Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 95. Động Thủ

Chương 95. Động Thủ


Người dịch: Whistle

Người tới là Uông lão nhị, gã tới để thỉnh Mạc Cầu trở về chẩn trị bệnh tình cho Chung Vân Triệu.

Xe ngựa chạy lộc cộc, cửa sổ xe đóng chặt.

"Đây không phải là hướng đi tới Nam Thành?" Tuy rằng không nhìn thấy bên ngoài, nhưng Mạc Cầu lại có thể cảm nhận được phương vị không đúng lắm.

"Ừm." Uông lão nhị ngồi ở đối diện, mặt không thay đổi gật đầu:

"Vị trí lần trước đã bại lộ, có không ít người qua đó thăm dò, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra nên đã đổi sang một nơi bí ẩn khác."

"Như vậy à..." Mạc Cầu hiểu rõ, thấy sắc mặt đối phương khó coi, liền nói thẳng:

"Uông huynh, chuyện này không liên quan gì đến ta, từ sau ngày rời đi, Mạc mỗ chưa hề đề cập qua Tam đương gia với những người khác."

"Thật sao?" Khóe miệng Uông lão nhị co quắp.

"Uông huynh không tin à." Mạc Cầu nhíu mày:

"Nếu như là ta tiết lộ bí mật thì lúc trước cần gì phải phí sức cứu chữa cho Tam đương gia, hành tung mấy ngày này của ta không phải là bí mật, Uông huynh đi hỏi một chút liền biết."

"Thôi." Uông lão nhị ngồi thẳng lên, lạnh nhạt nói:

"Chuyện đã vậy rồi, có hay không có quan hệ thì có sao, Mạc đại phu chỉ cần quan tâm chẩn trị cho Tam đương gia là được."

Mạc Cầu nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thái độ của gã...

Ẩn chứa ác ý!

Vì sao?

Trong lòng Mạc Cầu không hiểu, xe ngựa cũng không dừng lại, không bao lâu sau liền ngừng lại ở trong một con đường tắt hoang vắng.

"Nơi này rất bí mật, tuyệt sẽ không có người quấy rầy, liền xem như người mình thì cũng rất ít người biết được." Uông lão nhị bước xuống xe ngựa, liếc qua Mạc Cầu một cái:

"Xuống đây đi."

"Ừ." Mạc Cầu đi theo gã vào trong một chỗ viện lạc.

Đình viện không lớn, chỉ có 2 cửa vào, người ở trong này cũng không nhiều, nhưng người nào người nấy đều là tinh nhuệ của Hắc Hổ đường.

"Mạc đại phu." Trước nhà chính, Quách Tiêu vội vàng ra nghênh đón:

"Nhanh, hai ngày này tình huống của Tam đương gia có chút thay đổi, Mạc đại phu mau tới xem thử là chuyện gì xảy ra?"

"Ồ?" Mạc Cầu có chút kinh ngạc, đi theo Quách Tiêu vào nội thất.

Trên một chiếc giường được làm bằng gỗ tơ vàng, sắc mặt Chung Vân Triệu trắng bệch đang dựa lên gối mềm, nhìn thấy hai người bước vào, hô hấp lập tức trở nên gấp rút, hai tay ở dưới đệm chăn cũng vô thức xiết chặt.

"Mạc đại phu, ngươi đến rồi."

"Tam đương gia thứ tội." Mạc Cầu chắp tay:

"Bởi vì chuyện bị trì hoãn mấy ngày, ta lập tức chẩn trị cho ngài."

"Làm phiền." Chung Vân Triệu gật đầu, lại nói:

"Ta nghe nói Tần sư phụ đã thua, còn chết trong tay Lôi sư phụ, thật sự là đáng buồn đáng tiếc!"

"Người đều có mạng, không thể cưỡng cầu." Động tác trên tay Mạc Cầu khựng lại, nhưng biểu lộ không thay đổi bắt lấy mạch đập của gã ta.

Hỏi một chút bệnh tình liền đã biết đáp án:

"Cơ thể của Tam đương gia không bị gì cả, đại khái là vì tâm tình chập chờn quá lớn, dẫn đến khí huyết dị thường."

"Ta mở một bộ dược, mỗi ngày đúng hạn phục dụng, không quá ba ngày liền có thể trị khỏi."

"Mạc đại phu nói không sai, quả thật là thần y." khóe miệng Chung Vân Triệu vểnh lên, hiện ra một đường cong kỳ lạ:

"Tâm bệnh này đã theo ta nhiều năm rồi, vừa nhìn thấy Mạc đại phu thì nó liền sắp khỏi."

"Ây..." Mạc Cầu gượng cười:

"Tam đương gia quá khen."

"Không có quá khen." Chung Vân Triệu lắc đầu, ra hiệu với người bên cạnh:

"Vương đại phu là danh y mà Quách Tiêu chuyên môn mời từ ngoài thành tới, đối với ta bệnh tình cũng thúc thủ vô sách."

"Chỉ có Mạc đại phu mới có thể đúng bệnh hốt thuốc."

"Tam đương gia nói đúng lắm." Nghe vậy, Vương đại phu ở bên cạnh liền không nóng không vội, chắp tay cười nói:

"Đợi chút nữa tại hạ còn muốn thỉnh giáo Mạc đại phu."

"Khách khí." Mạc Cầu đứng dậy đáp lễ:

"Trao đổi lẫn nhau thôi."

"Hai vị không cần phải khách khí với nhau." Quách Tiêu ở bên cạnh cười nói:

"Mời Mạc đại phu lưu lại phương thuốc trước, chúng ta đi qua thiên phòng rồi nói, để Tam đương gia nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Vâng."

Ra nội thất, lại có mấy người vây quanh.

"Mạc đại phu!"

"Mạc đại phu, rốt cục thì ngài cũng đã về."

"Ngài làm cho bọn ta đợi lâu lắm đấy!"

Quách Tiêu, Uông lão nhị, lão ngũ, còn có lão út trong Liêu thị Tam hùng, đều là những người quen biết khi xưa.

Mạc Cầu chào hỏi từng người một, nhưng trong lòng lại có một chút nghi hoặc.

Tuy rằng hắn có quen biết với mấy người này, nhưng quan hệ cũng không thân cận cho lắm, hình như thái độ của bọn hắn có chút quá nhiệt tình.

"Mời!" Quách Tiêu đẩy mở cửa phòng thiên phòng rồi đưa tay ra hiệu:

"Mấy ngày không thể ra cửa, đều bị nghẹn lắm rồi, hôm nay Mạc đại phu đã về, nhất định phải không say không về."

"Đúng, đúng!"

"Lẽ ra nên như thế."

Mạc Cầu cười nhạt bước vào phòng, còn chưa bước vào thì đã có một mùi hương thoang thoảng không dễ dàng phát giác bay tới trước mặt, làm cho hắn biến sắc.

"Mạc đại phu, mời ngồi!" Vương đại phu còn chủ động kéo ghế cho hắn, nbois:

"Đối với thương thế của Tam đương gia, ta có rất nhiều chỗ không hiểu, sau này còn thỉnh Mạc đại phu ngài chỉ giáo nhiều hơn."

"Vương đại phu khách khí."

"Mạc đại phu, thỉnh dùng trà." Liêu lão út thì đang bưng trà đổ nước, tự mình đưa đến trước mặt Mạc Cầu.

Thân cao mã đại lão ngũ thì xòe bàn tay ra, tóm lấy cái túi ở sau lưng hắn, nói:

"Đồ vật trước để sang một bên, chúng ta phải trò chuyện tâm sự một hồi đã."

"Ây..." Mạc Cầu ngồi ở trên ghế, nhìn một chút đám người ở bên cạnh, lại nhìn một chút nước trà trước mắt.

Cuối cùng mím môi một cái, nói:

"Mấy vị, có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được, không cần phải bày nhiều trò như vậy, Tam đương gia cũng không ở nơi này."

"Hả?"

Trong phòng trở nên yên tĩnh, đám người liếc mắt nhìn nhau.

"Ha ha..." Đột nhiên Quách Tiêu ngửa đầu cười to:

"Mạc đại phu thật là người thống khoái, vậy thì bọn ta cũng sẽ không khách khí, thật ra là có chuyện muốn hỏi."

"Mời nói!" Mạc Cầu đưa tay ra hiệu.

Hai mắt Quách Tiêu nhíu lại, nói:

"Khối Thiết tinh kia, ở đâu rồi?"

Thiết tinh?

Chuyện của Ngũ đương gia bị lộ rồi!

Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại, thân thể vô thức kéo căng, chỉ trong thoáng chốc liền phát giác được không ổn.

"Quả nhiên là ngươi!" Quách Tiêu rống to:

"Động thủ!"

"XÌ......"

Người xuất thủ đầu tiên chính là tên Vương đại phu vẫn luôn khách khách khí khí ở trước mặt hắn.

Ông ta đẩy mạnh cái ghế ra, tay áo lay động, một luồng ánh sáng nhỏ bé giống như độc xà đâm về phía ngực bụng của Mạc Cầu.

Nhuyễn kiếm!

Kiếm quang sắc bén, kiếm nhanh kinh người, đột nhiên bộc phát ra thực lực càng là Đoán Cốt cảnh.

Mạc Cầu chưa bao giờ gặp qua người này, xem bộ dáng thì chắc là cao thủ mà Hắc Hổ đường mới chiêu mộ, có thể xuất kỳ bất ý.

Theo sát phía sau là lão út của Liêu thị tam hung.

Tay phải đang cầm chén trà của lão út đột nhiên giội thẳng vào người hắn, hai tay có hàn quang nhảy nhót, Uyên Ương kiếm giao thoa đánh tới.

Liêu thị Uyên Ương kiếm một dài một ngắn, một âm một dương, song kiếm đan xen lẫn nhau, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân.

Động tác, phản ứng của hai người cũng không chậm, nhưng động tác của Mạc Cầu cũng nhanh không kém.

Tại lúc Quách Tiêu hét lớn thì hắn đã khom người xuống rồi, sau đó đột nhiên đánh về phía lão ngũ đang ở sau lưng, đồng thời mượn cơ hội này né tránh kiếm quang đột kích.

"Bành!"

Thân thể lão ngũ chấn động, còn chưa lấy lại tinh thần thì đã ngửa mặt lên trời ngã ra sau.

Cùng lúc đó, Quách Tiêu không nói hai lời, trong lòng bàn tay xuất hiện hai thanh thiết xích, hung hăng đánh về phía Mạc Cầu.

Quách Tiêu không phải là người đầu tiên xuất thủ, nhưng lại rất biết chọn thời cơ, vừa ra tay liền khiến cho Mạc Cầu không thể tránh né được.

Thiết xích không lớn, nhưng nặng tới mấy chục cân, chính là do kỳ thiết rèn đúc mà thành, không phải là người mang cự lực thì không thể sử dụng.

Quách Tiêu rèn luyện gân cốt từ thuở nhỏ, học võ nghệ cũng không kém, sau này còn tu luyện Long Xà Kình, năm ngoái đã thành tựu Luyện Tạng.

Một xích vung ra, đừng nói là thân người, liền xem như núi đá, thiết giáp thì cũng có thể bị đánh nát.

Quách Tiêu rất tự tin vào cái xích sắt này của mình.

Tránh, Mạc Cầu đã không thể tránh được nữa.

Cản, lực lượng đối phương chắc chắn sẽ không bằng mình.

Sự thật thì đúng là như vậy, Mạc Cầu chẳng qua chỉ Đoán Cốt, vả lại căn cơ không đủ, lại thêm không thiện khí lực.

Cứng đối cứng, đừng nói là Quách Tiêu, liền xem như là so với những người khác, cùng lắm chỉ bất quá là ngang tay thôi.

Nhưng, hắn tinh thông Võ kỹ.

"Bành!"

Mạc Cầu đạp mạnh chân xuống đất, lực từ dưới đất dâng lên, vô số đạo kình lực giống như linh xà phun trào, trong nháy mắt hội tụ ở tay phải.

"Tranh..."

Đao thanh vang dài, như phong như bế dựng ngang trước người.

Long Xà Kình!

Tống thị đao pháp!

"Đương.."

Đao, xích chạm vào nhau, Quách Tiêu cảm thấy như mình đã đâm vào một lớp da trâu mười phần dẻo dai, còn bị một cỗ cự lực phản chấn, biểu lộ cũng lập tức thay đổi.

"Cùng nhau động thủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận