Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 678. Tập Kích

Chương 678. Tập Kích


Người dịch: Whistle

"Bạch!"

Thân Hầu nắm chặt chủy thủ, thân hình đột ngột biến mất không thấy gì nữa.

Điệp phu nhân than nhẹ một tiếng, một đôi Linh điệp ở sau lưng vỗ nhẹ, một lực lượng huyền diệu trải rộng ra.

Thiên Si, Khấu Văn đều có hành động.

Động tác của mấy người rất nhanh, lại vô thanh vô tức, nhưng không thể giấu được Bảo Sơn, trong lòng gã ta nhảy lên một cái, đột nhiên quay người, đôi mắt không khỏi trợn tròn lên:

"Các ngươi muốn làm. . ."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt gã ta đột nhiên biến đổi, thân hình bùng lên.

"XÌ.... . ."

Một vệt bạch ngấn không hề nổi bật xuất hiện ở nơi mà gã vừa đứng.

Thân Hầu!

Đạo Huyền Cơ Thân Hầu, không chỉ trộm cắp cao minh, ẩn độn ám sát cũng là nhất tuyệt.

Cho dù là Bảo Sơn đã rất cảnh giác, nhưng dù có né tránh thì ở vùng sườn vẫn truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, dường như còn có một luồng khí độc quỷ dị đang ăn mòn cơ thể của gã đại hán.

Trong lúc vừa kinh vừa sợ, gã ta vô thức gầm thét:

"Ngươi dám!"

Chưa nói xong thì biến cố lại xuất hiện.

Trong mắt Khấu Văn hiện ra sát cơ băng lãnh, trái ngược với thái độ trung thực sợ hãi vừa rồi, ông ta bấm tay điểm ra, Kim Long Tiên nở rộ ra ngàn vạn quang ảnh rồi nhanh chóng lao tới.

Uy thế của nó giống như núi đổ.

Là Kim Đan đích truyền của Chân Tiên đạo, lại bị điều động đến Vân Mộng Xuyên trấn giữ, thực lực của Khấu Văn còn mạnh hơn tưởng tượng của người khác rất nhiều.

Bí pháp truyền thừa đỉnh tiêm của ông ta làm cho Mạc Cầu đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

Tầng tầng bóng rơi ập xuống, uy áp ép cho sắc mặt của Bảo Sơn cũng trở nên nghiêm lại, bất chấp gì khác, ngưng thần tế ra một chiếc đại ấn đánh tới.

"Ta cuốn lấy gã ta, các ngươi mau chóng giải quyết đối thủ."

Khấu Văn hừ nhẹ, lắc nhẹ ống tay áo một cái, lại đánh ra một món Pháp bảo.

"Tốt!"

Thiên Si nghe vậy liền gật đầu, đao mang sắc bén xoay tròn giữa không trung rồi chém về phía nữ đạo nhân Phương Yến cách Bảo Sơn không xa đang muốn ngự kiếm hiệp trợ.

Điệp phu nhân vốn định đối phó với Viên Ngọc trước, nhưng khi nhìn qua liền điều động Linh điệp đánh tới.

Mà tên Viên Ngọc kia vừa mới quay người, còn chưa kịp hoàn hồn liền thấy ở trước người bỗng nhiên xuất hiện một cự nhân to lớn giống như thiết tháp đang cầm đao hung hăng bổ tới.

Cơ bắp Mạc Cầu gồ cao, khuôn mặt dữ tợn, trong mắt lộ ra thiền ý và từ bi nồng đậm.

Đao mang trảm bổ một phương vừa lăng lệ lại vừa như xuân phong hóa vũ, vô thanh vô tức chém xuống đã xâm nhập vào tâm thần thức hải, không thể ngăn cản.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao!

Đao mang lóe lên một cái rồi biến mất, Mạc Cầu cầm đao đứng trong không trung, khí tức đột nhiên suy yếu, dường như một đao kia đã hao hết toàn bộ tinh khí thần của hắn.

Mà trong lòng bàn tay Mạc Cầu lại xuất hiện thêm hai món Pháp bảo vô chủ.

Ở trước người.

Viên Ngọc tay nắm ấn quyết, quang người lấp lóe Linh quang, trong mắt dường như có vẻ không cam lòng.

Nhưng mà. . .

"Phù phù!"

Thi thể nặng nề ngã xuống đất.

Đợi khi Mạc Cầu khôi phục tinh lực, ngẩng đầu nhìn lên.

Thất Thánh minh Phương Yến, dưới sự vây công của Điệp phu nhân, Thiên Si và Thân Hầu chỉ đành kêu thảm một tiếng, đầu lâu nổ tung.

Người hạ thủ là Thiên Si.

Đao mang của y trực tiếp đánh nát đầu đối thủ.

Mấy người đột nhiên động thủ, vừa ra tay đã toàn lực ứng phó, không hề lưu tình chút nào, cho dù là cùng giai, nhưng bị người vây giết cũng khó thoát một kiếp.

Cùng lúc đó.

"Phốc!"

Khấu Văn ngạnh kháng một vị Kim Đan hậu kỳ, cổ họng ngòn ngọt, khí tức cũng đột nhiên trì trệ, vội vàng thu hồi Kim Long Tiên để bảo vệ bản thân.

"Tốt, cực kỳ tốt!"

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, bốn người đồng hành chỉ còn lại một mình gã ta lẻ loi trơ trọi, Bảo Sơn cầm đại ấn trong tay đang vô cùng tức giận.

"Các ngươi, đáng chết!"

Trong tiếng rống giận dữ, gã ta vung mạnh tay lên, đại ấn trong tay xoay tròn giữa không trung rồi đập về phía mấy người.

Pháp bảo này của gã là do Nguyên Anh truyền lại, uy lực cường hãn, đại ấn biến lớn như một đỉnh núi rồi bao phủ đám người Mạc Cầu, Thân Hầu, Thiên Si lại.

Đồng thời gã ta còn bấm tay điểm ra, trăm ngàn luồng hàn mang lao về phía Điệp phu nhân.

"Cẩn thận!"

Khấu Văn quát khẽ, Kim Long Tiên lắc một cái định hỗ trợ.

Nhưng không ngờ là cái lẵng hoa của Phương Yến đã rơi xuống mặt đất bỗng nhiên run lên, bên trong toát ra một vầng sáng bao phủ Kim Long Tiên rồi vây khốn nó.

Bảo Sơn lại còn có thể khống chế được Pháp bảo của Phương Yến?

Trong lúc ngây người, trăm ngàn luồng hàn mang kia đã xuyên qua hai con Linh điệp, dư thế không giảm, tiếp tục lướt qua chỗ mà Điệp phu nhân đang đứng.

"Hoa. . ."

Linh điệp và Điệp phu nhân đồng thời tán làm hoa bay đầy trời, xuất hiện ở ngoài mười dặm.

Mặc dù thoát được một kiếp, nhưng khí tức đã rơi xuống.

"Hừ!"

Bảo Sơn hừ lạnh, thân hình lóe lên một cái liền xuất hiện ở gần mấy người, đại thủ vung lên, một thanh liêm đao dài hơn mười trượng đột nhiên xuất hiện.

Lưỡi của Liêm đao lóe lên hàn mang sắc bén kinh người, còn chưa vung tới cũng đã làm cho người ta cảm thấy phát lạnh khắp người.

Ba người Mạc Cầu bị đại ấn áp chế không thể động đậy, thấy vậy thì sắc mặt đều đại biến.

Thân Hầu là người đưa ra lựa chọn đầu tiên, thân thể y co rụt lại, thi triển Thần thông át chủ bài, hóa thành một luồng hư nhanh chóng lao xuống mặt đất bên dưới.

Y vậy mà chạy trốn!

Thiếu đi một người chống cự đại ấn, hai người Mạc Cầu không khỏi kêu đau một tiếng, di chuyển càng gian nan hơn.

"A!"

Thiên Si cắn chặt răng, đột nhiên gầm thét, Vô Cực Thần Đao bạo trảm ngàn vạn đao mang, chém cho đại ấn bắn ra vô số tia lửa.

Nhưng chỉ trì trệ được đến thế, Liêm đao cũng đã cắt thẳng tới.

Y muốn tránh thì cũng đã không được.

"Mạc huynh!"

"Ta tới."

Mạc Cầu hít sâu một hơi, thân hình lóe lên ngăn ở trước người Thiên Si, trường đao lắc một cái, đao ảnh đầy trời chém về phía Liêm đao.

"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."

Tiếng va chạm liên tục không ngừng vang lên, mặc dù uy lực của Liêm đao rất mạnh, nhưng lại không thể tiến thêm một bước nào nữa.

"Tốt!"

Dù đã được chứng kiến Mạc Cầu ngạnh kháng U Minh Thi hoàng, nhưng lúc này lại thấy hắn trực diện Kim Đan hậu kỳ, Thiên Si vẫn không nhịn được kêu tốt.

Trong vòng trăm trượng, vị Mạc đạo hữu này cơ hồ có thể tranh phong với bất luận Tông sư nào!

Đương nhiên.

Đối phương không lựa chọn lâm chiến bỏ chạy giống như Thân Hầu, mà lại chọn sóng vai chiến đấu cùng mình cũng càng làm cho trong lòng Thiên Si nóng lên.

Đánh mãi không xong, Bảo Sơn cũng không khỏi kêu rên, vung tay lên, đại ấn, Liêm đao, Phi châm, lẵng hoa đồng thời lao tới chỗ của Điệp phu nhân.

"Cẩn thận!"

"Động thủ!"

Mấy người hơi biến sắc, đồng loạt ra tay.

Lần này, ngay cả Thân Hầu cũng không còn tiếp tục tránh né, thân hình lóe một cái đã xuất hiện ở bên cạnh Bảo Sơn, chủy thủ bắn ra ngàn vạn hàn mang.

"Đinh. . ."

Một cái khiên tròn đã ngăn lại thế công.

"Ầm ầm!"

Sau một trận cuồng oanh loạn tạc, đám người thở hồng hộc, mỗi người đứng một phương, vẻ mặt ngưng trọng nhìn phía Bảo Sơn đang tràn đầy sát cơ.

Kim Đan hậu kỳ kinh khủng như vậy sao?

Năm người liên thủ mà cũng không thể chiếm được thượng phong.

Vả lại chỉ cần hơi không cẩn thận liền có thể bị đối phương đẩy vào hiểm cảnh.

Khấu Văn sờ lên khóe miệng, mở miệng nói: "Gã ta đồng thời điều khiển mấy món Pháp bảo, chắc chắn là Pháp lực đã không còn nhiều nữa, chư vị không nên nhụt chí, gã ta không còn kiên trì được bao lâu nữa đâu."

Mấy người nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên.

"Các ngươi tính toán khá lắm!"

Nào ngờ Bảo Sơn lại nở một nụ cười lạnh, mặt không đổi sắc:

"Nếu ta muốn đi, ai trong số các ngươi có thể ngăn cản? Đợi khi ta ra khỏi nơi này, Thất Thánh minh chắc chắn sẽ không quên ân tình hôm nay của chư vị."

Nói, thân thể gã ta nhoáng một cái liền bay ngược ra sau.

Ở bên cạnh gã, đại ấn, lẵng hoa, Liêm đao, khiên tròn vờn quanh, cho dù là Thân Hầu cũng không tìm được bất cứ thời cơ nào có thể lợi dụng.

Sắc mặt của đám người lại trầm xuống.

Nhất là Khấu Văn, ánh mắt chớp động, năm ngón tay run rẩy, dường như muốn làm gì đó, nhưng lại có phần không bỏ.

Đúng lúc này.

"Ừm!"

Sắc mặt Bảo Sơn bỗng nhiên thay đổi, miệng kêu lên một tiếng, Pháp bảo ở bên cạnh lập tức run rẩy.

Độc!

Một đao lúc đầu của Thân Hầu có chứa độc.

"Hắc hắc. . ."

Tiếng cười lạnh vang lên, một vệt u ám súc thế đã lâu lặng lẽ xuất hiện.

"Phốc!"

Chỉ là một tiếng vang nhỏ, Bảo Sơn liền nhanh chóng lùi lại, một cánh tay không kịp né tránh đã bị chém xuống.

"Động thủ!"

Hai mắt Khấu Văn sáng lên, đột nhiên hét lớn.

Những người khác cũng không cam chịu yếu thế, cùng nhau tiến lên, liên tục thi triển ra các loại thế công.

"Oanh!"

Chỉ một thoáng.

Trong không gian tràn đầy hỏa diễm này bỗng nhiên xuất hiện một cơn gió lốc cuồng quyển ngàn dặm.

Linh quang bao phủ phạm vi vài dặm, cảnh tượng bên trong hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng người.

Mạc Cầu mở mắt ra, đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút, liên tục có những tiếng lốp bốp vang lên.

Quét mắt nhìn xung quanh, những người khác vẫn còn đang nhắm mắt điều tức.

Mỗi người một phương, trên người đều có Linh quang bao phủ, đang chữa trị thương thế trong cơ thể.

Sau một phen chém giết với người của Thất thánh minh, năm người đã đại hoạch toàn thắng, chém giết toàn bộ đối thủ, mà phe mình lại không có một người nào chết cả.

Bất quá trận chiến vừa rồi cũng không dễ chịu.

Nhất là khi đối mặt với Kim Đan hậu kỳ Bảo Sơn.

Điệp phu nhân trọng thương, Khấu Văn bị đánh bay, Thiên Si thiếu đi một cánh tay, chỉ có Mạc Cầu và Thân Hầu là hoàn hảo không chút tổn hại.

Thực ra nếu như không nhờ Thân Hầu tập kích hạ độc, có thể thắng được trận chiến này hay không còn chưa biết.

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, thân thể khẽ động, không làm kinh động đến người người, hóa thành một sợi hỏa tuyến bay vào khu vực hạch tâm trong Linh mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận