Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 357. Cạm Bẫy

Chương 357. Cạm Bẫy


Người dịch: Whistle

Mấy ngày kế tiếp, vì Xa Chí Đạo không tin tưởng vào thực lực của Mạc Cầu nên chủ động xin đi điều tra chuyện tà tu ở Sơn thành.

Đương nhiên là người của Trấn Pháp ti cũng đang khua chiêng gõ trống tìm kiếm manh mối có quan hệ với tà tu.

Lâm Lộc Hóa phụ trách an trí người của Ô gia.

Hai vợ chồng Ô Liên Thành bị y giữ ở bên cạnh, sau này mang về trụ sở tông môn ở Đạo phủ, những người khác thì thay đổi thân phận lặng lẽ rời khỏi nơi đây, định cư ở nơi khác.

Dường như đối với Thương Vũ phái mà nói, chỉ có Ô Liên Thành sắp trở thành Tiên Thiên mới có ý nghĩa.

Trong lúc nhất thời, Mạc Cầu lại trở thành người nhàn rỗi.

Mà hắn cũng thích như thế.

Mật thất.

Mạc Cầu ngồi xếp bằng, thầm vận huyền công, ngũ tâm hướng thiên, hai mắt khép lại, trước người có một thanh Phi kiếm trong suốt nhẹ nhàng trôi nổi.

Trung phẩm Pháp khí —— Âm Phong Vô Ảnh kiếm.

"Hút. . ."

"Hô. . ."

Phi kiếm đang rung động theo tần suất hô hấp của hắn.

Lúc thở ra, kiếm khẽ ngâm, tỏa ra phong mang, lúc hít vào, kiếm ý nội liễm, khí tức ngưng tụ.

Một hít một thở, Phi kiếm giống như vật sống, càng giống là một phần của cơ thể Mạc Cầu, thay đổi theo khí tức.

Nếu như có người ở đây thì chắc chắn sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc.

Người và Phi kiếm có độ phù hợp bất đồng, độ phù hợp càng cao thì khi ngự sử cũng càng tùy tâm sở dục.

Từ tâm huyết sơ luyện đến như tí sở chỉ, tâm tùy ý động, cho đến sau cùng nhân kiếm hợp nhất.

Mỗi tiến một bước thì đều mang ý nghĩa uy lực kiếm quyết và thủ đoạn ngự kiếm có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Giờ này khắc này.

Cảnh tượng trước mắt rõ ràng là nhân kiếm hợp nhất cực kỳ hiếm thấy trong Luyện Khí cảnh giới.

Chỉ dựa vào thủ đoạn này liền có thể vượt cấp giết địch, chỉ cần một thanh Phi kiếm loại tốt liền có thể hoành hành Luyện khí tầng mười trở xuống.

Mà Mạc Cầu cũng không chỉ có độ phù hợp cao thôi.

Phẩm chất của Phi kiếm cũng không tệ, ngự kiếm chi pháp thì càng tinh diệu.

Mạc Cầu mở mắt ra, trầm ngâm một chút, Phi kiếm ở trước người đang run rẩy, lập tức bay vào trong tay áo.

Sau một khắc.

"Hô. . ."

Liệt diễm lăn lộn, hỏa long gào thét.

Mạc Cầu thi triển cùng lúc Cấm pháp Lôi Trạch Âm Hỏa kiếm và Bí pháp Cửu Hỏa Thần Long Tráo, dùng Pháp thuật làm cho Âm hỏa đang bị luyện hóa một cách nhanh chóng.

Hồi lâu sau.

Liệt diễm tiêu tán, lồng sáng co vào bên trong, chui vào trong nhục thân biến mất không thấy gì nữa.

Cửu Hỏa Thần Long Tráo chính là Bí pháp luyện sát ngưng cương, bởi vì liên tục thôn phệ Thiên Tuyền Linh Hỏa, Lôi Hỏa và hiện giờ là Âm hỏa, phẩm chất của nó đã không thua gì Pháp khí Trung phẩm đỉnh tiêm.

Còn có Pháp thuật Huyền Hỏa Đằng Long có thể phát huy năng lực hỏa diễm ở mức độ tới đa.

Lại thêm tiêu hao ít, uy lực mạnh, trước mắt thì đây là thủ đoạn đối địch quan trọng nhất của Mạc Cầu.

Năm đó, khi Luyện khí tầng bảy thì hắn đã ỷ vào Pháp thuật này chém giết ả yêu nữ Hợp Hoan tông Luyện khí tầng tầng mười một.

Vả lại còn không rơi xuống thế hạ phong.

Hiện nay, uy lực càng thêm một bậc.

Lại thêm Ngự Kiếm pháp đỉnh tiêm, sợ là ngay cả những tu sĩ Luyện khí viên mãn bình thường cũng có thể chiến một trận.

"Đệ tử Tông môn lấy Chân truyền làm đầu, như Vương Kiều Tịch, Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai của Cửu Sát điện, đệ tử Hạch Tâm thứ hai, như Tô Huyền, xuống một chút nữa thì là Nội môn tinh nhuệ, như Vạn Nhậm Bình."

Mạc Cầu thu hồi Công pháp, âm thầm suy tư:

"Lấy thực lực hiện nay của mình thì chắc là không phải đối thủ của đệ tử Hạch Tâm, nhưng Nội môn tinh nhuệ lại không phải địch thủ của mình."

"Nếu như tu vi mạnh hơn một chút, Pháp lực không phải quá yếu, cũng không phải là không thể chiến với đệ tử Hạch Tâm một trận."

Về phần Tà tu Cung lão quái ở chỗ này.

Tu vi và Pháp khí của Cung lão quái đều cực kỳ ghê gớm, mặc dù đã già khú đế, nhưng thực lực lại không thua gì đệ tử Hạch Tâm.

Vả lại bởi vì lão già này đến từ Huyết Sát tông, cho nên thủ đoạn cũng cao minh hơn những đệ tử tông môn bình thường khác.

Đương nhiên.

Mạc Cầu cũng không phải là không có át chủ bài.

"Rầm rầm. . ."

Cây cờ ở sau lưng không gió tự bay, Vạn Quỷ phiên cuốn theo làn khói đen nồng đậm bao phủ xuống.

Một tầng huyền quang yếu ớt xuất hiện bên ngoài thân thể Mạc Cầu, giống như một con Thao Thiết có thể thôn phệ vạn vật đang điên cuồng luyện hóa khói đen.

Nhục thân vốn đã ngưng thực nhưng lại bắt đầu từ từ biến thành hư ảo.

U Minh pháp thể!

Đợi khi nhục thân có thể thực sự hóa thành hư vô liền mang ý nghĩa pháp thể đã viên mãn, có thể mặc tường nhập thạch, xuất nhập thanh minh.

Pháp khí bình thường khó mà làm bị thương hắn một chút nào.

"Minh hoặc chiêu chiêu, vạn quỷ hoành hành."

"Đốt!"

Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, có một bóng đen ngưng tụ ở sau lưng, một tôn quỷ ảnh cao hơn mấy trượng lặng lẽ xuất hiện.

"Ô. . ."

Quỷ vật gào thét, nó duỗi tay ra rồi nắm lấy Vạn Quỷ phiên, nhẹ nhàng phe phẩy một cái, quỷ khóc thần hào.

Một lực lượng kinh khủng có thể làm cho sơn cốc to lớn rung lắc ở trong mật thất phun trào.

Nhục thân mạnh mẽ, U Minh pháp thể và Vạn Quỷ pháp thể kết hợp, làm cho Mạc Cầu có thể khống chế Vạn Quỷ phiên ở trình độ nhất định trong một khoảng thời gian ngắn.

Mà uy năng của cây cờ này cũng làm cho trong lòng hắn sinh ra nghi ngờ.

Rốt cuộc thì thứ này có phẩm chất gì?

Tại sao mỗi lần thực lực của mình tăng lên đều càng cảm thấy nó thâm bất khả trắc, tĩnh mịch vô tận.

. . .

Mấy ngày sau

"Không sai biệt lắm có thể xác định."

Bên trong đình viện, Kim bài Bộ đầu Âu Dương Bình của Trấn Pháp ti đang đứng chắp tay, trầm giọng nói:

"Tên tà đạo kia có quan hệ không tầm thường với Mục gia ở Sơn thành, thậm chí có lẽ gã ta vẫn luôn ẩn thân ở một nơi nào đó trong Mục gia."

"Đúng dịp là trong mấy ngày nay, có một người của Mục gia muốn tiến giai Tiên Thiên, đang thiết yến tứ phương, có thể mượn cơ hội này để tìm tòi."

"Ta đã dặn hai vợ chồng Ô Liên Thành đi qua đó rồi." Xa Chí Đạo ở bên cạnh tiếp lời:

"Mặc dù bọn họ chỉ là phàm nhân, nhưng vào một số thời điểm sẽ dễ dàng ra mặt hơn, cũng có thể thăm dò trước."

Nếu như người kia cảm thấy hứng thú với Ô gia thì nhất định sẽ lộ diện.

Đến lúc đó.

Đám người cùng nhau tiến lên, cho dù đối phương là tu sĩ cấp cao của Huyết Sát tông cũng khó thoát.

"Sư đệ." Lâm Lộc Hóa nhìn về phía Mạc Cầu:

"Đệ cảm thấy thế nào?"

"Sư huynh an bài là được." Mạc Cầu không có ý kiến.

Âu Dương Bình có tu vi Luyện khí viên mãn, kinh nghiệm phong phú, Lâm Lộc Hóa cũng có tu vi cao thâm, người mang Pháp khí Thượng phẩm.

Trừ phi gặp được đệ tử Chân truyền của Tiên tông, nếu không thì sẽ không có gì ngoài ý muốn.

"Vậy thì tốt."

Lâm Lộc Hóa gật đầu:

"Yến hội còn có một khoảng thời gian nữa, chúng ta chuẩn bị một chút rồi qua đó cầm nã tà đạo."

"Vâng!"

Đám người xác nhận.

Một lát sau.

Lâm Lộc Hóa vung tay áo lên, một luồng hào quang huyễn lệ xuất hiện ở trong sơn cốc, bao phủ mấy người rồi đằng không mà lên.

Trong mắt Mạc Cầu hiện ra linh quang, quan sát kỹ hào quang.

Hào quang nhìn như sáng chói, nhưng thực ra nó được tạo thành từ những thanh phi kiếm mảnh như vảy cá.

Phi kiếm nhỏ bé không ngừng du tẩu, kiếm quang ngưng tụ hòa làm một thể, đạp lên trên đó có cảm giác giống như đạp lên bông vậy.

Pháp khí Thượng phẩm!

Ngự kiếm bay lên, không biết phải tới khi nào thì mình mới có thể nhẹ nhõm tùy ý làm đao.

Trong lòng đang suy nghĩ, nhưng nét mặt của Mạc Cầu cũng không có biến hóa gì.

"Đây là Huyễn Quang kiếm." Lâm Lộc Hóa thấy thế bèn cười khẽ:

"Trước đó khi Lâm mỗ đi dọc một tòa núi lớn thì đúng lúc gặp phải địa mạch dị động, một tòa sơn phong bị sụp đổ, Huyễn Quang kiếm tự lộ ra."

"Nói đến, sở dĩ mấy năm này ta có được thành tựu như vậy là vì thanh kiếm này đã giúp ích rất nhiều."

Mạc Cầu yên lặng.

Đây thật là. . .

Vận thế nghịch thiên!

Xa Chí Đạo ở bên cạnh thì lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ:

"Pháp khí Thượng phẩm, trong tông môn của chúng ta cũng không có bao nhiêu người có, hình như ngay cả Tô Huyền sư huynh đều không có, vận khí của Lâm sư huynh thật là tốt."

"Không thể nói như vậy." Lâm Lộc Hóa lắc đầu:

"Tô sư đệ chính là hạt giống tu đạo trời sinh, không có Pháp khí tốt chẳng qua là không muốn vì ngoại vật mà làm chậm trễ tiến độ tu hành của bản thân thôi."

"Huống hồ. . ."

Lâm Lộc Hóa dừng lại một chút rồi nói:

"Cho dù Tô sư đệ không có Pháp khí tốt nhất thì chúng ta cũng không theo kịp thực lực của đệ ấy."

"Mà Lâm mỗ lại bởi vì lấy được Huyễn Quang kiếm nên tâm cao khí ngạo, bỏ quá nhiều thời gian để tu luyện Ngự Kiếm pháp và tranh cường háo thắng với người khác, bây giờ đã qua hoa giáp, đạo đồ đoạn tuyệt."

Nói xong liền thở dài.

Nghe ra được, Lâm Lộc Hóa có chút kính nể Tô Huyền, hơn nữa còn cực kỳ tiếc nuối với lựa chọn lúc trước của mình.

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

Ngay khi hắn còn là Võ giả thì đã hiểu ra đạo lý này.

Con đường tu hành, chỉ tranh sớm chiều.

Trước ba mươi tuổi phải Tiên Thiên, khi bốn mươi tuổi phải quán thông trăm khiếu, sáu mươi tuổi đại nạn.

Cũng là như thế.

Giống như hắn, bây giờ đã hơn 45 tuổi mà cũng chỉ mới Luyện khí tầng tám, Trúc Cơ hi vọng xa vời.

Mặc dù người tu hành có không ít thủ đoạn gia tăng duyên thọ, nhưng đối với tu sĩ Luyện khí thì nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm khoảng 50 tuổi nữa.

Nếu so với mấy trăm năm thọ nguyện của tu sĩ Đạo cơ thì chênh lệch quá lớn.

Đối với người thường mà nói, có thể đột phá trước khi đại nạn ập đến đã là chuyện muôn vàn khó khăn.

Nếu là lại phân tâm chuyện khác thì càng không có chút nào hi vọng.

Bất quá con đường tu hành long đong gập ghềnh, thường có sát kiếp lâm thân, há có thể không có ngoại vật bàng thân?

Chuyện này chung quy là lưỡng nan.

"Lâm huynh cần gì phải phiền muộn." Âu Dương Bình cười nhạt:

"Người tu hành ở trong thiên hạ này nhiều biết bao, người có thể tiến thêm một bước thì lại lác đác không có mấy, thay vì hâm mộ người khác, không bằng nhìn xem có bao nhiêu người đang hâm mộ số phận của mình."

"Ta đã bận rộn trong Trấn Pháp ti mấy chục năm rồi mà cũng chỉ lấy được một món Pháp khí miễn cưỡng tiện tay mà thôi."

"Ha ha. . ." Lâm Lộc Hóa nghe vậy liền cười to:

"Nói cũng đúng!"

Dứt lời, Lâm Lộc Hóa phất ống tay áo một cái, vầng sáng hào quang lập tức ẩn đi rồi lao về phía Sơn thành.

Khi tới vị trí cách Mục phủ gần một dặm thì mấy người Mạc Cầu liền ngừng lại.

Hôm nay Mục phủ tổ chức đại yến.

Mục gia là một trong hai thế lực lớn ở Sơn thành, chỉ đứng sau Trường Hà bang, cho nên sẽ không có người nào dám không nể mặt.

Từ trên cao nhìn xuống, trong Mục phủ to lớn dòng người như dệt, rộn rộn ràng ràng, còn có chiêng trống vang trời.

"Có ý tứ." Âu Dương Bình nheo mắt nhìn, chậm rãi mở miệng:

"Kẻ đã giết người của Trấn Pháp ti người, còn cách không giao thủ với Mạc đạo hữu vẫn còn chưa đi."

"Thật to gan!"

Mặc dù nhìn không rõ ràng, nhưng luồng huyết quang như có như không đang ẩn hiện ở chỗ sâu trong trang viên bên dưới kia là tên tà tu kia không thể nghi ngờ.

"Có lẽ là kẻ tài cao gan lớn." Xa Chí Đạo nhìn Mạc Cầu rồi nói:

"Không phải Mạc sư huynh đã nói rồi sao, kẻ này chính là tu sĩ Luyện khí viên mãn của Huyết Sát tông, cho nên thực lực sẽ không kém."

"Để phòng có trá." Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư:

"Trước tiên cứ đuổi hết phàm nhân bên dưới đi rồi tính."

"Không." Lâm Lộc Hóa lắc đầu:

"Nếu như không có gì ngoài dự liệu thì sợ rằng người này muốn mượn buổi đại yến hôm nay để huyết tế đám người bên dưới."

"Nếu như đuổi người đi thì sẽ đả thảo kinh xà, sợ là gã ta cũng sẽ trốn."

Mấy người khác nhao nhao gật đầu.

Mạc Cầu lại vô thức nhíu mày.

Rất hiển nhiên, trong suy nghĩ của bọn hắn, vì bắt được tu sĩ tà đạo mà hi sinh một chút người bình thường là chuyện rất bình thường.

Bao gồm cả Lâm Lộc Hóa vẫn luôn có thái độ ôn hòa, cử chỉ lễ độ trong mấy ngày này cũng nghĩ như vậy.

"Vây quanh nơi này, đoạn đường lui của kẻ này." Âu Dương Bình kinh nghiệm phong phú, vung tay lên, định ra kế hoạch:

"Mạc đạo hữu phải cẩn thận một chút."

Trong mấy người ở đây thì tu vi của Mạc Cầu là thấp nhất, cho nên Âu Dương Bình cũng mở miệng nhắc nhở.

"Được."

Mạc Cầu xác nhận, đám người lập tức chia ra bốn phía.

Mạc Cầu đứng trên một cây đại thụ ở bên cạnh trang viên, mắt nhìn phía trước, trong mắt có Linh quang chớp động.

Không có gì dị thường.

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, cất bước đi tới trước.

Chỉ trong chớp mắt.

"Hả?"

Mạc Cầu nhíu mày, giơ cánh tay lên.

Chỉ thấy lông tơ bé xíu trên tay chẳng biết tại sao lại bỗng nhiên lóe sáng, dựng đứng, da thịt kéo căng.

Ngay cả trái tim cũng đập nhanh hơn.

Chuyện gì xảy ra?

Ý niệm chuyển động, hắn cẩn thận từng li từng tí lui lại một bước.

Một khắc sau,

Hết thảy khôi phục bình thường.

Trên mặt Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, ánh mắt dần dần ngưng trọng, từ từ vươn tay ra trước.

Một thước, hai thước. . .

Dường như vượt qua một cái bình chướng vô hình, da thịt đột nhiên run lên, tóc gáy dựng lên, tim đập rộn ràng.

Không được!

"Cẩn thận!"

Đột nhiên hắn rống to lên, chỉ thấy có mấy bóng người đã bổ nhào vào trong đình viện Mục phủ.

Cùng lúc đó, trong đình viện xuất hiện Linh quang, sát cơ bạo khởi, một luồng huyết sắc đao mang khiến cho người ta ý niệm định trệ chém về phía người lao tới đầu tiên là Âu Dương Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận