Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 60. Thất Tinh Bộ

Chương 60. Thất Tinh Bộ


Người dịch: Whistle

Trong màn đêm, có hai bóng người đang thận trọng dán sát tường mà đi, tránh né những binh sĩ bất ngờ tuần tra.

Bóng người không hề cao lớn, lại có thêm một chút cồng kềnh.

Chính là hai người Tuân Lục và tiểu Sở vừa từ Bạch phủ trốn ra.

Bóng người sở dĩ cồng kềnh là vì mỗi người bọn họ đều vác theo hai cái túi căng phồng.

Một cái vác trên vai, một cái ôm trong lòng, trong khi chạy thì 2 cái túi này vang lên những tiếng động lạ, hiển nhiên là đồ vật trong túi cũng không ít.

"Lục Tử." Ở nơi hẻo lánh trong, vết máu ứ đọng trên mặt tiểu Sở vẫn còn chưa tan, nàng trợn to mắt nhìn đội binh sĩ tuần tra rồi nhỏ giọng hỏi:

"Tại sao lại có nhiều người tuần tra như vậy?"

Ngày nào nàng cũng ở cùng với hạ nhân của Bạch gia và không quan tâm đến chuyện bên ngoài cho nên nhìn thấy nhiều người tuần tra như vậy bèn nghi ngờ hỏi.

Đây đã là đội ngũ tuần tra thứ ba mà bọn họ gặp phải.

Nha môn có nhiều người như vậy sao?

"Là người của Hắc Hổ đường." Tuân Lục nghe vậy liền mở miệng:

"Người của nha môn nhân chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ, đại đa số đều là người của Hắc Hổ đường đang đi tuần."

"Cái này gọi là quan dân một thể!"

Có thể nghe được sự khinh thường trong giọng nói của y, trong con mắt của những bách tính trong thành thì đây càng giống như cùng một giuộc.

"Úi!" Tiểu Sở kinh ngạc rồi lại có chút lo lắng hỏi:

"Nhiều người tuần tra như vậy, vạn nhất Mạc Cầu bị người ta phát hiện rồi khai chúng ta ra thì làm sao?"

"Đến lúc đó cho dù chúng ta muốn đi cũng đi không được!"

"Muội nghĩ cái gì vậy?" Tuân Lục nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui:

"Mạc ca không có khả năng bán đứng chúng ta, vả lại. . . Muội không thể nghĩ tốt một chút sao, huynh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Hừ!" Tiểu Sở hừ nhẹ:

"Theo muội thì ngay từ đầu liền không nên nói cho hắn biết, hắn ở trong hiệu thuốc Thanh Nang rất tốt, khẳng định không nguyện ý đi cùng với chúng ta."

"Huynh chỉ toàn vẽ vời cho thêm chuyện!"

"Có nguyện ý hay không thì cũng nên hỏi một chút." Tuân Lục nắm thật chặt cái túi trên tay rồi ra hiệu với nàng:

"Đi mau, không có người rồi."

Trên đường tiến lên y lại nhỏ giọng mở miệng:

"Ta nghe nói là gần đây hiệu thuốc Thanh Nang đã xảy ra chuyện, có người muốn tranh giành gia sản với Tần sư phụ."

"Nếu như Mạc ca đi cùng với chúng ta thì trên đường cũng xem như có thêm một người bạn, sau này cũng có thể có thể chiếu ứng lẫn nhau, vả lại chỗ ta còn có thứ mà huynh ấy cần."

"Ha. . ." Tiểu Sở cười lạnh:

"Huynh tín nhiệm hắn ta thật đó, huynh có biết hay không, nếu như chuyện mà chúng ta đang làm bị người khác phát hiện thì có chín cái mạng cũng không đủ chết đâu."

Tuân Lục nghe vậy liền trầm lặng không nói.

Quan hệ của tiểu Sở và Mạc Cầu cũng không được tính là thân cận, chỉ có thể coi là quen biết.

Mà tính tình của tiểu Sở vốn cũng không phải là loại lương thiện gì.

Hai người trầm mặc mò đến vị trí ước định.

Sau đường Kỳ Phúc.

Một con phố dài u ám, đưa tay không thấy được năm ngón, hai người còn đệm chân đi đường, không dám phát ra tiếng động.

Đợi thật lâu đều không có âm thanh truyền ra.

"Xem ra hắn không tới rồi." Tiểu Sở lắc đầu, dùng đầu vai đụng Tuân Lục một cái, nói:

"Đi thôi, chúng ta đi tìm bọn người Vương mụ đi, phải mau chóng chạy ra khỏi thành."

"Đừng nóng vội." Tuân Lục trả lời:

"Là chúng ta tới hơi sớm, thời gian vẫn chưa tới, chờ một chút."

Nói xong Tuân Lục bèn mượn ánh trăng ảm đạm để nhẹ nhàng mở cái túi trong ngực ra, đưa tay vuốt ve những món đồ bên trong.

Tuy rằng không nhìn rõ, nhưng xúc cảm băng lãnh vẫn làm cho Tuân Lục lộ ra vẻ mặt kích động.

"Những vật này e là phải có một trăm lượng bạc nhỉ?"

"Không chỉ một trăm lượng thôi đâu!" Hai mắt Tiểu Sở cũng sáng rõ, hô hấp thô trọng, giọng nói có vẻ hơi run rẩy:

"Cái món Bạch Ngọc Vân Phượng bội kia là bảo bối mà Tam thiếu gia đều muốn cất giữ cẩn thận, chỉ một món đó thôi là đã mấy chục lượng rồi."

"Chúng ta còn lật tung bảo khố của Nhị phu nhân, đồ vật bên trong. . ."

"Phát!"

"Muội nói xem, bây giờ thì Tam thiếu gia và Nhị phu nhân có phát hiện ra là đồ vật của bọn hắn đã bị mất rồi không? " Tuân Lục lo lắng hỏi.

"Sẽ không." Tiểu Sở lắc đầu:

"Nhị phu nhân sẽ không thức dậy lúc nửa đêm, còn về Tam thiếu gia. . ."

Nói đến chỗ này, giọng nàng trở nên lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Sợ là gã ta sẽ vĩnh viễn cũng không đứng dậy nổi!"

"Muội đã làm gì?" Tuân Lục biến sắc, may mà bóng đêm ảm đạm, không người có thể thấy rõ.

"Muội đã làm gì?" Nghe vậy, tiểu Sở không nhịn được toàn thân run rẩy, thấp giọng thét lên:

"Huynh có biết là gã ta đã làm gì muội không?"

"Gã chính là một người điên!"

"Biến thái!"

"Dù có chết thì muội cũng không muốn tiếp tục ở lại đó nữa. . ."

"Tiểu Sở? Lục Tử?" Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc cắt ngang tiểu Sở đang thấp giọng gào thét.

"Mạc ca." Trên mặt Tuân Lục lộ vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy.

Trong bóng tối, có một bóng người đang cất bước tới gần, khi lại gần thì mới nhìn rõ hình dáng tướng mạo, chính là Mạc Cầu.

"Hai người đây là. . ." Mạc Cầu quét mắt hai người, ánh mắt rơi vào trên mấy cái túi, nói:

"Từ Bạch gia trốn ra sao?"

"Không sai." Tuân Lục gật đầu, hạ giọng nói:

"Bạch gia càng ngày càng loạn, chúng tôi không tiếp tục ở lại nữa, nên đành trộm lấy vài thứ rồi chuẩn bị rời đi nơi này."

"Đi đâu?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Chuyện như vậy thì ngươi phải nói sớm cho ta biết mới phải."

"Chúng tôi nào dám nói sớm." Tuân Lục cười khổ, lại nói:

"Bất quá Mạc ca không cần lo lắng, ngoại trừ chúng ta thì còn có không ít người đang thương lượng cùng nhau trốn khỏi chỗ này."

"Không sai." Tiểu Sở tiếp lời, nói:

"Chúng ta vốn định đi Đông An phủ, đi đường thủy, đồng hành với Vương mụ, Lý ca, đường cũng đã tìm xong rồi."

"Đông An phủ, đường thủy." Mạc Cầu nhẹ gật đầu:

"Xem ra hai người đã hạ quyết tâm, lần này gọi ta ra đây là vì thông báo một tiếng sao?"

"Không." Tuân Lục lắc đầu, nói:

"Mạc ca, ta nghe nói gần đây hiệu thuốc cũng không bình yên, không bằng huynh đi theo chúng tôi luôn đi?"

"Đúng rồi, ta lấy cho huynh thứ này, quyển sách này là thứ ta tìm được trong một tàng bảo khố."

Nói xong Tuân Lục liền lấy một quyển sách dày cộm từ trong túi ra.

Bóng đêm ảm đạm cũng không ảnh hưởng đến việc Mạc Cầu đọc rõ văn tự trên đó.

« Thất Tinh bộ »

Bạch gia dùng võ truyền gia, nổi danh nhất là Thất Tinh bộ, Đường Lang quyền, Tuân Lục lại tìm được thứ này.

"Có lòng." Mạc Cầu nhận lấy thư tịch rồi vỗ nhẹ, sau đó mở miệng nói:

"Thứ này đối với ta rất hữu dụng, ta sẽ không khách khí, chẳng qua chuyện chạy tới Đông An phủ thì không cần thiết."

"Còn có, hai người có chắc chắn là có đường có thể đi không?"

Tuân Lục lộ vẻ tiếc nuối, nhưng tiểu Sở lại cảm thấy đương nhiên.

Mạc Cầu không giống như bọn họ, tinh thông y thuật, coi như trong thành đại loạn thì cũng không bị ảnh hưởng gì.

Đi theo bọn họ bôn ba ngàn dặm tới một địa phương khác thì chẳng phải là đang tự chuốc khổ vào người sao.

Lúc này nàng bèn mở miệng:

"Mạc ca yên tâm, Vương mụ, Lý ca đều là người mà chúng tôi tin tưởng, Lý ca vốn là người ở Đông An phủ."

"Thật ra bên phía Tiền hộ viện cũng có đường đi Quận thành, chẳng qua là chúng tôi không yên long gã ta."

"Ừm." Tuân Lục nói:

"Mặt ngoài chúng tôi đã đáp ứng là đi Quận thành với gã, nhưng thật ra là chuẩn bị đi theo Vương mụ và Lý ca tới Đông An phủ, cứ để gã đợi ở thành Tây đi."

"Địa điểm ước hẹn ở đâu?" Mạc Cầu quay người:

"Ta đưa hai người một đoạn đường."

"Ngay ở một khu chợ cách chỗ này không xa." Tuân Lục chỉ về phía trước rồi cất bước tiến lên:

"Chúng ta đi!"

Mạc Cầu nhìn bóng dáng của hai người trầm ngâm một chút rồi mới bất đắc dĩ lắc đầu, cất kỹ quyển sách trong tay đi theo.

Không bao lâu.

Có ba bóng đen đi tới địa điểm ước hẹn.

Con đường này không dài, vị trí cũng rất hoang vắng, gió thu thổi tới lá vàng tung bay, những chỗ nhìn thấy đều lộ ra vẻ đìu hiu.

"Không có người?" Tuân Lục nhíu mày:

"Không phải Vương mụ đã xuất phủ trước cả chúng ta hay sao?"

"Có lẽ là có việc chậm trễ." Tiểu Sở híp mắt đi lên tuần sát:

"Tìm một chỗ chờ đợi đi, đợi người mà Lý ca hẹn tới thì chúng ta sẽ trực tiếp ra khỏi thành."

"Ừm." Tuân Lục gật đầu, nhưng y phát hiện Mạc Cầu ở bên cạnh đột nhiên dừng bước lại.

"Sao vậy?"

"Có mùi máu tươi." Mạc Cầu cúi đầu, giọng nói lạnh lùng, đồng thời nhấc chân đá văng một cái giỏ trúc rách rưới ở bên cạnh.

Bên dưới giỏ trúc, có một bộ thi thể vặn vẹo tràn đầy màu tươi xuất hiện trước mặt ba người.

"Á!"

"Vương mụ!"

Sắc mặt hai người trắng bệch, tiểu Sở còn vô ý thét lên nhưng rồi lại che miệng.

"Không thích hợp." Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm, cất bước đi nhanh:

"Đi mau!"

"Đi?" Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên từ cuối con đường dài:

"Đi được sao?"

"Tiểu Sở, Lục Tử, hai người định báo đáp Tiền ca của các ngươi như vậy sao?"

"Nếu như không có ta thì các ngươi có thể tiềm nhập vào tàng bảo khố của Nhị phu nhân không, bây giờ định trở mặt không quen biết nhau à!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận