Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 15. Tề Sư Huynh

Chương 15. Tề Sư Huynh


Người Dịch: Whistle

"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."

Vết bánh xe chuyển động, chậm rãi chạy sang hương thành bắc.

Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên đó, khuôn mặt vặn vẹo, thỉnh thoảng khẽ nhéo các cơ trên người để giảm bớt đau đớn.

Cũng giống như y thuật, sau khi cảm ngộ võ học, dù là ý thức siêu nhiên, nhưng lại chịu hạn chế về thân thể.

Y thuật bị thiếu chính là kinh nghiệm, nếu muốn chân chính nắm giữ, còn cần phải từ từ tìm tòi, thực tiễn.

Võ công bị thiếu chính là cường độ thân thể, nếu như thân thể không đủ cường tráng, thì sẽ không thể thi triển chiêu thức được.

Cưỡng ép thi triển sẽ giống như hắn hiện giờ.

Chuyện này đã sớm đoán được.

Chỉ là.

Mạc Cầu chưa từng nghĩ rằng thân thể của mình lại yếu đuối như vậy, chỉ là thử một chút liền toàn thân đau nhức.

"Trần bá." Tỉnh táo lại, hắn nhìn xa phu của hiệu thuốc:

"Cứ mỗi hai ngày bác đều phải qua nhà kho ở thành bắc để vận chuyển thảo dược, bác có biết người phụ trách ở nơi đó là ai không?"

"Là đại sư huynh Tề Khôn sao?"

"Là hắn." Một tay Trần bá cầm lấy phần cán của thuốc lá, một tay còn lại nhẹ nhàng vung roi, nghe vậy nhẹ gật đầu:

"Tề Khôn là đồ đệ mà Tần sư phụ đã thu lúc trước, lúc đó làm ăn cũng không tệ, chỉ bất quá bây giờ à. . ."

"Hắc hắc."

Cười hai tiếng, lão ta lắc đầu liên tục: "Đến lúc đó thì cậu sẽ biết, tính tình của hắn không tốt lắm, sau này nhớ cẩn thận một chút."

"Tính tình không tốt sao?" Mạc Cầu nhíu mày.

Hắn chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, tỉ mỉ học y, tập võ, không có tâm tư để quan tâm tới những chuyện khác.

Trần bá hiển nhiên không muốn nói nhiều, rít một hơi thuốc lá, đột nhiên giơ roi lên.

"Giá!"

Vết bánh xe chuyển động, chạy dọc theo phố lớn ngõ nhỏ không biết bao lâu, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà ở gần cửa thành bắc.

"Đến!"

Mạc Cầu ngẩng đầu, cổng của tòa nhà này đủ chứa hai chiếc xe ngựa chạy song song, cũng không cảm thấy chen chúc.

Đương nhiên là để tiện cho việc vận chuyển hàng hóa.

Tấm bảng hiệu trên cánh cửa đã bám đầy tro bụi, không biết là chưa được quét dọn bao lâu rồi, có thể nhìn thấy mơ hồ hai chữ kho thuốc trên đó.

Còn chưa tới gần, mùi thuốc nồng nặc đã xông vào mũi.

Khác với hiệu thuốc, nơi này nồng đậm mùi thuốc, hỗn tạp, nhưng lại không hề gay mũi, ngược lại còn có một mùi thơm ngát tự nhiên.

Mạc Cầu biết, đây là do phần lớn thảo dược trong nhà kho này chưa được xử lý, mùi thuốc cũng sẽ không tinh khiết.

"Trần bá!"

"Lần này lại muốn lấy cái gì?"

Có người trong nội viện nghe được tiếng động, đã sớm tiến lên chào đón.

"Đây là danh sách dược liệu cần lấy." Trần bá nhảy xuống ngựa xe, lấy từ trên người ra một trang giấy rồi đưa qua:

"Lấy thêm mười cân Sơn Táo, còn có Lục Khúc và Văn Nguyên, Hạ sư phụ muốn hai loại này, ký sổ."

"Ừm. . ."

Lão ta nghiêng người chỉ vào Mạc Cầu, nói: "Hắn tên Mạc Cầu, là học đồ của Tần sư phụ, sau này sẽ ở lại bên này."

"Học đồ?" Có người lộ vẻ kinh ngạc:

"Học đồ đến bên này làm gì?"

Bên này cũng chả có gì để học, học khuân vác hả, chỗ cần dùng sức lại có không ít.

"Ta cũng không biết." Trần bá lắc đầu:

"Tề Khôn đâu?"

"Chủ quản ở phía sau." Vừa nhắc đến tên này, mấy người hơi biến sắc mặt, sau đó chỉ về hướng viện:

"Có người tìm hắn mua thuốc."

"Ồ." Trần bá gật đầu, ra hiệu với Mạc Cầu:

"Ta còn có việc, chính ngươi tự mình ra hậu viện đi, bị mất một cái chân trụ, chống gậy chính là hắn."

"Ừm?" Mạc Cầu chau mày, nhẹ gật đầu:

"Được."

Từ biệt mấy người, hắn một thân một mình đi về hướng hậu viện, còn chưa tới gần đã nghe được tiếng hét phẫn nộ từ xa xa truyền đến.

"Có muốn mua hay không, không mua thì cút đi!" Thanh âm ngột ngạt, giọng khàn còn mang theo một ít nộ khí:

"Không có tiền thì tới đây làm gì, chơi ta đúng không?"

"Tề sư phụ." Có người uyển chuyển khuyên bảo:

"Không phải là chúng tôi không có tiền, mà là thiếu trước, thiên phú tập võ của Lưu sư rất tốt, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện, đến lúc đó đừng nói là hai lượng bạc, mười lượng bạc cũng không phải không được."

"Còn nữa, chúng ta đã giao dịch nhiều lần như vậy rồi, thiếu nợ có một lần cũng không được sao?"

"Tề sư phụ, cho chút mặt mũi đi?"

"Mặt mũi?" Người trước khinh thường hừ lạnh:

"Mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền, hai lượng bạc chỉ có mấy hạt này thôi, nhiều thì không có, không cần thì cút nhanh lên!"

"Ngươi. . ."

"Sư huynh, được rồi được rồi , chờ đệ dành đủ tiền rồi lại đến mua cũng không muộn, chúng ta trở về thôi."

"Sư đệ, tuổi tác bây giờ của đệ là khoảng thời gian tiến bộ nhanh nhất, tuyệt đối không thể chậm trễ tiến độ. Như vậy đi, chia đôi thuốc của ta ra."

"Cái này sao có thể được?"

"Như thế nào không được? Ta tin tưởng tương lai đệ sẽ làm nên thành tựu, lúc nào tập võ có thành tựu trả lại ta là được."

"Sư huynh. . ."

"Tốt tốt, chúng ta đi thôi!"

"Nên đi từ sớm rồi mới phải." Người trước hừ lạnh:

"Hai thằng đàn ông, ở chỗ của ta huynh huynh đệ đệ, mắt đưa mày lại, có buồn nôn không vậy?"

". . ." Mạc Cầu xoa xoa mặt, bất đắc dĩ than nhẹ.

Chỉ cần nghe được tiếng nói thì hắn đã có thể biết được tính tình của vị Tề sư huynh này.

Táo bạo như lửa, bất cận nhân tình.

"Kẽo kẹt. . ."

Cửa phòng được đẩy ra, hai gã nam nhân từ trong đó bước ra, một vị chừng hai mươi, một vị mười bốn mười lăm tuổi.

Mạc Cầu đã từng thấy qua những phục sức trên quần áo của họ, là đồng phục võ quán ở trong thanh.

Người của võ quán tại sao lại tới nơi này mua thuốc?

Mua thuốc gì?

Ngăn chặn những nghi ngờ trong lòng, hắn cúi đầu xuống, sượt qua bên cạnh hai người họ, đi đến trước cửa phòng.

"Ngươi là ai?" Một người đàn ông đầu tóc rối bời, đùi phải ngang gối đã biến mất không còn tăm hơi đang trừng mắt nhìn.

Mắt của người đàn ông này như chuông đồng, nước da ngăm đen, lôi thôi lếch thếch, dường như còn lớn tuổi hơn cả Tần sư phụ.

Hắn quét mắt nhìn Mạc Cầu, tùy ý phất phất tay, nói:

"Được rồi, ta chẳng cần biết ngươi là ai, vẫn là quy củ cũ, một lượng bạc bốn hạt, lấy ra đi."

"Cơ thể này của ngươi, mua không lỗ!"

"Một lượng bạc bốn hạt?" Mạc Cầu sững sờ, lập tức lấy lại tinh thần, chắp tay với đối phương:

"E là Tề sư huynh đã hiểu lầm, tại hạ Mạc Cầu, là học đồ của hiệu thuốc, Tần sư phụ để cho đệ tới đây theo huynh học nghệ một khoảng thời gian."

"Mạc Cầu." Tề sư huynh nhíu mày:

"Nghe nói qua, nhưng mà muốn theo ta học nghệ?"

Y quét mắt nhìn Mạc Cầu, cười lạnh: "Đã làm sai chuyện gì rồi bị sư phụ đuổi tới đây đúng không?"

Người này tính tình không tốt, nhưng tuyệt không phải là người ngu, ngược lại, tâm tư rất nhạy cảm, nháy mắt liền đoán được nguyên nhân sự việc.

"Sư huynh minh giám." Mạc Cầu sắc mặt nghiêm một chút, nói:

"Đệ không hề làm sai chuyện gì cả, chỉ là ở giữa có chút hiểu lầm, tin tưởng Tần sư phụ sẽ hiểu rõ."

"Hắc. . ." Tề sư huynh khinh thường bĩu môi:

"Hiểu lầm?"

"Được rồi, ta không thèm quan tâm, nhưng mà muốn đi theo ta học nghệ thì ngươi cũng đừng nghĩ, có bản lãnh gì?"

"Chỗ của ta không nuôi người nhàn rỗi!"

"Bản lĩnh?" Mạc Cầu hơi suy tư:

"Hiểu một chút y thuật, có tính không?"

"Hiểu y thuật thì nên đi qua thiện đường ở thành nam, chỗ này của ta có lẽ không cần đến, còn không có tác dụng bằng người nhận biết dược liệu nữa." Tề sư huynh lắc đầu, nói:

"Ngươi có biết dược tính và tuổi của dược liệu không? Có biết gia thị trường gần nhất của mỗi loại dược liệu hay không?"

"Nhận ra dược liệu thì còn có thể, giá thị trường thì thật sự là không biết." Mạc Cầu nghe vậy cười khổ, nghĩ nghĩ, lại nói:

"Nhưng mà đệ biết chữ, còn biết một chút toán thuật, có thể làm tiên sinh kế toán."

"Có bản lĩnh như thế." Tề sư huynh hai mắt sáng lên:

"Điền tú tài ở nhà kho mỗi tháng sẽ nhận một lượng bạc, ba ngày đánh cá, hai ngày phơ lưới, vừa lúc ngươi thế chỗ của hắn đi."

"Như vậy thì có thể tiết kiệm được một lượng bạc, lại có thể đi Nghênh Xuân Cư thêm một lần nữa."

Nói đến đây, trên mặt của hắn không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười, vô thức sờ lên cằm râu ria của bản thân.

". . ." Mạc Cầu vẻ mặt im lặng.

Dừng một chút, hắn nhớ tới một chuyện, nói: "Sư huynh, thuốc mà huynh vừa nói là?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận