Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 900. Tiến Về Ngoại Vực (End)----. .

Chương 900. Tiến Về Ngoại Vực (End)----. .


Người dịch: Whistle

Sau khi bộc phát toàn bộ lực lượng của mình, Thánh chủ cũng hiển lộ ra Pháp tướng quỷ thể, bảo thể trăm trượng giống như Thần tôn tiên tử đứng giữa hư không.

Xung quanh có những dải lụa màu đang phấp phới, trong vẻ linh động lại mang theo uy áp khó mà miêu tả.

Chỉ là nhẹ nhàng nhấn xuống, một vị Đại yêu bị Mộc Linh Thần Quả trong tay Mạc Cầu đả động đã thân bất do kỷ vỡ vụn.

Trốn không thoát, trốn không thoát, trước khi chết trong mắt Đại yêu tràn đầy tuyệt vọng.

Mà trong khi thánh chủ chuẩn bị tiếp tục động thủ thì vị kia tăng nhân đầu trọc vừa rồi lại ngăn cản ở phía trước, Phật quang nhu hòa làm cho ả vô thức dừng lại.

Thánh chủ rốt cục mở miệng:

"Phân thân? Phân thần? Khí linh?"

Vị tăng nhân trước mặt có tướng mạo giống y chang Mạc Cầu, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, khí tức trên người tăng nhân này làm cho ả sinh lòng chán ghét.

Con lừa trọc phật môn. . .

Cảm nhận được lực lượng hùng hậu trên người tăng nhân, Thánh chủ liền không khỏi nhíu mày. .

Sau khi cởi bỏ phong ấn trong cơ thể, thời gian vượt giới sợ là sẽ khó mà kéo dài thêm.

"A Di Đà Phật." Tăng nhân chắp tay trước ngực, nghiêm mặt thi lễ:

"Tiểu tăng Địa Tàng, gặp qua nữ thí chủ."

Địa Tàng quét mắt nhìn bốn phía, trong mắt hiện ra vẻ thương xót:

"Sát tâm của nữ thí chủ thật nặng, có câu nói là khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, thí chủ ngươi. . ."

"Oanh!"

Còn chưa nói xong, một quyền phong to lớn đã ập tới.

"Ồn ào!"

Mặc dù Thánh chủ cũng có chút hiếu ý về vị tăng nhân này, nhưng lại không có kiên nhân nghe đối phương lải nhải.

Nhất là vị tăng nhân tên Địa Tàng còn không biết tự lượng sức mình, dám dùng nhất loại bí áp ảnh hưởng tinh thần để vặn vẹo ý chí của mình.

Thật là đáng chết!

"A Di Đà Phật!"

Đối mặt với quyền phong đột kích, sắc mặt Địa Tàng trở nên ngưng trong, nhấc tay lên, Phật quang ngưng tụ tạo thành phật thủ nghênh đón.

Thân là Nguyên Linh của Địa Tàng Bản Nguyện Đao, Địa Tàng không chỉ thông thạo Đao pháp, mà vừa sinh ra liền đã thông hiểu Thần thông Phật môn.

Giống như một thức Bồ Đề Phật Thủ này!

"Oanh. . ."

Hai người đối kích, Thánh chủ không nhúc nhích tí nào, Địa Tàng lại bị bay ngược hơn mười dặm, giống như một viên đạn pháo bị lực lượng kinh khủng bắn ra khỏi nòng vậy.

May mà thể chất của Địa Tàng rất đặc biệt, pháp môn bình thường khó mà làm cho y bị thương, chỉ cần hơi điều chỉnh liền tiếp tục lao tới.

Mặc dù đã thoát khỏi thức hải của Mạc Cầu, nhưng cuối cùng thì Địa Tàng vẫn còn bị Mạc Cầu khống chế, nên chuyện y đã đáp ứng thì vẫn phải làm.

Một bên khác.

Sau khi Mạc Cầu bị một chỉ của Thánh chủ đánh bay liền phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị năm vị Đại yêu, Quỷ vương vây quanh.

"Giao Mộc Linh Thần Quả ra!"

"Nhận lấy cái chết!"

Tiếng quát mang theo Thần niệm rung động nhân tâm, giống như vô số cây gai đâm vào trong Thần hồn, làm cho thần sắc của hắn trì trệ, thân thể cứng đờ.

Nhìn thấy cảnh này, năm tên Quỷ, Yêu liền tỏ ra cuồng hỉ:

"Động thủ!"

"Lên!"

Bọn hắn không nghi ngờ gì, dù sao Mạc Cầu đã phải hứng chịu một chỉ toàn lực của Thánh chủ, lại phân Thần hồn, không chịu nổi bí pháp cũng là chuyện rất bình thường.

Trong loại tình huống này mà còn có thể phản ứng mới là dị loại.

Lưu quang lập tức lao đến gần chỉ trong nháy mắt.

Sau một khắc.

"Bạch!"

Đao mang màu đen nở rộ giữa không trung, giống như một đóa hoa sen màu đen, trong số năm vệt lưu quang lao tới, đã có ba vệt bị nó trảm diệt.

Thập Phương Sát Giới!

Đệ bát quan!

Hắc liên tán đi, Mạc Cầu xuất hiện với tròng mắt tĩnh mịch, toàn thân tràn đầy sát ý, Bách Tịch Đao trong tay run rẩy, giống như đang phát tiết một cảm giác hưng phấn nào đó.

"Trốn!"

Hai vị Đại yêu còn lại lập tức sắc mặt đại biến, đột nhiên quay người nhanh chóng lùi lại.

Trong mắt đen ngòm của Mạc Cầu chậm rãi chuyển động, da thịt run nhè nhẹ, thân thể đột ngột hóa thành một vệt hắc quang đuổi theo hai tên Đại yêu kia:

"Giết!"

Thập Phương Sát Giới đệ bát quan không chỉ đánh thẳng vào ý chí của hắn, mà sát ý đã gần như ngưng tụ thành thực chất, làm cho hắn khó mà động niệm.

Mặc dù còn không đến mức thần chí bị méo mó, nhưng trong lòng cũng đã tràn ngập sát ý.

Hơn nữa Mạc Cầu cũng rõ ràng.

Cho dù là Thập Phương Sát Giới phá bát quan cộng thêm Nguyên Linh của Địa Tàng Bản Nguyện Đao thì cũng không phải là đối thủ của Thánh chủ hiện giờ.

Chỉ có gia tăng thêm thực lực thì mới được.

Mà phương pháp gia tăng thực lực nhanh nhất của hắn chính là giết người!

"Ngừng tay!"

"Mạc đạo hữu, thủ hạ lưu tình!"

Hai tên Đại yêu bỏ chạy cũng không phải là không có bằng hữu, mắt thấy đã chạy ra khỏi chiến trường mà Mạc Cầu vẫn còn tiếp tục truy sát, bọn bọ lập tức mở miệng khuyên can.

Đương nhiên.

Cũng có người xuất thủ ngăn cản.

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ lạnh một tiếng, sát ý trên người lại tăng vọt lên.

Tinh thần trong thức hải vừa được thắp sáng do giết chết vài tên Đại yêu, Quỷ vương liền lập tức tịch diệt, Thập Phương Sát Giới phá vỡ đệ cửu quan.

Sát ý kinh khủng đột nhiên tràn vào trong thức hải.

Mạc Cầu chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại, gần như triệt để mất đi thần chí.

Bạch!

"Ầm ầm. . ."

"Ngừng tay!"

"Cùng tiến lên!"

"Hắn rất bất thường!"

Những tiếng hò hét vang vọng bên tai, tiếng thét lộn xộn rực rỡ làm cho lòng người hỗn loạn.

Trong loại tình huống này, Mạc Cầu lại đột nhiên cảm thấy yên tĩnh mà trước giờ chưa từng có, Thần niệm trầm xuống, giao lại nhục thân cho sát ý khống chế.

Sự bình tĩnh quỷ dị này chỉ kéo dài một lát, trong thức hải lại có đại lượng tinh thần được thắp sáng.

"A. . ."

Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, còn chưa hắn có động tác gì thì Thần thông hạt giống đại diện cho Thập Phương Sát Giới đã đột nhiên sáng rõ, tinh thần nhao nhao ảm đạm.

Thập Phương Sát Giới, đệ thập quan!

Nguy!

. . .

Nếu như nói, Thập Phương Sát Giới đệ cửu quan chỉ làm cho Mạc Cầu khuyết thiếu nhận biết về ngoại giới, giao lại nhục thân cho sát ý điều khiển.

Nhưng hắn vẫn còn có thể cảm nhận được một chút tình huống phát sinh ở ngoại giới.

Bây giờ thì hắn giống như đang bị giam vào trong phòng tối, bốn phía đều đen kịt một màu, ý thức triệt để bị phong cấm.

Trong bóng tối.

Tâm tư của Mạc Cầu không chút chập trùng, chỉ có Địa Ngục Đồ xoay tròn quanh người, thỉnh thoảng lại nở rộ Linh quang, thôn phệ tinh thần thức hải mà hắn vẫn còn có thể chưởng khống được.

Không biết đã qua bao lâu.

"Răng rắc!"

Bên trong thức hải bỗng nhiên xuất hiện một vệt sáng.

Thần niệm đã được chuẩn bị từ trước của Mạc Cầu lập tức tuôn ra, bí pháp Phân Thần Liệt Hồn chuẩn bị đã lâu cũng bay vọt mà ra, giống như hắn đang dùng một thanh trường đao vô hình chém về phía Thần hồn của mình vậy.

"Bạch!"

Mọi thứ trước mắt đều trở nên rõ ràng.

Hắn nhìn chung quanh, thây ngang khắp đồng.

Trong phạm vi ngàn dặm đã trở thành sa trường hỗn loạn không biết từ lúc nào, toàn bộ người, yêu, quỷ đều đang chém giết thành một đoàn, hỗn loạn tưng bừng.

Ở xung quanh người hắn cũng tràn đây tàn chi toái nhục.

Còn có một đoàn hư ảnh màu đen, giống như chất lỏng sềnh sệch đang điên cuồng nhúc nhích, một bóng người từ trong đó chậm rãi bước.

Áo đen, tóc đen, mắt đen, trường đao màu đen.

Dung mạo chẳng khác gì Mạc Cầu, nhưng trên người lại không có sinh cơ mà sinh linh vật sống nên có, chỉ tràn ngập một loại sát ý nồng nặc.

Giết!

Giết!

Giết!

Chỉ vừa nhìn vào một cái, sát ý ngút trời cơ hồ đã tách ra khỏi Thần hồn.

Thập Phương Sát Giới, Pháp Hữu Nguyên Linh!

"Hô. . ."

Mạc Cầu hít sâu một hơi, nhìn nam tử áo đen:

"Đi giết thánh chủ."

Nam tử nghiêng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Cầu, con ngươi đen thui đang nhanh chóng run rẩy, giống như muốn thoát khỏi một mối liên hệ nào đó.

Mạc Cầu lui lại một bước, Bách Tịch Đao dựng ngang thân thể, Địa Ngục Đồ xoay tròn quanh người, tiếp tục nói:

"Đi giết thánh chủ!"

"Ngươi. . ." Nam tử áo đen há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại lập tức hừ lạnh một tiếng:

"Được!"

Dứt lời, nam tử áo đen phất tay xuất đao.

Trăm ngàn vệt đao quang màu đen giáng xuống, mỗi một vệt đao quang lại hội tụ thành một con quái vật, trên người mọc đầy gai nhọn.

Bọn quái vật này há to miệng rộng, ngửa mặt lên trời gào thét, rồi lao về phía sinh linh ở hiện trường.

Theo đao quang không ngừng giáng xuống, vô số quái vật liền không ngừng xuất hiện, đồng thời còn lao thẳng đến tất cả mọi người có mặt ở đây.

"Giết!"

"Giết!"

"Đây là gia quyến của ta, cũng có thể noi là tộc nhân của ta." Trong mắt của nam tử áo đen xuất hiện ý cười thần bí, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu:

"Ta gọi bọn chúng là Sát Sinh hồn, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Pháp Hữu Nguyên Linh. . ." Mạc Cầu nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu:

"Thì ra đây mới là Pháp Hữu Nguyên Linh."

"Không sai." Nam tử áo đen gật đầu:

"Pháp Hữu Nguyên Linh có nghĩa là mỗi một đao của ta đều có thể sinh ra một sinh linh, sớm muộn sẽ có ngày ta có thể trở thành Sát giới chân chính."

"Mạc Cầu, tất cả những chuyện này đều là do ngươi ban tặng."

Nói xong liền nhìn hắn với ánh mắt mang theo ý vị thâm trường.

Sát giới?

Nhìn những Sát Sinh Hồn có chút thần chí ở xung quanh, trong lòng Mạc Cầu bỗng nhiên xuất hiện một ít điển cố được ghi chép trong phật kinh và đạo thư.

La Sát giới, Tu La giới, Ác Quỷ giới. . .

Trong chư thiên vạn giới có một vài thế giới đặc biệt, sinh linh trong thế giới đó có thể là do một vị đại năng nào đó đột nhiên sáng tạo ra.

"Đi thôi."

Mạc Cầu thu tầm mắt lại, lạnh nhạt mở miệng:

"Giết thánh chủ."

"Hừ!"

Ba lần thúc giục, nam tử áo đen cuối cùng cũng không chống cự được sự điều khiển trong lòng, gã hừ lạnh một tiếng rồi lao về phía Thánh chủ với sát ý ngút trời.

Một lát sau.

Tăng nhân áo trắng, nam tử áo đen và Mạc Cầu đã vây quanh Thánh chủ.

"Pháp Hữu Nguyên Linh!"

Đoạn đối thoại của nam tử áo đen và Mạc Cầu đương nhiên là không thể giấu được thánh chủ, ả nhìn về phía tăng nhân áo trắng và nam tử áo đen bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng là nhìn chằm chằm vào Mạc Cầu:

"Không tầm thường, cảnh giới như vậy, sợ là ngay cả Hóa Thần tôn giả cũng không có khả năng đạt tới, không ngờ là ngươi lại có thể làm được."

"Thánh chủ." Mạc Cầu mở miệng:

"Hiện giờ có thể giao mệnh hồn của Thanh Dung ra rồi chứ?"

"Ngô. . ."

Biểu lộ của Thánh chủ đột nhiên xuất hiện biến hóa rất nhỏ, lập tức nhẹ nhàng gật đầu:

"Chỉ cần ngươi có thể lấy được."

Nói xong liền nở một nụ cười quỷ dị.

Có ý gì?

Còn chưa chờ Mạc Cầu lấy lại tinh thần, chỉ thấy trên người Thánh chủ đã hiện lên một vầng sáng xanh mông lung, vô số bóng người đang bị một loại lực lượng nào đó kéo lên trên trời.

"Không tốt!"

Mạc Cầu trừng to mắt:

"Ngăn ả ta lại!"

"A Di Đà Phật." Địa Tàng tụng phật hiệu, hai tay nhất hợp, trong hư không xuất hiện một tầng Phật quang, ngăn cản ở phía trước rất nhiều hư ảnh.

Lốp bốp. . .

Những tiếng động giòn tan vang lên, phật quang bị xuyên thủng thất linh bát lạc, mà đại bộ phận hư ảnh cũng đã bị chặn lại.

Nhưng mà.

Bên trong lại không có khí tức quen thuộc mà Mạc Cầu cần.

"Chết!"

Nam tử áo đen rút đao chém tới.

Gã không dám chém những bóng mờ tương tự như mệnh hồn kia, mà là lần theo sát ý trong lòng, chém một đao lên trên mệnh hồn của Thánh chủ.

Đao ra, không trung lại tiếp tục tuôn ra rất nhiều hư ảnh.

"Mỗi khi vị Thánh chủ này giết chết một người liền sẽ đoạt được mệnh hồn của người nó, lại dùng một loại bí pháp nào đó mượn mệnh hồn của người khác để giúp đỡ ả tu hành."

Trong mắt của tăng nhân áo trắng hiện lên Phật quang, thi triển Phật môn Thiên Nhãn đến cực hạn, cấp tốc truyền niệm:

"Hơn vạn năm qua, mệnh hồn trên người ả ta có đến mấy chục vạn!"

"Mạc thí chủ, nếu như Thánh chủ không muốn giao ra mệnh hồn, vậy thì chắc chắn là sẽ bị giấu ở một nơi rất bí mật, thậm chí có lẽ là đã trói chung với hồn phách của bản thân Thánh chủ."

Trong khi nói chuyện, Mạc Cầu bỗng nhiên hành động.

Hắn vẫn luôn liều mạng thi triển Đại La Pháp Nhãn, dường như lúc này đã phát hiện ra cái gì đó, lập tức hư không na di bắt lấy một cái mệnh hồn trong này.

"Oanh!"

"Bành!"

Trong hư không đột nhiên xuất một cái lỗ.

Đối diện là một thế giới mênh mông vô ngần, khí tức từ trong thế giới đối diện tràn ra khiến cho tất cả mọi người ở đây đều dừng tay lại, nghiêng đầu nhìn sang.

Địa Tàng và nam tử áo đen liếc nhau, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng.

Không biết đã qua bao lâu.

"Bạch!"

Mạc Cầu từ trên trời giáng xuống:

"Đi!"

. . .

Bảy ngày sau.

Động thiên Thượng Thanh Huyền U.

Trụ sở Thái Ất tông.

Trong tay Mạc Cầu cầm Địa Ngục Đồ đã phá thập quan, hắn hơi trầm ngâm một chút liền đưa Địa Ngục Đồ cho tăng nhân áo trắng ở bên cạnh.

"Dùng thực lực của ngươi, lại thêm Địa Ngục Đồ khắc chế, chắc là có thể áp chế sát giới, không cho gã làm loạn."

"A Di Đà Phật." Tăng nhân gật đầu:

"Thí chủ yên tâm, từ hôm nay trở đi, tiểu tăng sẽ tọa trấn trong Địa Ngục Đồ, mở lại mười tám tầng Địa Ngục, tiếp tục độ chúng sinh, áp chế Sát giới."

Nói xong còn lộ ra vẻ mặt thành kính:

"Ta không vào Địa ngục thì ai vào Địa ngục."

"Sư tổ." Trong điện, Diệp Toàn Chân lộ ra vẻ kích động, giọng nói có vẻ hơi run rẩy:

"Ngài. . . Thật sự phải đi sao?"

"Ta đã trúng phải bí pháp của Thánh chủ, lực dẫn dắt của ngoại vực đã sắp đến cực hạn, nhiều nhất là nửa năm liền sẽ rời khỏi nơi này, may mà không có gì nguy hiểm." Mạc Cầu gật đầu, nói:

"Vả lại, mặc dù Thần hồn của Thánh chủ đã vỡ vụn, nhưng ả ta cũng không chết, mà đã đi tới Ngoại vực rồi, huống chi mệnh hồn của Thanh Dung vẫn còn ở chỗ ả ta, ta không đi không được."

Thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Toàn Chân, hắn tiếp tục nói:

"Ngươi không cần phải lo lắng, Ngoại vực chẳng qua chỉ là một khởi đầu mới, không tính là gì."

"Về phần Toàn Chân đạo. . ."

"Địa Tàng sẽ tọa trấn Âm Ti, không có Quỷ vật nào xông tới, Tiểu Bạch cũng sẽ ở lại, ngàn năm sau nó mới có thể đi Ngoại vực."

"Ngoài ra!"

Mạc Cầu hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ, hắn đột nhiên dùng sức kéo một cái, đưa Minh Vương giáp và Bách Tịch đao tới:

"Hai thứ đồ này đều đã vượt qua Pháp bảo cực hạn, có thể so với Linh bảo, có thể làm trấn đạo chi bảo, dùng để giết địch thì còn có thể gia tăng phong mang."

"Có hai thứ này rồi, cũng xem như ta đã tẫn trách."

"Sư tổ!" Diệp Toàn Chân há to miệng, đôi mắt đẹp rưng rưng:

"Chúng đệ tử đều chỉ làm cho ngài vướng bận, chỉ hận không thể hỗ trợ."

"Được rồi." Mạc Cầu khoát tay áo, vẻ mặt tiều tụy:

"Những người khác đã không còn ở đây, nên ta cũng không cần đợi nữa, ta sẽ tới hoàng cung của Đế Khốc một chuyến, sau đó sẽ mang Thanh Dung rời khỏi nơi này."

"Các ngươi. . ."

Hắn liếc nhìn toàn trường, chậm rãi mở miệng:

"Bảo trọng!"

Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, Địa Tàng gật đầu, nam tử áo đen ở trong Địa Ngục Đồ thì là khinh thường cười lạnh, ôm kiếm ngồi xếp bằng.

Một tháng sau.

Cửu Trọng Thiên lại xuất hiện một vầng sáng xanh.

Ngoại vực, mọi thứ đều sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận