Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 91. Vết Kiếm

Chương 91. Vết Kiếm


Người dịch: Whistle

Chung Vân Triệu là cây định hải thần châm của Hắc Hổ đường, tầm quan trọng của gã ta thậm chí còn vượt qua cả Đường chủ Chung Sơn, tất nhiên là không thể xảy ra sai sót được.

Hiện giờ bản thân gã đang bị trọng thương, người của Bạch Mã phỉ và nha môn đang dồn toàn lực tìm kiếm tung tích của gã.

Một khi bị phát hiện, hậu quả khó mà đoán được!

Có lẽ cách làm của nha môn còn uyển chuyển một chút, nhưng Bạch Mã phỉ nhất định phải trừ khử Chung Vân Triệu.

Chuyện lớn cỡ này thì sao Mạc Cầu có thể không biết được, nhưng dù là vậy thì hắn vẫn cứ khăng khăng đi ra ngoài, đây là điều khiến những người khác không hiểu.

"Mạc đại phu." Quách Tiêu nhíu mày:

"Thật sự không thể trì hoãn một chút sao?"

"Rất xin lỗi." Mạc Cầu than nhẹ một tiếng:

"Tại hạ dù chưa bái sư, nhưng một thân sở học vẫn là nhận ân tình của hiệu thuốc Thanh Nang, vả lại trước đây Tần sư phụ có ân với ta, không thể không đi."

Nếu đổi lại lúc khác thì có lẽ Mạc Cầu sẽ nhường.

Nhưng lần này Mạc Cầu còn chẳng định trở về đây, cho nên sẽ không ủy khúc cầu toàn.

Còn nếu như bị dùng sức mạnh. . .

Chung Vân Triệu đang nằm ở trên giường không thể động đậy, Chung Sơn cũng không ở đây, nếu như thật sự động thủ thì hắn cũng không sợ.

"Họ Mạc." Lão ngũ tính khí nóng nảy, nghe vậy liền không nhịn được tiến lên một bước, thấp giọng quát:

"Ngươi có biết là khi ngươi vừa bước chân ra ngoài thì rất có thể sẽ bại lộ vị trí của Tam đương gia, để cho chúng ta thất bại trong gang tấc không?"

Những người khác đều im lặng không nói, biểu lộ cũng đã dần dần lạnh lùng.

"Đạo lý này, tại hạ minh bạch." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, nói:

"Nhưng tại hạ cũng không thể quên ơn tri ngộ, ân cứu mạng, việc này liên quan đến sự sinh tử của Tần sư phụ, ta không thể không đi."

"Dù ngươi có đi thì có thể làm được gì?" Giọng nói của Quách Tiêu cũng trở nên âm trầm:

"Lôi sư phụ, Tần sư phụ tuy là đại phu, nhưng cảnh giới võ học đã là Đoán Cốt, ngươi đi cũng chẳng giúp được chuyện gì."

"Đợi khi thương thế của Tam đương gia ổn định, ngươi hãy cố gắng đợi thêm mấy ngày, đợi cho bệnh tình của Tam đương gia chuyển biến tốt đẹp thì đi không muộn!"

"Không thể." Mạc Cầu lắc đầu:

"Nếu như tại hạ bỏ qua chuyện hôm nay, sợ là sẽ phải vu tâm bất an, Quách huynh đừng có nhiều lời nữa."

Nói xong hắn liền khoát tay với Quách Tiêu, nhìn về phía Chung Vân Triệu, hai tay ôm quyền thi lễ:

"Tam đương gia, xin ngài cho phép!"

Sắc mặt Chung Vân Triệu kéo căng, ánh mắt âm trầm, đối với thỉnh cầu của Mạc Cầu, gã ta không nói đáp ứng cũng không cự tuyệt.

Nhưng thái độ thì đã rõ ràng.

Hôm nay không giống như dĩ vãng, Mạc Cầu của hiện giờ đã không còn là một tiểu nhân vật có thể tùy ý điều khiển nữa.

Mạc Cầu đang là ân nhân cứu mạng của Chung Vân Triệu, người đứng đầu của Diệu Dược đường, đồng thời cũng là lực lượng nòng cốt trong tương lai của Hắc Hổ đường cho nên gã cũng không nguyện ý quá tuyệt tình với Mạc Cầu.

Nhưng chắc chắn là không thể nào đáp ứng được.

"Mạc đại phu, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, tấm lòng rất đáng khen ngợi." Gã ta hơi suy tư, rồi từ từ nói:

"Nhưng tình huống ở chỗ này cũng không thể sơ suất. . ."

"Tam đương gia." Mạc Cầu trực tiếp xen ngang lời của gã:

"Ngài yên tâm, sau khi thuộc hạ rời khỏi thì nhất định sẽ làm việc cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bại lộ vị trí nơi này."

"Đánh rắm!" Lão ngũ gầm thét:

"Ngươi nói không bại lộ là không bại lộ sao? Lỡ như xảy ra chuyện thì ngươi có gánh nổi hậu quả không?"

"Muốn đi?" Lão ngũ hừ lạnh một tiếng, nhanh chân tới gần, thục đồng côn trong tay đánh thẳng về phía lưng của Mạc Cầu:

"Hỏi một chút cây gậy trong tay của ta trước đã!"

Tất cả mọi người đều nhìn thấy động tác của lão ngũ nhưng lại không có người nào tiến lên ngăn cản, mặc cho lão ngũ vung côn đánh tới, hiển nhiên là ngầm đồng ý.

Lão ngũ có hình thể cường tráng, thân cao chừng hai mét, lực lượng của y cũng sẽ không kém hơn những gã top đầu trong hàng ngũ Đoán Cốt là bao.

Cây côn của lão ngũ đã sắp vung tới, tuy rằng đã thu lực, nhưng thế tới hung mãnh, còn vang lên những tiếng gió rít rào.

Mạc Cầu quay lưng về phía lão ngũ, khom người xuống, không rên một tiếng.

Mắt thấy cây côn kia đang muốn rơi xuống, ánh mắt Chung Vân Triệu hơi do dự, há miệng muốn giả bộ ngăn cản một câu.

Nhưng sau một khắc.

"Đang!"

"XÌ.... . ."

Một vòng hàn quang từ trong ống tay áo của Mạc Cầu bay ra, chỉ trong một thoáng liền trảm trúng cây côn bổng kia.

Như là đâm trúng chỗ yếu hại của con rắn độc, lão ngũ biến sắc, cây côn không bị khống chế trực tiếp rời tay bay ra ngoài.

"Bạch!"

"Đông. . ."

Trường côn sượt qua bên người Mạc Cầu, trực tiếp đâm vào vách tường bên, sâu chừng nửa thước.

Trong tràng trở nên yên tĩnh!

Đôi mắt Chung Vân Triệu co vào, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Cầu từ đầu đến cuối chưa từng xoay người.

Chỉ tùy tiện tay vung lên, đúng là chỉ vung có một kiếm?

Thực lực thế này, ít nhất cũng phải Đoán Cốt Đại thành mới có thể làm được.

"Bạch!"

Tiếng đao kiếm ra khỏi võ, sắc mặt Quách Tiêu âm trầm, hai cây xích sắt được rèn từ thép cũng đã xuất hiện trong lòng bàn tay:

"Mạc đại phu, hảo kiếm pháp, hảo võ nghệ, thật sự là do bọn ta ánh mắt vụng về, vậy mà đến giờ vẫn không phát hiện ra!"

"Quá khen." Biểu lộ của Mạc Cầu lạnh nhạt:

"Bất quá chỉ là có chút tâm đắc trong lúc nhàn hạ, không so được với võ dũng của Quách huynh, chỉ có thể tự vệ phòng thân mà thôi."

"Mạc đại phu mới thật sự là khiêm tốn." hai mắt Quách Tiêu co vào, dưới chân nhẹ nhàng từ từ xích lại gần:

"Võ nghệ cao cường cỡ này, liền xem như Quách mỗ cũng không có nắm chắc có thể so sánh được, ngươi giấu rất sâu!"

Sau khi hết kinh ngạc, trong lòng Quách Tiêu lại tràn đầy nghi hoặc.

Nhớ lại mấy năm trước, lúc đó dáng người Mạc Cầu thấp bé, thể chất yếu đuối, tay trói gà không chặt.

Lúc này mới chỉ mấy năm trôi qua, vậy mà lại có biến hóa lớn như vậy?

Chẳng lẽ ngoại trừ thiên phú y đạo kinh người ra thì hắn còn là một vị thiên tài tập võ hay sao?

Quách Tiêu hạ giọng từ từ mở miệng:

"Mạc đại phu võ nghệ tinh diệu, Quách mỗ nóng lòng không đợi được, để cho tại hạ đến lĩnh giáo mấy chiêu?"

Mạc Cầu chậm rãi quay đầu, giọng nói đạm mạc:

"Nếu Quách huynh đã khăng khăng như thế, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."

Hai người nhìn nhau chằm chằm, thân thể căng phồng, một cỗ khí cơ vô hình bắt đầu lan tràn.

"Đủ rồi!"

Đúng vào lúc này, Chung Vân Triệu đột nhiên mở miệng.

Biểu lộ của gã biến hóa một hồi, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh có một chút đáng sợ, cuối cùng cũng không biết là gã đã nghĩ tới điều gì, chỉ nhẹ nhàng khoát tay nói:

"Mạc đại phu có ơn tất báo, đây là chuyện tốt, Chung mỗ há có thể không cho phép được, ngươi đi đi."

"Tam đương gia!"

"Không được!"

Những người còn lại nghe vậy liền biến sắc, Quách Tiêu còn rất là kích động:

"Một khi xảy ra chuyện, cục diện tốt đẹp này liền có thể thất bại trong gang tấc, chuyện này tuyệt đối không thể đáp ứng được!"

"Ta nói được là được." Sắc mặt Chung Vân Triệu lạnh lẽo, trầm giọng nói:

"Thế nào, các ngươi coi ta không thể động đậy liền ngay cả lời mà ta nói cũng không nghe nữa sao?"

"Không dám!"

"Ti chức không dám!"

Mọi người lập tức vội vàng khom người lui về phía sau.

"Đa tạ Tam đương gia." Mạc Cầu cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu như không cần thiết thì hắn cũng không muốn động thủ, chỉ chắp tay với mấy người:

"Dược vật cần dùng trong mấy ngày nay ta đã để lại rồi, Tam đương gia, Quách huynh, các vị, tại hạ xin cáo từ trước!"

Nói xong Mạc Cầu liền không nhìn sắc mặt của mọi người, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài, không bao lâu liền không thấy tăm hơi đâu nữa.

Đợi sau khi Mạc Cầu rời đi.

"Tam đương gia!" Quách Tiêu tiến lên một bước, há miệng muốn nói nhưng lại bị Chung Vân Triệu đưa tay ngăn lại:

"Thôi, dù gì thì Mạc đại phu cũng còn trẻ, có lòng nhiệt huyết cũng là bình thường, cưỡng ép ngăn lại thì có thể làm được gì?"

"Vả lại. . ."

Gã nhìn mấy người này rồi nhẹ nhàng lắc đầu:

"Làm lớn chuyện thì ngược lại dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh."

"Vâng." Đám người liếc nhau, chỉ đành cúi đầu đáp ứng.

"Không nghĩ tới, Mạc đại phu nhìn thì giống như văn văn nhược nhược, lại còn có được võ nghệ bậc này?" Lão ngũ rút cây đồng côn trên tường ra, đưa tay sờ nhẹ vết kiếm rất sâu trên đó, trong mắt mang theo nỗi khiếp sợ:

"Tuy rằng hắn dùng đoản kiếm, nhưng lực lượng vừa lớn lại còn hung ác, nếu như thật sự động thủ thì ta chắc chắn sẽ không phải đối thủ của hắn."

"Không sai." Quách Tiêu gật đầu:

"Chắc là Phân Ảnh Kiếm của hiệu thuốc Thanh Nang, kiếm pháp này thiện về đột ngột tập kích, ở khoảng cách gần thì khó lòng phòng bị."

"Đoản kiếm. . ." Chung Vân Triệu nhăn mày, đột nhiên gã vẫy tay với lão ngũ:

"Đưa cây gậy cho ta xem một chút."

"Vâng." Lão Ngũ vâng một tiếng rồi đưa cây côn lên.

Chung Vân Triệu đưa tay khẽ vuốt ve vết kiếm, ánh mắt hồ nghi, cuối cùng dần dần hóa thành băng lãnh túc sát.

Vết kiếm này, gã đã quá quen thuộc với nó!

Mấy năm trước, gã vừa mới tiến giai nội khí, lại nghe nói trên phố xuất hiện dị bảo, có thể giúp gã một bước lên trời.

Một phong thư, vị 'Tiên nhân' kia quả nhiên đã đến đây, tiện tay chỉ điểm vài câu liền biến Chung Vân Triệu gã trở thành bản địa đệ nhất cao thủ.

Nhưng. . .

Cũng bởi vì vết kiếm này khiến cho dị bảo thất bại, đoạn tuyệt 'Tiên đồ' của gã.

Bàn tay Chung Vân Triệu run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm vết kiếm trước mắt.

"Chính là hắn, năm đó chính là hắn đã cướp đi thứ vốn nên thuộc về ta!"

"Thiết tinh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận