Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 458. Kỳ Trân

Chương 458. Kỳ Trân


Người dịch: Whistle

Diêm La Đại Trận có thể diễn hóa Địa Phủ U Minh, lấy sinh linh vật sống làm nguyên liệu, giết càng nhiều người, tu vi của người chủ trận cũng sẽ càng cao, uy lực của trận pháp cũng sẽ càng mạnh, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Đồng thời.

Diêm La Tâm Kinh có thể trấn áp âm hồn phản phệ.

Diêm La Công pháp đại khái có thể mượn trận pháp để thôn thiên phệ địa.

Kể từ đó, sợ là không có người nào có thể chịu được dụ hoặc, thậm chí còn sẽ chủ động săn giết người khác.

Khó trách.

Năm đó, Diêm La tông bị rất nhiều Tiên tông đại phái thảo phạt, thậm chí bị đứt đoạn truyền thừa.

Pháp môn như vậy nói là ma đạo cũng không quá đáng!

Mạc Cầu thu hồi Diêm La tông, vẻ mặt trầm ngâm:

"Thiên Ma Lục Dục!"

Minh chủ Thiên Tà Minh Phó Huyền được xưng là thiên tài tu hành vạn năm khó gặp, truyền thừa thần bí.

Thiên Ma Vô Ảnh Độn, Thiên Ma Hoặc Tâm, Thiên Ma Mê Thần, rất nhiều Thần thông đều danh chấn thiên hạ.

Hiện nay.

Lại xuất hiện thêm một môn tên là Thiên Ma Lục Dục.

Pháp này có thể phân thần ý niệm của mình trồng vào trong thức hải của người khác một cách thần không biết quỷ không hay.

Nếu như có cần, chỉ cần động niệm liền có thể khống chế người bị trồng ý niệm.

Pháp môn như vậy có thể nói là quỷ dị.

Mà trong số những người đang âm thầm muốn giết Mạc Cầu, có người bị vị Nguyên Anh Chân Nhân này trồng phân thần ý niệm.

Cũng bởi vì vậy nên Mạc Cầu chưa tra hỏi được lai lịch cụ thể của bọn hắn, một khi dò xét sâu thì hồn phách này sẽ tự động hủy diệt.

Cũng may, chắc là môn Công pháp này mới thành lập, nên loại phá diệt này chỉ có năng lực bị động phòng ngự cùng tự hủy.

Hẳn là không phát hiện được sự tồn tại của Mạc Cầu.

Trải qua thăm dò, Mạc Cầu cũng có chút manh mối.

"Hà Linh. . ."

Hắn trầm ngâm một chút, từ trên người lấy ra một miếng ngọc bài, gảy tay viết một chút tin tức vào trong này.

. . .

Trên tường vân, cung khuyết đứng sừng sững.

Trong đại điện.

Những người khác đã sớm lui ra, chỉ còn lưu lại hai người ở đây, bầu không khí cũng trở nên nghiêm túc, thâm trầm.

"Cộc cộc. . ."

Tạ Lưu Vân gõ nhẹ thành ghế, vẻ mặt trầm ngâm.

Thật lâu sau, y mới nói:

"Đệ hoài nghi năm đó Hà Linh không hề chém giết Hoàng Sơn Thập Quái, mà là thả bọn chúng thoát đi?"

"Thậm chí, ngay cả bản thân Hà Linh cũng đã là người của Thiên Tà Minh."

Khi nói ra lời này, nét mặt của Tạ Lưu Vân đã lộ vẻ ngưng trọng, giọng nói trang nghiêm, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Cầu.

"Rất có thể." Mạc Cầu đứng trong đại điện, mặt không đổi sắc:

"Lúc trước vị 'Ngũ Gia' kia có thể thi triển Di Thiên Hoàng Phong, bây giờ lại có mấy người bởi vì gã ta mà chạy tới tìm Mạc mỗ báo thù, đầu tiên là dùng nhiều tiền để mướn người của Thiên Tà Minh xuất thủ, sau đó liền đích thân tìm tới cửa."

"Nhóm người này tám chín phần mười là Hoàng Sơn Thập Quái."

"Mà lấy thực lực của vị Phó minh chủ kia, muốn khống chế một vị tu sĩ Đạo cơ viên mãn chắc là không khó."

Nếu đã phát hiện ra manh mối, Mạc Cầu đương nhiên là phải bẩm báo lên trên.

Hắn sẽ không quên, hiện giờ mình cũng là người có bối cảnh nhân, có thể mượn lực lượng của người khác để giải quyết vấn đề.

Một mình đơn đả độc đấu thì không phải là thiện pháp.

"Ngô. . ." Tạ Lưu Vân chậm rãi lắc đầu:

"Sư đệ có chỗ không biết, Bắc Đẩu cung lục mạch chấp chưởng hồn phách, không có khả năng trộn lẫn ngoại vật."

"Cho dù là phân thần của Nguyên Anh Chân Nhân thì cũng không được!"

"Ồ?" Mạc Cầu nhíu mày.

Mặc dù hắn không hiểu, nhưng nhìn thần sắc của đối phương thì chắc là có nguyên do khác.

"Huống hồ." Tạ Lưu Vân cúi đầu, nói:

"Những lời này đều là suy đoán của sư đệ, không có chứng cớ xác thực để chứng minh."

"Cho nên. . ." Nghe vậy, Mạc Cầu bất đắc dĩ than nhẹ:

"Không có biện pháp sao?"

"Không sai." Tạ Lưu Vân gật đầu:

"Chẳng qua sư đệ cũng đừng nên nản chí, đợi khi Tang sư muội tỉnh lại thì sẽ có một chút manh mối."

"Vả lại. . ."

Tạ Lưu Vân chần chờ một chút, mới nói:

"Tông môn đã có thể xác định Thái Ất Thần Lôi Chú thật sự đã bị người truyền ra ngoài, hơn nữa xác suất cực lớn là người của Bắc Đẩu cung."

"Chuyện này vẫn còn đang điều tra, chẳng qua hiện giờ đúng lúc gặp phải lễ tế Tuần Sơn, trong lúc nhất thời không đủ nhân thủ, cho nên tiến triển cũng hơi chậm."

"Nhưng cuối cùng cũng sẽ có một cái công đạo."

"Nha!" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

"Sư huynh, bây giờ đệ đang là thủ hạ Hà Linh, có thể. . . , để cho đệ về hậu phương hay không?"

"Ha ha. . ." Tạ Lưu Vân nghe vậy bèn cười khẽ:

"Chẳng lẽ Mạc sư đệ đang sợ sao?"

Y lắc đầu, nói:

"Cho dù Hà Linh có mờ ám gì, lấy tâm cơ của gã ta thì cũng sẽ không lộ ra ngoài."

"Lời tuy như thế, nhưng cuối cùng vẫn có chút không ổn." Mạc Cầu chắp tay:

"Sư huynh, tiền tuyến cũng không phải đang chiến đấu, không thiếu nhân thủ, mà sở trường của Mạc mỗ là Luyện đan, không ngại điều tới hậu phương?"

Mạc Cầu tin là với thủ đoạn với Tạ Lưu Vân thì làm chuyện này không khó.

Nào ngờ.

"Ai nói là tiền tuyến không có chiến đấu?"

Tạ Lưu Vân lắc đầu:

"Xem ra, sư đệ còn không rõ ràng lắm, hiện giờ chúng ta và người của Thiên Tà Minh đã chính thức giao thủ rồi."

"Nha!"

Mạc Cầu nhướng mày.

"Ta cũng rất tò mò." Tạ Lưu Vân đứng dậy, nói:

"Vào mấy ngày trước, ở tiền tuyến đột nhiên xuất hiện rất nhiều người của Thiên Tà Minh cản trở con đường phía trước của chúng ta."

"Hôm qua, ta vừa mới nhận được tin tức."

"Người của Thiên Tà Minh phát hiện ra một loại thiên địa kỳ trân Khuyết Hỏa Cửu Biện Liên sắp nở."

"Khuyết Hỏa Cửu Biện Liên?" Mạc Cầu biến sắc:

"Chính là loại kỳ dược được sinh ra trên Địa hỏa chi mạch, có thể gia tăng tỉ lệ Kết Đan sao?"

"Không sai!" Tạ Lưu Vân cũng lộ ra vẻ phấn chấn, nói:

"Loại dược này hiếm thấy trên đời, nếu như có thể lấy được, luyện thành Đan dược, trong vòng trăm năm, tông ta nhất định có thể ra thêm mấy vị Kim Đan."

"Cho nên không thể để mất!"

"Sợ là người của Thiên Tà Minh cũng sẽ không bỏ qua." Mạc Cầu nhíu mày.

"Đương nhiên." Khóe miệng Tạ Lưu Vân hơi vểnh lên:

"Ngay ngày hôm qua thì Phá Thiên Kiếm Thánh đã hiện thân ngoài ngàn dặm, một vị tiền bối tông ta cũng đã lộ diện."

"Chẳng qua sư đệ cứ yên tâm."

"Cho dù những cao nhân xuất thủ thì cũng có hạn chế, đại khái là sẽ đổi chỗ khác âm thầm giao thủ."

Về phần kết quả. . .

Trăm ngàn năm qua, người của Thiên Tà Minh chưa bao giờ từng chiến thắng lần nào.

Bất quá, chỉ là Linh dược gia tăng tỉ lệ Kết Đan, mặc dù hiếm gặp, nhưng cũng không đủ để cho Nguyên Anh Chân nhân làm to chuyện.

Xuất thủ, đại khái là làm yên lòng người phía dưới.

"Yên tâm." Tạ Lưu Vân mở miệng:

"Sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ an bài sư đệ về hậu phương, sẽ không cần dây dưa với những chuyện này nữa."

"Vâng."

Mạc Cầu trả lời, trong lòng cũng buông lỏng.

Nhu cầu cấp bách hiện giờ của hắn là thời gian tu hành, nếu như có thể thành tựu Đạo cơ trung kỳ, cho dù có một chút phiền phức thì cũng không quá e ngại.

Hiện giờ.

Thì đang bó tay bó chân, rất bất tiện.

. . .

Mấy ngày sau.

"Sư phụ!"

Vương Hổ ngã nhào từ trên một đám mây xuống đất, đáp xuống bên cạnh Mạc Cầu rồi thở phào nhẹ nhỏm nói:

"Người không bị sao thì thật là quá tốt rồi!"

"Mấy ngày nay có việc vặt quấn thân, không thể thoát thân." Mạc Cầu thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía cách đó không xa, hỏi:

"Tình huống ngày đó như thế nào?"

"Ngoài ngươi ra thì những người khác thế nào rồi?"

"Những người khác. . ." Sắc mặt Vương Hổ biến đổi, nói:

"Nông đại tỷ đã rơi vào tay của Thiên Tà Minh, vợ chồng Chu đại ca đến nay vẫn không rõ sống chết."

"Nghe nói tình huống của Trang Nhị tỷ cũng không tốt lắm."

"Lúc đó con mang theo Mạn nhi muội tử bỏ chạy, trước mắt thì lão già Điền Hồ kia cũng không có việc gì, ngô. . ."

Nói đến chỗ này, Vương Hổ dừng lại một hồi rồi nói:

"Sư phụ, con nghe Điền Hồ nói, sau khi bỏ chạy, hình như lão ta gặp được sư phụ ở bên ngoài?"

"Thật sao?" Mạc Cầu mặt không đổi sắc:

"Ta cũng không nhớ rõ lắm."

Nói xong liền ngẩng đầu lên:

"Người đến rồi."

Vương Hổ quay đầu, dù cho tâm tình đang sa sút và lo lắng thì đôi mắt của y cũng không khỏi sáng lên.

Chỉ thấy trên những đóa tường vân ở phía sau có một đám đệ tử truyền thừa của tông môn như Bạch Tiểu Nhu, Tạ Lưu Vân, Hà Linh.

Trong đó còn có Vương Thiền đã là Đạo cơ hậu kỳ.

Ở phía sau nữa còn có hai luồng khí tức uy áp một phương đang chậm rãi phát ra.

Kim Đan!

Mặc dù Vương Hổ đã gặp được Vương Thiền, nhưng thân phận địa vị hiện giờ của hai người đã chênh lệch rất xa.

Cho nên không có khả năng chạy tới chào hỏi.

Chỉ có thể đối mặt từ xa, gật đầu ra hiệu, lẫn nhau tố nỗi khổ tương tư.

Lại thêm đám người Nông Nghĩa Tuyết đã xảy ra chuyện, trong lòng Vương Hổ tràn đầy nôn nóng, nên càng có vẻ không quan tâm.

"Định thần."

Mạc Cầu ở bên cạnh nhắc nhở y một tiếng, nói:

"Sắp đến nơi rồi, lát nữa sợ là sẽ không tránh được một trận chém giết, đừng có suy nghĩ lung tung."

"Có sao đâu." Vương Hổ than nhẹ, mặt ủ mày chau:

"Mặc dù đại quân của Thái Ất tông xuất chinh không thể nói là không có một ngọn cỏ, nhưng cũng không có địch thủ."

"Mặc dù có kỳ dược, nhưng chỉ cần người của Thiên Tà Minh không ngu ngốc thì sẽ hiểu được nên lấy hay bỏ."

Lời này cũng không sai, Mạc Cầu cũng không phản bác.

Chẳng qua sắc mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ ngưng trọng:

"Lễ tế tuần sơn lần này gặp phải nhiều khó khăn trắc trở, ai cũng không thể cam đoan rằng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì."

"Vẫn là cẩn thận một chút thì hơn."

"Ừm." Vương Hổ gật đầu, lên dây cót tinh thần, ý niệm chuyển động trong lòng, nói:

"Sư phụ, mấy ngày trước con gặp phải một người, Công pháp mà người này tu hành rất giống với công pháp mà người dạy cho con."

"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Giống chỗ nào?"

"Phương diện huyết mạch." Vương Hổ hạ giọng, nhỏ giọng truyền âm:

"Người này cũng dung luyện huyết mạch của dị thú, chẳng qua bộ dạng của người này đã biến thành người không ra người, yêu không ra yêu."

"Mặc dù thực lực không tệ lắm, nhưng đầu óc có vấn đề, chắc là Công pháp có thiếu hụt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận