Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 128. Nhập Môn

Chương 128. Nhập Môn


Người dịch: Whistle

Lần này tới đây, hai người không thấy được Tam Thu cư sĩ Đổng trưởng lão, cũng may chuyện này cũng xem như làm xong rồi.

Tấm lệnh bài trên tay Mạc Cầu dài đến nửa xích, màu đồng cổ kính, chất liệu nặng nề, mặt chính diện có khắc ký hiệu của Phái Linh Tố, mặt sau là một chữ Đổng, vật này chính là lệnh bài của đệ tử Nội môn.

Nhưng mà Mạc Cầu khác với những đệ tử Nội môn kia, hắn chỉ là đệ tử Ký Danh của một vị trưởng lão, không được ghi tên vào tông môn.

Nói cách khác, tuy rằng hắn là đệ tử Nội môn, nhưng sẽ không được nhận tiền tháng, càng không thể nhận đan dược miễn phí.

Ngoài chuyện được đi nhận công pháp một lần ra thì những chỗ tốt khác đều không có, còn về chuyện được trưởng lão dạy bảo thì càng là vọng tưởng.

"Cũng không phải là không có chỗ tốt gì." Trên đường xuống núi, Triệu quản sự vuốt râu, nói:

"Dù gì ngươi cũng là đệ tử Nội môn, khi đi làm những việc mà đệ tử Ngoại môn nên làm thì sẽ được ưu đãi. Cho nên, đại khái là ngươi sẽ ở lại Dược cốc làm việc."

"Coi như đi ra ngoài thì địa vị cũng sẽ cao hơn đệ tử Ngoại môn, hẳn là ngang bằng với chấp sự."

Năm trăm lượng bạc mua một cái danh chấp sự Ngoại môn của Phái Linh Tố, có đáng giá hay không thì mỗi người đều có một ý.

Chí ít, trong mắt Triệu quản sự thì chuyện này rất không đáng.

Cái mạng của ông ta cũng chẳng đáng nhiều tiền như vậy!

"Phái Linh Tố chúng ta có rất nhiều sản nghiệp, Dược cốc, bốn thành, thậm chí còn có việc làm ở trong Tử Dương môn." Lúc nói đến chuyện này thì Triệu quản sự có chút tự ngạo:

"Vả lại vì trong phái có nhiều danh y, cho nên các thế lực lớn ở Đông An phủ đều sẽ cho một chút tình mọn."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, chắp tay:

"Triệu thúc, sau này đã là đồng môn, mong ngài chiếu cố nhiều hơn."

"Đương nhiên." Triệu quản sự nhếch miệng cười một tiếng:

"Không nói cái khác, chỉ là dựa vào mối quan hệ với Tả gia thôi thì ta sẽ chiếu cố ngươi rồi, không phải sao?"

"Nói đến, đợi khi Mạc huynh đệ được phân công làm việc thì sợ là không cần phải dùng đến Triệu mỗ nữa."

"Triệu thúc nói đùa." Mạc Cầu lắc đầu:

"Vãn bối đang muốn thỉnh giáo, từ trước đến nay, việc làm của chúng ta được an bài như thế nào?"

"Không dám." Triệu quản sự trầm ngâm một chút rồi nói:

"Ở lại Dược cốc làm việc thì đương nhiên là tốt nhất rồi, việc ít thanh nhàn tiền tháng cũng nhiều, còn có thể tạo mối quan hệ với một vài nhân vật có máu mặt trong phái, tiếc là đa phần việc này đều dành cho thân quyến của đệ tử Nội môn."

"Sau đó chính là nội thành."

"Nội thành phồn hoa, có nhiều gia tộc hào phú, những người này xuất thủ xa xỉ, chỉ cần hơi nhả ra một ít thôi thì cũng đủ chúng ta ăn uống mấy tháng rồi, vậy nên có khi chỗ tốt ở nội thành còn vượt qua cả Dược cốc."

Mạc Cầu gật đầu.

Vẫn còn một nguyên nhân mà Triệu quản sự không nói.

Đó chính là ở lại Dược cốc làm việc thì phải cẩn thận, thuận tiện kém xa bên ngoài, dù sao ở trong tông môn cũng có rất nhiều tiền bối.

"Sau đó chính là việc ở thành nam, Ngoại Quách thành, hai địa phương này thì không có gì đáng nói, chính là lấy tiền làm việc, bản lĩnh càng tốt thì chỗ tốt càng nhiều, đương nhiên cũng càng thích hợp ngồi ăn rồi chờ chết."

"Mà việc ở thành bắc, Tử Dương môn là kém nhất!"

"Vì sao?" Mạc Cầu hiếu kì hỏi:

"Thành bắc thì cũng thôi, nhưng Tử Dương môn chính là một trong mấy thế lực lớn ở Đông An phủ, vậy mà lại không thành bằng nam?"

"Chính là bởi vì Tử Dương môn quá mạnh, cho nên người của chúng ta qua đó chỉ là ăn nhờ ở đậu, không ngóc đầu lên được." Triệu quản sự nhún vai:

"Đừng nói là chỗ tốt, thậm chí hàng năm còn phải giao nộp một phần lợi tức cho Tử Dương môn, ngươi nói đãi ngộ có thể tốt được sao?"

"Thì ra là thế." Mạc Cầu hiểu rõ.

"Không cần lo lắng." Triệu quản sự nghiêng đầu nhìn hắn rồi nói:

"Bất kể nói như thế nào thì ngươi cũng là đệ tử Nội môn, nên khi làm việc thì những người ở nội viện cũng sẽ cho một chút mặt mũi."

"Chỉ hi vọng là vậy." Mạc Cầu gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện:

"Đúng rồi, nhất lưu cao thủ Triệu thúc nói lúc còn ở trên núi, không biết chân khí ngoại phóng có gì đáng chú ý không?"

Mặc dù Mạc Cầu biết chân khí ngoại phóng, nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ một địa phương nhỏ, không hiểu nhiều về cảnh giới Hậu Thiên.

Ngay cả một cao thủ chân khí ngoại phóng mà Giác Tinh thành cũng không có.

"Ha ha. . ." Triệu quản sự nghe vậy liền cười một tiếng:

"Người trẻ tuổi thì luôn hiếu kỳ với những chuyện như vậy."

Dừng lại một chút, ông ta liền cảm khái:

"Ở tại Đông An phủ, người tu thành Hậu Thiên chân khí được chia làm tam đẳng, trên giang hồ gọi là nhập lưu cao thủ, mạnh nhất chính là nhất lưu cao thủ."

"Đương nhiên, đối với chúng ta mà nói, bất luận ở đẳng cấp nào cũng đều là những nhân vật cao cao tại thượng, không thể khinh thường."

"Vâng." Mạc Cầu đáp lời.

"Mới vào Hậu Thiên, tu thành chân khí, chính là nhập lưu cao thủ, loại người này nhiều nhất, chấp sự Ngoại môn cũng có một ít." Triệu quản sự giống như cực kỳ hâm mộ, ông ta dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói:

"Mà chân khí ngoại phóng chính là nhị lưu cao thủ, nghe nói không chỉ có chân khí hùng hậu, mà còn phải tu hành võ học tinh diệu mới có thể đạt thành."

Nghe vậy, Mạc Cầu trong lòng khẽ động:

"Nếu như không có công pháp tu hành thì không thể chân khí ngoại phóng sao?"

"Hẳn là không thể." Triệu quản sự cũng không rành chuyện này lắm, chỉ nói:

" Tam Dương thung mà ta tu luyện có hết thảy ngũ trọng, hai trọng sau cùng là chính nội khí cảnh, nhưng mà cho dù có tu đến ngũ trọng viên mãn cũng không thể chân khí ngoại phóng."

"Công pháp mà đệ tử Nội môn tu luyện chính là Linh Tố Tâm pháp, nghe nói có hết thảy thất trọng, không chỉ chân khí ngoại phóng mà còn có thể trở thành khí quán chu thiên nhất lưu cao thủ."

Mạc Cầu vuốt vuốt lông mày.

Nói cách khác, chỉ dựa vào một môn công pháp thì không có khả năng tu thành cao thủ tuyệt thế sao?

Đương nhiên, trừ phi tìm tới tuyệt thế thần công!

"Đổng sư muội chỉ mới mười sáu thì đã có thể chân khí ngoại phóng, mặc dù nhìn qua cũng có chút cố gắng hết sức, nhưng mà làm được như vậy cũng rất kinh người rồi." Sau khi xuống núi, giọng nói của Triệu quản sự vẫn mang theo vẻ cảm khái, liên tục tán thưởng:

"Thiên phú bực này, sợ là khi qua mấy năm nữa là có thể ghi danh trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng rồi, không hề kém cạnh Đổng trưởng lão năm đó."

"Mạc huynh đệ!"

Đột nhiên ông ta khựng lại.

"Triệu thúc, ngài nói đi." Mạc Cầu vội vàng ngừng chân.

"Ta cảm thấy, ngươi nên nhanh chóng tạo mối quan hệ với Đổng sư muội đi, đệ tử Ký Danh thì cũng là đệ tử nha, nếu như quan hệ thân cận, trong tương lai sẽ có rất nhiều chỗ tốt." Triệu quản sự nhỏ giọng nói:

"Đổng sư muội khuê danh là Tiểu Uyển, ta còn nghe nói, nàng có quan hệ rất tốt với một vị thiên kim ở trong Lục phủ."

"Đó là Lục phủ đấy!"

Giống như Tả Văn Bác, nói tới Lục phủ, trong mắt của Triệu quản sự cũng hiện lên vẻ kích động, ngưỡng mộ.

Đối với người của Đông An phủ mà nói, Lục phủ chính là thánh địa trong lòng bọn họ.

"Chuyện này. . ." Mạc Cầu xấu hổ cười một tiếng:

"Ta tận lực."

Sắc trời đã tối, cũng may Dược cốc có không ít phòng trống, hai người ở chỗ của chấp sự nhận lấy chìa khoá phòng.

Ngày thứ hai.

Nhận quần áo, xác định thân phận, đăng ký vào nội viện, rồi lại đi nhà ăn, diễn võ điện, dược đường, và cuối cùng là nơi tắm gội và giặt quần áo.

Chuyến đi này cũng đã dạo hết một nửa Dược cốc, sắc trời cũng đã đến ban đêm.

"Phía trước chính là nơi cuối cùng." Trên đường núi, Triệu quản sự có chút nói không ra hơi:

"Đến được nơi đó thì ngươi cũng biết hết đường xá rồi, ta liền không bồi tiếp được nữa."

"Làm phiền Triệu thúc." Mạc Cầu nghiêm mặt nói cám ơn, mặc dù hắn đã bỏ tiền, nhưng mà hai ngày này đối phương đúng là tận tâm tận lực:

"Không biết tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

"Nơi mà ngươi muốn đến nhất." Triệu quản sự đứng thẳng lên:

"Vạn Quyển lâu!"

Vạn Quyển lâu được xây dựng ở nơi trọng yếu của Dược cốc, có diện tích vài mẫu, bên trong có vô số thư tịch, đồng thời cũng là chỗ truyền công dạy pháp của Phái Linh Tố.

Trải qua vài lần điều tra, hai người đi tới một tòa lầu các ba tầng.

Người trông coi đại môn là một lão giả tóc trắng, lão đang híp mắt nằm trên ghế xích đu ngủ gật.

"Thôi tiền bối." Triệu quản sự bước đến bên cạnh lão ta rồi cúi người hành lễ, sau đó liền chỉ tay về phía Mạc Cầu:

"Vị này là đệ tử Ký Danh mà Đổng trưởng lão mới thu, Mạc Cầu, cũng là đệ tử cách đời của Hứa Mộ Vân Hứa lão sau khi đi xa tha hương thu được."

"Hửm?" Lão giả nghe tiếng, da thịt trên mặt hơi run run, mở mắt ra nhìn về phía Mạc Cầu:

"Không ngờ rằng, đã qua mấy chục năm rồi mà còn có thể nghe được cái tên Hứa Mộ Vân này."

Mạc Cầu trong lòng hơi động, nhìn về phía Triệu quản sự.

Đối phương gật đầu, nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng của hắn.

Trên đường tới đây, Triệu quản sự đã nhiều lần nhắc nhở hắn là đừng có đề cập tới Hứa lão, chính vì lo lắng hắn bị cừu gia hồi trước nhớ thương.

Mà lúc này nhắc tới, hiển nhiên là vì lão giả trước mặt này không phải là cừu nhân của Hứa lão, chắc là quan hệ cũng không tệ lắm.

"Mạc Cầu, ngươi có gì muốn nói thì nói cho tiền bối được rồi, ta còn có việc nên liền không ở nơi này chờ lâu." Nói xong liền chắp tay với lão giả:

"Tiền bối, vãn bối cáo từ."

"Ừm." Lão giả gật đầu, chậm chạp từ trên ghế nằm ngồi dậy:

"Chàng trai trẻ, bao tuổi rồi?"

"Mười tám."

"Có từng tập võ chưa?"

"Khó khăn lắm mới Đoán cốt."

"Tuổi như vậy, tu vi Đoán cốt vẫn tính không sai." Lão giả gật đầu, đánh giá không hà khắc như Đổng Tiểu Uyển:

"Tập luyện từ lúc nhỏ sao?"

"Vậy thì không phải." Mạc Cầu lắc đầu:

"Mấy năm trước vãn bối mới bắt đầu tập võ."

"Hả?" Lão giả nghe vậy nhíu mày:

"Mấy năm trước mới tập võ liền thành tựu Đoán cốt, Thiên phú cũng không tệ, chỉ tiếc, căn cơ không vững, sợ là khó có thành tựu."

Mạc Cầu giật mình trong lòng.

Đổng Tiểu Uyển cũng từng nói lời này, lúc đó hắn còn cho rằng đối phương chỉ là thuận miệng nói thôi, cũng không để ý, không ngờ là ông lão trông coi Vạn Quyển lâu ở trước mặt này cũng nói như vậy.

Chẳng lẽ tập võ chậm thật sự sẽ có chỗ xấu rất lớn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận