Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 702. Vô Dụng

Chương 702. Vô Dụng


Người dịch: Whistle

"Mười ngày trước, mấy chục bộ thi thể đặt trong Huyền Minh Tự đã biến mất không thấy gì nữa, hư hư thực thực là bị người đánh cắp Luyện thi."

"Bảy ngày trước, hai vị tôn nữ của Võ giả Tiên Thiên Bôn Lôi Thủ Quách Thăng Đích xuất ngoại du ngoạn rồi không biết tung tích, dựa theo manh mối mà bọn thuộc hạ tìm được, chuyện này vô cùng có khả năng dính đến Hợp Hoan tông."

"Ngày hôm trước, hơn sáu mười người của Độc Lang Bang bị phát hiện ra là chết ở trang trại ngoài thành, tất cả mọi người bị thôn phệ sạch tinh huyết, giống như có tu sĩ Tà đạo đang giết người luyện pháp."

". . ."

Thuộc hạ bẩm báo tin tức, bầu không khí trong phòng cũng ngày càng ngưng trọng.

"Nửa tháng!"

Yến Bắc Hồi bất đắc dĩ than nhẹ:

"Lúc này mới chỉ là nửa tháng mà ở phụ cần Quận thành lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc bình thường một năm nửa năm đều không náo nhiệt như vậy."

"Người của Tập Pháp Ti nói thế nào?"

Triều đình cũng có tổ chức chuyên môn xử lý loại chuyện này, trong đó có sơn dã tán tu dùng trọng kim thuê được, cũng có cao thủ tự mình bồi dưỡng.

Kì thực.

Hoàng thất hiện giờ chính là một tu hành thế gia, lại còn có lão tổ Đạo cơ tọa trấn kinh thành.

Không chỉ có vậy.

Người đứng sau lưng Tập Pháp Ti chính là tiên môn chân chính, cũng bởi vì đây, tuy rằng thế gian có tà ma yêu đạo gây hại, nhưng tổng thể lại duy trì được sự ổn định.

"Bọn hắn nói, gần đây trong thành có người đang chủ trì tổ chức tiên phường."

Hạ nhân chắp tay, hồi đáp:

"Phường thị này hấp dẫn không ít tà đạo, cho nên gần đây mới xảy ra nhiều nhiễu loạn như vậy, dự tính là tiên phường sẽ đóng sau một tháng nữa."

"Một tháng sau?"

Khóe miệng Yến Bắc Hồi co giật.

Vừa mới qua nửa tháng mà đã loạn thành như vậy.

Một tháng sau thì quận Ngọc Phượng này sẽ không biết như thế nào, nhưng mặc kệ đến lúc đó như thế nào thì cái chức Quận trưởng đại nhân của mình khẳng định là không cần làm nữa.

Yến Bắc Hồi than nhẹ một tiếng rồi bất đắc dĩ gật đầu:

"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi!"

"Vâng!"

Đợi khi trong sảnh không có một ai, Yến Bắc Hồi trầm ngâm thật lâu rồi mới quyết định sai người chuẩn bị xe ngựa, lặng lẽ lên đường ra ngoài thành.

Nam thành có một tòa Thanh Từ am.

Am chủ là Tĩnh Hư sư thái, tính danh tục gia gọi là Yến Như Yên, là con gái ruột của Yến Bắc Hồi, đồng thời cũng là một vị tu tiên giả.

Nếu như không cần thiết thì Yến Bắc Hồi cũng không muốn đến chỗ này.

Nữ nhi có thiên phú tu hành, Yến gia cũng được nhờ không ít, thậm chí ngay cả vị Quận trưởng này của ông ta đều có không ít quan hệ.

Nhưng ở trong mắt của con gái mình, ông ta nhìn thấy sự khinh thường và ghét bỏ.

Ánh mắt này giống như cây kim đâm vào trong lòng y.

Cho dù Yến Bắc Hồi đốt nhang tắm rửa, ba ngày không ăn thức ăn mặn, thì ở trong mắt của nữ nhi, ông ta cũng là một người đầy trọc khí tục vật.

Tiên, phàm hữu khác.

Vào ba mươi năm trước, y đã hiểu được đạo lý nào.

"Phụ thân đại nhân."

Đối với việc Yến Bắc Hồi đến thăm, Yến Như Yên cũng có hơi kinh ngạc, sau khi khách khí thi lễ liền hỏi rõ ý đồ đến, gật đầu nói:

"Đúng vậy."

"Phường thị được xây dựng ở Phú Nguyên đường, ta đang muốn thông báo cho phụ thân, tốt nhất là nên hạ lệnh phong tỏa con đường gần đó, cấm phàm nhân tới gần trong một thời gian ngắn."

"Đúng." Yến Bắc Hồi lộ vẻ ngượng ngùng.

Lời nói tự nhủ của con gái mà lại phải dùng đến từ thông báo, chuyện này làm cho ông ta cảm thấy có chút không được tự nhiên, sau khi ổn định cảm xúc, cẩn thận từng li từng tí mở miệng:

"Những tên Tà đạo kia. . ."

"Phụ thân ăn nói cẩn thận." Sắc mặt Yến Như Yên trầm xuống, nói:

"Chẳng qua chỉ là phương pháp tu hành có chỗ bất đồng mà thôi, đều là tu đại đạo, phân chia chính tà cũng chỉ là lời nói của người tu hành chúng ta."

"Ngài, tốt nhất là đừng nên nói lung tung, miễn cho chọc phải phiền toái không cần thiết."

"Đúng, đúng." Yến Bắc Hồi cảm thấy toàn thân khó chịu, nói:

"Vậy con có thể nghĩ biện pháp để cho những người kia sống yên ổn một chút được không, nếu không thì sợ là cái chức Quận trưởng này của ta cũng sẽ chấm dứt."

"Bất quá là chỉ là nhất cái Quận trưởng mà thôi, không có cũng liền không có, có cái gì tốt đáng." Yến Như Yên mặt hiện không vui, nghĩ nghĩ, nói:

"Ta sẽ thử, nhưng không chắc chắn, nhưng có ta ra mặt, chắc là sẽ có một ít bằng hữu nể mặt."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Yến Bắc Hồi nhẹ nhàng thở ra.

Ông ta biết là thiên phú của con gái mình không tồi, vả lại còn bái danh sư, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì lại không rõ ràng, chỉ biết là bối cảnh không nhỏ.

Trước đây gia tộc mình chọc phải phiền phức, bất luận lớn nhỏ, chỉ cần nói được đối phương đồng ý giúp đỡ liền có thể bình an vô sự.

Dường như Tu Tiên giới có mặt mũi không nhỏ.

"Ta cũng không còn cách nào."

Yến Bắc Hồi thoáng lộ ra tâm tư:

"Trong nhà còn có nãi nãi, thúc bá, các phòng huynh đệ của con nữa, nếu như không có cái chức Quận trưởng này, cuộc sống sau này không biết làm sao qua."

"Ta minh bạch."

Yến Như Yên nhắm mắt, thần sắc lạnh lùng, dường như xem thân phận phàm nhân như khói đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại Tĩnh Hư sư thái truy cầu đại đạo.

Haizz!

Yến Bắc Hồi than nhẹ trong lòng, nhìn tướng mạo có phần giống với mẫu thân nàng một chút rồi đứng lên, chắp tay liền cáo từ.

Đúng lúc này.

"Tiền bối."

Một giọng nói mang theo một chút run rẩy từ bên ngoài truyền vào:

"Tĩnh Hư sư thái ở nơi này giao du rộng lớn, nếu như ngài muốn tìm người, tìm nàng là tốt nhất, vãn bối thật sự không biết Đan Ác đi hướng nào."

Hả?

Yến Bắc Hồi quay đầu, Yến Như Yên mở mắt, nhìn về phía truyền đến âm thanh.

Một người một chó bước vào trong điện.

Người có khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt tang thương, mái tóc màu xám trắng, tướng mạo thường thường không có gì lạ; chó thì gầy trơ xương, lông tóc ảm đạm không ánh sáng.

Ở bên cạnh một người một chó có một gã nam tử dáng người cao gầy, che khuất khuôn mặt, đang run lẩy bẩy, giọng nói cũng run rẩy.

"Bình đạo hữu?"

Trong mắt Yến Như Yên lộ ra vẻ kinh ngạc, dừng lại trên người nam tử áo đen một chút rồi nhìn về phía người tới:

"Các hạ là. . ."

"Ta tìm đến người." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng, đồng thời bấm tay gảy nhẹ, thân thể của vị 'Bình đạo hữu' ở bên cạnh đột nhiên nứt toác ra.

"Phốc!"

Huyết nhục vỡ nát, Âm hồn câu khóa.

Một lực lượng vô hình đột nhiên sinh ra, thôn phệ sạch sẽ đống huyết nhục kia, ngay cả Âm hồn đang nghiêm nghị gào thảm cũng không buông tha.

Sắc mặt Yến Như Yên tái nhợt, đột nhiên đứng lên.

Nàng muốn lui về phía sau, nhưng lại phát hiện bản thân không thể động đậy, sắc mặt trông rất khó coi, thậm chí trong mắt còn hiện ra vẻ tuyệt vọng.

'Bình đạo hữu' là bạn bè cũ của nàng, tương giao đã hơn mười năm, có tu vi Luyện khí tầng bảy.

Mặc dù tu vi và thực lực hơi thua nàng, nhưng cũng không kém nhiều, bây giờ lại bị người này một chỉ điểm sát, ngay cả hồn phách đều không thể thoát đi.

Vừa rồi, Bình đạo hữu xưng hô người này là tiền bối?

"Lộc cộc. . ."

Yến Như Yên nuốt một ngụm nước miếng, cưỡng ép kiềm nén ý niệm muốn thôi động Pháp khí, cẩn thận từng li từng tí mở miệng:

"Tiền bối, ngài muốn tìm người nào?"

"Đan Ác." Mạc Cầu mở miệng:

"Hoặc là sư phụ của gã ta Doãn Đồng."

"Đan Ác?" Yến Như Yên sững sờ:

"Tiền bối tìm gã có chuyện gì?"

"Ừm?"

Mạc Cầu liếc mắt nhìn sang.

"Là vãn bối lắm mồm." Sát cơ băng lãnh như có thực chất làm cho gương mặt của Yến Như Yên co rúm lại, thân thể còn phát run không thể kiềm chế, nói:

"Mấy năm trước, Đan đạo hữu. . . Đan Ác đã từng tới quận Ngọc Phượng một lần, nhưng trong hai năm gần đây, vãn bối chưa từng gặp được gã ta."

"Thật sao?" Mạc Cầu đạm mạc nói:

"Người vừa rồi cũng chính bởi vì không có tác dụng nên mới bị ta giết chết."

"Vãn bối hữu dụng, vãn bối hữu dụng!"

Giọng nói của Yến Như Yên nhấc lên, vội vàng nói:

"Hai năm này, mặc dù vãn bối chưa thấy qua Đan Ác, nhưng lại biết sư đệ của gã ở đâu, vả lại gần đây đang tổ chức tiên phường, sư đệ của gã rất có thể sẽ tới đó."

Vì cứu mạng, nàng liều mạng động não.

"Đan Ác còn có một người yêu, là Lam tiên tử của Hợp Hoan tông, mấy ngày trước Lam tiên tử còn từng tới chỗ này của vãn bối, thông qua người này cũng có thể tìm được Đan Ác!"

"Ừm."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:

"Dẫn ta đi gặp sư đệ và người yêu của gã."

"Cái này. . ."

Yến Như Yên há to miệng, thấy Mạc Cầu khẽ nhướng mày, bèn vội vàng nói:

"Vãn bối mang ngài đi ngay."

"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:

"Đừng có ở trước mặt ta đùa nghịch tiểu tâm tư, ta chỉ không thèm để ý, không có nghĩa là sẽ không để ý, nếu không, người vừa rồi chính là hạ tràng của ngươi."

"Không dám, không dám."

Sắc mặt Yến Như Yên tái nhợt, cúi đầu xác nhận, lại nói:

"Không biết tiền bối xưng hô như thế nào? Vãn bối Yến Như Yên, pháp hiệu Tĩnh Hư, là tam đệ tử của Đạo cơ tiên tu Vân Ly ở Ngọc Long sơn trang."

"A. . ."

Mạc Cầu mặt không biểu tình nhìn nàng một chút:

"Ta họ Mạc."

Về phần cái gì Ngọc Long sơn trang, Đạo cơ tiên tu Vân Ly, hắn căn bản không thèm để ý, bây giờ hắn chỉ muốn nhìn thấy thi thể của Tần Thanh Dung.

Trước đó.

Ai cản đường thì hắn sẽ giết người đó!

......

Trong xe kiệu, sắc mặt Yến Bắc Hồi trắng bệch, trong tay đang nắm chặt một tấm ngọc bài.

Ngọc bài này là do nữ nhi giao cho ông ta từ mấy năm trước, nói là nếu như gặp được phiền phức gì không giải quyết thì có thể đưa tin cho nàng, nàng sẽ thay mặt giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận