Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 612. Tất Phương

Chương 612. Tất Phương


Người dịch: Whistle

Nghe nói.

Người truyền thừa của tông môn này là một vị tu sĩ Đạo cơ, một ngày nào đó, người này chạy tới khu vực biên giới của Vân Mộng Xuyên, lại ngẫu nhiên gặp được con thần điểu từ trên trời rơi xuống.

Dường như khi đó thần điểu đang gặp phải lôi kiếp có thể làm cho hư không rung chuyển.

Không có người biết lúc đó đã phát sinh chuyện gì, ngay cả vị tu sĩ Đạo cơ kia cũng không thể nào nhớ nỗi chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.

Chỉ có một chiếc lông vũ đang bị người này nắm chặt trong tay.

Trăm ngàn năm sau.

Tông chủ đời thứ hai của Phi Linh tông đã tiến giai Kim Đan dựa vào chiếc lông vũ này, sau khi tìm hiểu điển tịch khắp nơi, người này liền suy đoán chiếc lông vũ này thuộc về Tất Phương, thần điểu thuộc hỏa trong truyền thuyết.

Tất Phương!

Là thần điểu chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nó có thật sự tồn tại hay không thì chẳng có ai biết được.

Mạc Cầu vuốt ve tấm lệnh bài trong lòng bàn tay, đôi mắt đột nhiên ngưng tụ lại, Thần niệm cuồn cuộn rơi xuống xông vào trong lệnh bài bên trong.

Sau một khắc.

Ánh lửa rực rỡ!

"Dát. . . Dát. . ."

Tiếng quái khiếu vang vọng trong hư không, những nơi sóng âm đi qua đều lộ ra hình dạng loang lổ, ngay cả không gian cũng khó có thể chịu được sức nặng của nó.

Mạc Cầu cảm thấy ý niệm đột nhiên hoảng hốt, một cảnh tượng ầm ầm sóng dậy đã xuất hiện trong thức hải.

Đây là một chỗ không biết là nơi nào.

Tiên sơn trôi nổi phía chân trời, biển cả vô ngần vờn quanh bốn phía, vô tận lôi đình giống như những cái lưới lớn bao trùm ức vạn dặm.

Trong lúc hắn đang hoảng hốt.

Một con chim màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện.

Con chim này trông giống như tiên hạc, lông đuôi vểnh lên, khí chất cao quý trang nhã.

Bộ dạng trang nhã bay lượn giữa không trung, dưới thân chỉ có mỗi một cái chân, phần thân bên ngoài có ba màu lam, đỏ, trắng, thỉnh thoảng nó còn ngửa mặt lên trời thét dài.

Sau tiếng thét liền có vô số ngọn lửa đi theo sau lưng nó.

Đỏ, trắng, lam, ám, u. . .

Ngàn vạn Linh hỏa đan xen, giống như vải vóc mềm mại đang lưu động trong biển lửa, bảo vệ xung quanh con chim này.

"Dát!"

Tiếng quái khiếu lại vang lên lần nữa.

Tiếng hót giống như ngự lệnh từ cửu thiên rơi xuống, ngàn vạn Linh hỏa nghe tiếng mà động, cùng nhau tăng vọt, hóa thành biển lửa vô tận nghịch thế xông lên.

Biển lửa đốt cháy hư không, xé rách giới hạn không gian, chỉ là khẽ run lên, lôi quang đầy trời đã bị đánh cho thất lẻ bát tán.

"Dát!"

"Dát. . ."

Trong tiếng kêu như chứa sự khinh thường, lại như mang theo vẻ kiêu ngạo.

Sau một khắc.

"Oanh!"

"Đôm đốp. . ."

Tiếng sấm vang rền, Mạc Cầu liền cảm thấy chóng mặt, thức hải trống rỗng, đợi khi nhìn lại thì con chim kia đã mình đầy thương tích.

Từng giọt huyết dịch giống như nham tương cuồn cuộn đang không ngừng nhỏ xuống, vô số lông vũ bị đứt bay ra ngoài.

Linh hỏa ở xung quanh cũng lộ ra vẻ yếu ớt.

Phía trên.

Lôi đình lại hội tụ, đây chỉ là lưu lại chân ý, ý niệm tàn ảnh mà Mạc Cầu đã mơ hồ cảm nhận được lực lượng hủy diệt kia.

Ngay cả hồn phách cũng phải run rẩy.

Nếu không phải tâm chí hắn kiên định, lực lượng thần hồn đủ mạnh mẽ, sợ là đã lui ra khỏi lần cảm ngộ này.

Đúng lúc này.

"Mu!"

Tiếng kêu cổ quái nhưng lại to lớn mênh mông, không biết từ đâu phát ra, đã quét sạch toàn bộ hỏa điểu và lôi đình ở trong ý niệm chỉ trong chớp mắt.

Mạc Cầu ngửa đầu ra sau, không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.

Ý niệm sau cùng là có một cây lông vũ bay vào vết nứt không gian ở một nơi nào đó, cuối cùng bị cắt thành hai đoạn, một đoạn trong đó bay xuống một mặt nước nào đó.

. . .

"Tất Phương!"

Trong mật thất, Mạc Cầu cau mày.

Hắn vẫn luôn cảm thấy bán tính bán nghi với giống loài chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, cho dù là đã được chứng kiến sự tồn tại của người tu hành thì vẫn như vậy.

Dù sao, truyền văn cũng quá khoa trương.

Cái gọi là tiên thiên chi lực, vạn vật chi tinh, diệt thế chi uy. . .

Theo Mạc Cầu thì cho dù loài thần điểu này có thật sự tồn tại thì cũng chỉ là một loài Linh thú mạnh mẽ nào đó, không khoa trương giống như trong truyền thuyết miêu tả.

Nhưng bây giờ xem ra lại có mấy phần là thực!

"Nghĩ nhiều rồi."

Mạc Cầu lắc đầu, tập trung ý chí.

Bất luận là sợi chân ý nằm trong lệnh bài từ đâu đến, thần điểu Tất Phương có tồn tại hay không, đối với hắn bây giờ mà nói đều quá xa xôi.

Việc cấp bách hiện giờ là nhân lúc ký ức đang rõ ràng phải mau chóng cảm ngộ huyền diệu trong đó.

Mạc Cầu nhắm mắt lại.

Cảnh tượng ở trong thức hải trước đó lại xuất hiện, chẳng qua lần này chỉ là huyễn tượng, cảnh tượng vẫn như cũ, nhưng chân ý bên trong lại không còn.

"Ông. . ."

Thức hải run rẩy, từng viên tinh quang lần lượt ảm đạm.

Cùng lúc đó.

Rất nhiều cảm ngộ dâng lên trong lòng, nhất là khi hình tượng dừng lại vào lúc Tất Phương kêu gọi ngàn vạn Linh hỏa nghịch thế bay thẳng vào lôi đình.

Vô số cảm ngộ liên quan tới lực lượng hệ Hỏa lập tức tràn ngập não hải.

"Ngô. . ."

Mạc Cầu hừ nhẹ lên tiếng, hắn biết có thể cơ hội này chỉ có trong một cái chớp mắt, nên không dám chậm trễ chút nào, trầm tĩnh lý giải chân ý bên trong.

Không biết đã qua bao lâu.

"Hô!"

Mạc Cầu mở mắt ra, trong con ngươi tràn đầy mỏi mệt, giống như đã già đi mấy chục tuổi, sợi tóc trên thái dương đều trắng thêm mấy cọng.

"Thân dung vạn hỏa, niệm động pháp tùy, hỏa diễm chân thân. . ."

Đây là một pháp môn thô ráp mà hắn cảm ngộ được.

Lúc này, hắn lại nhìn vào truyền thừa Phi Linh tông lấy được từ chỗ Đan Bá Tường liền cảm thấy có phần không bằng cảm ngộ của hắn.

Việc này đương nhiên là có quan hệ với tinh thần thức hải.

"Đông. . . Đông. . ."

Ngoài động phủ có tiếng gọi cửa.

Mạc Cầu nhíu mày, bấm tay điểm ra, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong cảm nhận của hắn, thời gian dường như chỉ mới qua không được bao lâu, nhưng trên thực tế, ngoại giới đã trôi qua hơn một tháng.

Nghĩ nghĩ, hắn khẽ bóp pháp ấn, trực tiếp phong bế động phủ.

"Trong khoảng thời gian này, nếu như không phải chuyện quan trọng thì chớ có quấy rầy, ta cần bế quan tu hành!"

Ngoài động phủ.

Huynh đệ Lý Nguyên Động và Lý Nguyên Mạch liếc nhau, nhìn tin nhắn lại ở trên động phủ, lại nhìn phong thư trên tay, vẻ mặt khó xử.

"Làm sao bây giờ?" Lý Nguyên Động thở dài:

"Chuyện này không tính là chuyện trọng đại sao?"

"Di chuyển tông môn đương nhiên là chuyện trọng đại." Lý Nguyên Mạch tuy là đệ đệ, nhưng lại luôn luôn ổn trọng, y hơi trầm ngâm một chút rồi nói:

"Nhưng bây giờ vẫn còn chưa xác định, chỉ là đang thương thảo, dựa theo tính tình của Mạc trưởng lão chắc là sẽ không ra mặt, cũng không cần phải nóng lòng trong lúc nhất thời."

"Vậy, chúng ta chờ một chút sao?"

"Chờ một chút đi!"

"Ta nghe người ta nói, có một chút thế lực gần đây đã nhận được lời cảnh cáo của Chu gia, không cho di chuyển đến Thiên Nhai đạo tràng, nếu không sẽ tự gánh chịu hậu quả."

"Đệ cũng nghe nói." Lý Nguyên Mạch mở miệng:

"Bất quá Cửu Giang minh đã dán ra bố cáo nói là dời đi Thiên Nhai đạo tràng sẽ có rất nhiều chỗ tốt, dù Chu gia cường thế đến đâu thì cũng không dám đối đầu trực diện chứ."

"Đệ không cần phải lo, chúng ta cũng đâu có quyền nói chuyện gì trong chuyện này, thành thật tu hành là được, đến lúc đó chỉ cần nghe sư phụ và Trưởng lão an bài."

"Cũng đúng!"

Hai người nói vài câu rồi khép kín đại môn động phủ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, tế ra Pháp khí, trở về đường cũ.

. . .

Dung Hỏa Quyết!

Hỏa Thần Chú!

Huyền Hỏa Thập Nhị Cung!

Tam Dương Huyền Công!

. . .

Thiên Hỏa Đại Chú!

Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật!

Rất nhiều Pháp thuật, Công pháp hệ Hỏa đều xuất hiện trong đầu Mạc Cầu, ngàn vạn pháp môn vốn là hỗn loạn không có thứ tự, nhưng hiện giờ lại được sắp xếp chỉnh tề.

Theo thời gian trôi qua, một hình tượng mơ hồ dần dần ngưng thực.

Đó là một con chim lửa bay lượn phía chân trời, ngàn vạn Linh hỏa đang bảo vệ nó, phập phồng biến hóa.

Đối với chân ý bên trong Tất Phương thì lửa chính là hỏa, là một bộ phận của bản thân, bất luận là có hiển hóa thành hình gì thì bản chất của nó cũng sẽ không thay đổi, vạn hỏa đều bị nó thao túng.

Hiện nay, Mạc Cầu cũng dần dần có được năng lực này.

Mặc dù còn cách Tất Phương trong truyền thuyết cực kì xa xôi, nhưng những khó khăn trắc trở mà trước kia có nghĩ vỡ đầu môn cũng khó có thể vượt qua thì bây giờ lại có thể bước qua chỉ trong một bước.

Ý niệm khẽ động, chư hỏa sinh ra.

Các loại Linh hỏa lúc tụ lúc tán, nhiều loại, năng lực biến hóa liên hồi, còn có thể hoà vào trong Đan hỏa, bộc phát ra uy năng mạnh hơn.

"Hoa. . ."

Mạc Cầu đưa tay ra, một đoàn hỏa diễm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Hỏa diễm hóa thành đài sen màu đen, sau đó lại diễn dịch ra hỏa thụ ngân hoa bất dạ thiên, còn có thể giống như nước chảy róc rách chập trùng kéo dài không dứt.

Nếu như có Tông sư Kim Đan ở đây thì chắc chắn sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không phải là vì sự thao khống tinh tế của hắn, mà là bởi vì uy năng ẩn chứa trong ngọn lửa này.

Ngọn lửa này chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng bên trong dường như đang ẩn chứa lực lượng của một ngọn núi lửa, một khi bộc phát, đủ để phần hải thôi sơn.

Sợ là một kích toàn lực của Tông sư Kim Đan cũng không gì hơn cái này.

Mà Mạc Cầu chỉ cần tăng thêm một chút biến hóa, hoặc là thi triển khống hỏa pháp thì uy năng của ngọn lửa này còn có thể tăng lên gấp bội.

"Chỉ bằng thuật khống hỏa này thôi là mình đã có cửa để so với tu sĩ Kim Đan trung kỳ rồi."

Mạc Cầu híp mắt, quan sát ngọn lửa trước mặt, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm lại.

"Rống!"

Tiếng long ngâm vang lên.

Một con thần long có màu sắc ám trầm, khí tức u lãnh, nhưng lại ẩn chứa Linh hỏa phần thiên, thân thể đang lượn vòng xuất hiện.

Pháp thuật Huyền Hỏa Đằng Long đã trải qua tiến giai, lại thêm chân ý gia trì, uy năng hiện giờ đã tăng thêm một bậc.

Mạc Cầu mệnh danh nó là —— Thiên Hỏa Viêm Long!
Bạn cần đăng nhập để bình luận