Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 162. Hủy Thi Diệt Tích

Chương 162. Hủy Thi Diệt Tích


Người dịch: Whistle

"XÌ.... . ."

Kiếm ảnh lóe lên một cái rồi biến mất, giữa sân dừng lại trong nháy mắt.

Gã nam tử ở phía sau lộ ra vẻ mặt ngu ngơ, trơ mắt nhìn xem Độc Sát kiếm Triệu Diệu Thục cứng ngắc ngã xuống đất.

Một vết máu xuất hiện trên mi tâm của ả.

Sinh cơ cũng không còn sót lại chút gì!

"Ngươi. . ." Nam tử nghẹn họng trân trối:

"Ngươi giết nàng?"

"Nếu không thì sao?" Mạc Cầu đứng tại chỗ cười lạnh:

"Rõ ràng thực lực không yếu, hết lần này tới lần khác lại giở mấy trò bàng môn tà đạo, chẳng lẽ không phải là đang tự tìm đường chết sao, trách ai được."

Dù gì thì Triệu Diệu Thục cũng là Nhị lưu cao thủ, liền xem như nằm trong nhóm hạng chót thì thực lực cũng sẽ không kém.

Nếu như trực diện đối đầu, cho dù Mạc Cầu có bộc phát toàn lực cũng chưa chắc thắng được.

Bây giờ. . .

Nàng lại lấy sắc dụ người, thừa cơ hạ sát thủ không thành, ngược lại còn bại lộ sơ hở của bản thân, bị một kiếm chém giết.

Chỉ có thể nói, gieo gió gặt bão!

Đương nhiên, trong đó cũng vì hành động cố ý của Mạc Cầu, thậm chí thuận nước đẩy thuyền, mới có được hiệu quả này.

"Hảo, hảo thủ đoạn." Nam tử ánh mắt lấp lóe, biểu lộ âm tình bất định, trong miệng thì tiếp tục nói:

"Sợ là các hạ sớm đã nhận ra Triệu hộ pháp, vẻ hoang mang lúc đầu cũng là giả vờ?"

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu, hiếu kì hỏi:

"Dù có thế nào thì Độc Sát kiếm cũng là Nhị lưu hảo thủ, một người như các hạ lại có thể làm ta ả ta cam lòng bảo vệ?"

"Ả ta gọi các hạ là Thiếu chủ, chẳng lẽ ngươi chính là con trai của chưởng giáo Hắc Sát giáo?"

"Ta. . ." Nam tử há miệng, ánh mắt biến đổi:

"Ngươi đang kéo dài thời gian!"

"Bành!"

Đại địa run lên, nam tử đã vọt mạnh lao tới.

Gã ta đột nhiên tỉnh ngộ, với thực lực mà Mạc Cầu triển lộ ra, không cần thiết phải nói nhảm nhiều với hắn như vậy.

Mặc dù một kiếm vừa rồi của Triệu Diệu Thục không thể xuyên qua ngực đối phương, nhưng cũng bị kình lực thấm vào.

Đối thủ đã là miệng cọp gan thỏ!

Gã ta đoán không sai.

Vô danh da thú có thể ngăn cản lợi khí, nhưng lực phòng ngự lại tương đối yếu kém.

Mặc dù Mạc Cầu sắc mặt như thường, nhưng trong ngực đã bị thương, cảm giác nhói nhói làm cho hắn không dám khinh thường.

Kình lực ở tâm mạch đã bị ngăn trở, vận chuyển rất không khoái, thực lực cũng bị hao tổn nghiêm trọng.

Lúc này thấy đối phương vọt tới, chỉ đành hít sâu một hơi rồi lui lại, đao kiếm dựng ngang trước người.

Đao ở phía trước, kiếm ở phía sau, đao kiếm run rẩy có thứ tự, Kình lực hồn viên vô ngại tự thành một thể.

Chỉ nhẹ nhàng một chiêu liền đã triệt để ngăn cách ngoại giới và bản thân.

Như Phong Tự Bế!

Đôi mắt của nam tử co rụt lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Khó trách có thể chống đỡ được thế công của Triệu hộ pháp lâu như vậy, người này tuổi không lớn lắm, nhưng e rằng võ kỹ đã nhập hóa cảnh.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng gã vẫn tiếp tục vươn hai tay về phía trước.

Dưới hắc bào xuất hiện một đôi móng vuốt lấp lóe ánh sáng u ám, giống như giao long xuất động, hung hăng vồ xuống.

Độc Long trảo!

Mười ngón tay của gã ta uốn lượn như câu, Kình lực vồ bắt làm cho không khí cũng như vỡ ra, lao thẳng về phía đao kiếm ở đằng trước.

Trảo chưa đến, lực đã tới trước!

Mạc Cầu chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, hai tay nhói nhói, không dám khinh thường chút nào.

"Tư. . ."

Móng vuốt chạm vào đao kiếm, tia lửa bắn ra.

Mạc Cầu biến sắc, đao kiếm lập tức rung động, giống như là một con cá linh hoạt đang bơi dưới vuốt của đối phương thoát ra.

Dưới chân thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, liên tục rút lui mấy trượng.

Đợi khi lấy lại tinh thần, Mạc Cầu liền nhìn lại đao kiếm trong lòng bàn tay, đôi mắt không khỏi co rụt lại.

Chỉ thấy phía trên đao kiếm bóng loáng đã thêm mấy vết cắt nhàn nhạt.

Rõ ràng chỉ là vừa chạm vào liền lập tức thu lại, vậy mà. . .

Mạc Cầu nhìn đôi bao tay bằng sắt mà đối phương đang mang trên tay, sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn.

Âm Dương Thác Loạn đao đã coi là lợi khí hiếm thấy, không ngờ đôi bao tay này đụng phải lại không bị tổn hại gì.

"Đây là Hàn Thiết Huyền Trảo." Nam tử quát khẽ, bộ pháp không ngừng, tiếp tục đột tiến:

"Vô kiên bất tồi, chịu chết đi!"

Song trảo bay lên không, Kình lực gào thét giống như là vô số lưỡi dao xoay tròn bao phủ một phương.

Mạc Cầu chỉ cảm thấy mình đang ở trong một cái lồng đao, cây cối, lá rụng chung quanh đều đã bị cắt ra.

"Hảo trảo công!"

Sắc mặt hắn ngưng trọng.

Tu vi của gã này không cao, nhưng võ nghệ sở học chắc chắn thuộc hàng đỉnh tiêm, lực áp bách không kém gì Triệu Diệu Thục.

Chẳng qua cùng giai nhập lưu nên hắn cũng không sợ!

Lập tức tập trung tinh thần, đao kiếm tranh nhiên phân hợp, hai đạo hàn mang nghịch thế giương lên chém vào bên trong trảo phong.

Luận võ kỹ phẩm giai, Âm Dương Thác Loạn đao đương nhiên là sẽ không bằng trảo pháp của đối phương.

Nhưng nếu như luận về nắm giữ võ kỹ thì Mạc Cầu hiển nhiên sẽ cao hơn gã một bậc.

Đao kiếm trong tay hắn giống như có linh tính, một âm một dương giao thoa lặp đi lặp lại, xoắn về phía trảo ảnh đầy trời.

"Đinh đinh đang đang. . ."

Kình khí va chạm, sắt thép giao kích.

Bóng người giao thoa, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu, mặt ngoài là bất phân thắng bại.

Nhưng mà so với biểu lộ lạnh nhạt của Mạc Cầu thì thần sắc của gã nam tử này lại rất âm trầm, cuối cùng hóa thành dữ tợn.

Thời gian trì hoãn càng lâu thì càng bất lợi với gã ta.

"Uống!"

Trong tiếng hét vang, ánh mắt nam tử hiện lên vẻ quyết tâm, đột nhiên có một cỗ khí tức cuồng bạo hung lệ từ trong cơ thể gã ta tràn ra.

"Chết!"

Trong miệng gầm thét, nam tử biến trảo thành quyền, ngang nhiên đánh ra.

Quyền thế cực kỳ cương mãnh, nhìn như hoành bình nhưng lại khóa kín hết thảy biến hóa trước người.

Hắc Sát giáo —— Đại Hắc Thiên Quyền pháp!

"Hô. . ."

Mạc Cầu hô hấp thâm trầm, thể nội khí huyết phun trào, Kình lực dọc theo cánh tay tràn lên trên đao kiếm.

Âm Dương Thác Loạn đao —— Âm Dương hợp!

"Đương . ."

Kình khí chấn động, Mạc Cầu đằng không bay lên, lảo đảo hai cái mới đứng vững thân hình, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mặc dù hắn vừa tiến giai Hậu Thiên không lâu, nhưng bởi vì căn cơ trong giai đoạn luyện thể rất vững chắc, nội tình cường hãn, cho nên lực lượng nhục thân cũng sẽ không yếu.

Thậm chí ở trong cùng giai có thể được tính là cường giả.

Nhất là sau khi tinh thục võ nghệ, một phần lực có thể hóa thành ba phần dùng, thực lực tăng lên cũng không phải là nhỏ.

Bây giờ. . .

Cùng là võ giả nhập lưu, Chân khí cũng không kém, nhưng Kình lực đối phương bộc phát ra lại còn mạnh hơn hơn.

Mạnh hơn quá nhiều!

"Chết đi!"

Một kích chiếm thượng phong, nam tử lại gào thét đánh tới, nhưng lại không chú ý tới trên mặt mình đã xuất hiện không ít điểm lấm tấm màu hồng.

Độc.

Trong thời khắc hai người giao thủ toàn lực, Mạc Cầu đã âm thầm vẩy độc phấn, theo đường hô hấp chui vào trong cơ thể của đối phương.

Khí huyết phun trào càng nhanh thì độc tính ăn mòn thân thể càng nhanh.

Chẳng qua bây giờ xem ra, chỉ đơn thuần dựa vào độc dược là không có khả năng đánh ngã đối phương.

Dù sao tu vi càng cao thì tính kháng độc cũng sẽ càng mạnh, ở giai đoạn Hậu Thiên, kịch độc trước đó đã khó hạ sát đối thủ trong nháy mắt.

"Oanh!"

Thân thể Mạc Cầu chấn động, một cỗ Viêm Dương chi lực ở trong cơ thể bộc phát, kình khí cũng theo đó mà tăng vọt.

Hỏa Long bội được treo ở trước ngực cũng phả ra một cỗ nhiệt khí.

Nhiên Huyết!

Viêm Dương Chân khí!

Toàn lực bộc phát!

"Oanh. . ."

Lại đụng nhau vào nhau một lần nữa, thân thể Mạc Cầu lay động, nam tử lại bị lảo đảo lui lại.

Gã há miệng muốn nói, nhưng trong miệng, lỗ mũi lại tràn ra máu tươi, ngũ tạng trong cơ thể giống như bị lửa thiêu.

"Ti. . . Hèn hạ. . ."

Luận thực lực, cho dù Mạc Cầu có bộc phát toàn lực cũng không thể áp chế được gã, nhưng độc dược đang xao động trong cơ thể lại trở thành một cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà.

Dược lực hung mãnh bộc phát, từ trong cơ thể trào lên, dưới sự kích thích của khí huyết liền trực tiếp xé rách mạch máu.

"Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay đã vậy."

Mạc Cầu lắc đầu nhẹ, tiến lên một bước đưa tiễn đối phương.

Lúc này vết thương trong ngực của hắn đã không đáng ngại, cũng không cần phải kéo dài thời gian, trực tiếp một đao chém vào cổ họng.

Nhìn hai cỗ thi thể lần lượt nằm trên mặt đất, hắn ngẩn ra một hồi rồi mới bắt đầu thu dọn bãi chiến trường.

Trên người của Triệu Diệu Thục không có đồ gì, chỉ có cái đai lưng cực kì đặc thù có thể hóa thành trường kiếm kia.

Trường kiếm mỏng như cánh ve, miệng của mũi kiếm và chuôi kiếm có thể tương liên, sờ lên liền có cảm giác mềm mại như băng gấm, nhưng chỉ cần độ nhập Chân khí liền lập tức trở nên cứng rắn, có thể hóa thành lợi khí giết người.

Cũng không tính là sắc bén, nhưng lại có thể tạo được hiệu quả ngoài dự liệu, bị hắn tiện tay quấn ở bên hông.

Sau đó thì hắn lột bỏ một đôi Hàn Thiết Huyền Trảo trên người của gã nam tử trước, thứ này trảo thiết như bùn, uy lực kinh người, giá trị chắc chắn là không rẻ.

Chỉ tiếc Mạc Cầu không thông trảo công, mang lên vật này sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt của hai tay, cho nên tạm thời vô dụng.

Trừ cái đó ra, vẫn còn ba bình đan dược không biết tên, một chút ngân lượng, vàng lá và hai trăm lượng ngân phiếu.

"Ngô. . ."

Mạc Cầu liếc nhìn hai cỗ thi thể, lâm vào trầm tư.

Với thân phận của Triệu Diệu Thục và gã nam tử này thì thủ cấp chắc chắn sẽ có giá trị không nhỏ, mấy trăm lượng bạc hẳn là có.

Chẳng qua gã thân phận của nam tử này dường như có chút đặc biệt, vạn nhất bị người của Hắc Sát giáo tìm tới cửa. . .

Mạc Cầu lắc đầu rồi lấy Hóa Thi thủy ra.

Chỗ tốt đã tới tay, cũng không cần quá tham lam, một chút thưởng ngân sợ còn không đáng giá bằng Hàn Thiết Huyền Trảo.

Ngược lại còn có khả năng dẫn tới phiền phức, chẳng bằng hủy thi diệt tích.

"Tư. . ."

Hóa Thi thủy gặp thịt liền tan, không bao lâu sau bộ thi thể ở trên mặt đất đã biến mất, chỉ để lại quần áo và một bãi nước đặc.

Không!

Trong mắt Mạc Cầu lộ ra kỳ quang, từ trong bãi nước đặc lấy ra một tấm 'Da người' .

Hóa Thi thủy cũng không có hóa nổi vật này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận