí sức tìm kiếm.

Nếu như người tới không phải tộc nhân Tương Liễu.

Với thực lực hiện giờ của Tộc Khương, lại còn có Vạn Tượng ẩn giấu rất nhiều thủ đoạn tọa trấn, thì cũng sẽ không cảm thấy e ngại.

"Ta cũng nghĩ vậy." Mạc Cầu gật đầu:

"Nếu như thực sự không được thì có thể liên hệ với đám người Đế Khốc, chắc là bọn hắn sẽ cảm thấy rất hứng thú với huyết mạch truyền thừa của Tộc Tương Liễu."

"Ừm."

Vạn Tượng gật đầu đồng ý:

"Thuộc hạ minh bạch, Tộc trưởng đã chọn được địa điểm bế quan chưa?"

"Hai con Phượng Long của Tộc Chuẩn đã từng nói, đi về phía nam khoảng chừng mười vạn dặm thì sẽ có một vùng u uyên." Mạc Cầu đưa tay, chỉ về hướng nam:

"Nơi đó hội tụ âm khí giống như U Minh Địa phủ, tương hợp với pháp môn mà ta tu luyện, ta định qua đó, nếu như không được thì sẽ chọn chỗ khác."

Mười vạn dặm.

Ở trong mắt của người thường thì đây là một khoảng cách làm cho người tuyệt vọng.

Nhưng với tộc độ độn pháp có thể so với Nguyên Anh, Quỷ Vương như Mạc Cầu thì cũng không tính là xa.

"Nguyên Anh khó thành, có đại tai kiếp, nơi này lại là Táng Long Thiên, hung hiểm khó dò, Tộc trưởng nhất định phải cẩn thận." Ánh mắt Vạn Tượng chớp động, giống như đã quyết định chuyện gì đó, từ trên người lấy ra một vật đưa tới:

"Mấy năm trước, tại hạ cơ duyên xảo hợp lấy được vật này, có thể thủ vững tâm thần, không bị tà niệm xâm lấn, Tộc trưởng có thể dùng tạm."

Vật trong tay Vạn Tượng trông như ngọc xích, Linh quang nội liễm, nhìn không ra cái gì.

Mạc Cầu cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay nhận lấy:

"Đa tạ!"

"Ngắn thì mấy tháng, lâu thì một hai năm, bất luận thành công hay không, ta đều sẽ trở về, trong lúc này các ngươi không nên chủ động gây phiền toái."

"Vâng."

Vạn Tượng gật đầu.

. . .

U uyên.

Chân trời tối tăm mờ mịt, vực sâu không thấy đáy.

Tĩnh mịch!

Băng lãnh!

Giống như tuyên cổ bất biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận