Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 709. Động Thủ

Chương 709. Động Thủ


Người dịch: Whistle

Pháp quyết vừa ra, càn khôn điên đảo.

Đấu Mẫu Ấn Pháp!

Đây chính là tiên pháp, có được năng lực không thể tưởng tượng nổi, có thể gạt thiên giấu địa, tái tạo càn khôn, lừa gạt một cái trận pháp đương nhiên là dư xài.

"Sắc!"

Miệng bên Mạc Cầu quát khẽ, Trận pháp lại vận chuyển.

"Hô!"

Trong tràng chợt hiện Âm phong.

Dưới Đấu Mẫu Ấn Pháp, cơ duyên thậm chí là một bộ phận tu vi vốn nên thuộc về Tiền Ngỗ đã được chuyển đến trên người Tần Thanh Dung.

Thi khí ngưng kết, Âm khí rèn luyện.

Thi cốt vốn đã sắp mục nát lại xuất hiện sinh cơ.

Xương cốt phát ra những tiếng răng rắc rung động, từ vừa bắt đầu chạm vào liền gãy biến thành kiên như tinh cương, thậm chí có thể ngạnh kháng Pháp khí mà không bị tổn hại.

Da thịt cũng trở nên sung mãn, căng đầy, rồi lại lập tức trở nên khô quắt, lặp đi lặp lại như thế.

Ngay cả bộ tóc xám trắng như muốn hóa thành tro bụi kia cũng trở nên óng ánh dịch thấu, sợi nào sợi này giống như ngân tuyến, bị gió thổi bay phất phới.

Gương mặt quen thuộc lại xuất hiện ở trước mắt.

Nhìn xem bộ dạng gầy gò của Tần Thanh Dung, Mạc Cầu thì thào, mắt hiện tinh quang, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, nghiêng người sang bên cạnh không nhìn nữa.

. . .

Ở bên ngoài trăm dặm.

Chu Khất chắp hai tay sau lưng, hai mắt tĩnh mịch, nháy cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm Dưỡng Thi địa đang bị âm phong cuồng quyển kia.

"Chu huynh."

Trong mắt Dương Dã hiện ra vầng sáng lưu ly bảy màu, nói:

"Chúng ta còn chưa động thủ sao?"

Ở bên cạnh còn có hai người, một nam một nữ, nam tử áo trắng, nữ tử áo đen, sắc mặt đều cứng nhắc, có khí tức ngưng nhiên, khí thế hiển lộ cũng chỉ yếu hơn hai người một chút.

Hai vị Kim Đan!

Hắc Bạch Vô Thường, vợ chồng Kim Đan tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên Thi tông, hai người đều là Kim Đan trung kỳ, đồng thời còn là hảo hữu của Chu Khất, lần này chạy tới đây trợ trận.

"Không vội."

Chu Khất chậm rãi lắc đầu:

"Chờ. . ."

"Chờ tới khi nào?" Dương Dã mở miệng.

"Thời điểm mấu chốt." Chu Khất nói:

"Bây giờ họ Mạc đang muốn thay mận đổi đào, vì thê tử của hắn cướp đoạt cơ duyên của người khác, loại phương pháp nghịch thiên này, bất luận có thành công hay không đều sẽ hao tổn rất nhiều Tinh nguyên."

"Vào lúc công thành Viên mãn hoặc là sắp thành lại bại, hắn sẽ bị Công pháp phản phệ, ngay cả động cũng không thể động, khi đó chính là cơ hội của chúng ta!"

Hô!

Hắn còn chưa dứt lời, cơn Âm phong ở trước mặt liền đột nhiên tụ lại, mộ ý chí thuần túy, kham nhiên lập tức từ bên trong toả sáng, giống như đột nhiên xuất hiện thêm một viên âm nguyệt, nguyệt hoa trong sáng chiếu rọi bát phương.

Bốn người ở đây đều là Kim Đan, đương nhiên rõ ràng chuyện này có ý gì.

Người ở bên trong lập tức muốn chứng Kim Đan.

"Động thủ!"

Chu Khất rống to, Linh quang chợt hiện, lao tới Dưỡng Thi địa trước mặt.

Thiên Thi Liệt diễm, Lục Dục Ma quang, Tam Thi Thần quang. . .

Liệt diễm Linh quang thô to như trụ lớn vượt ngang hơn mười dặm, như đạo đạo thần hoa chói mắt đánh thẳng về hướng truyền đến khí tức.

Không cần ngẩng đầu, thế công đột kích từ xa kia đã ánh vào trong cảm giác của Mạc Cầu.

Biến cố này đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn.

Từ mấy ngày trước thì hắn đã chạy tới nơi này rồi, còn đi khắp bốn phía tìm tòi một phen, nhưng cũng không cảm giác được phụ cận có người mai phục.

Trừ phi. . .

Đối phương tới còn sớm hơn hắn.

Vả lại còn đã nấp kỹ, chỉ đợi đến lúc hắn hiện thân.

Không thể không nói, đối phương rất biết lựa chọn thời cơ, nếu như Mạc Cầu trốn tránh, vậy thì thi thể của Tần Thanh Dung liền sẽ hôi phi yên diệt.

Bản thân thi thể không có linh trí, lần Kết Đan này toàn do Mạc Cầu khống chế.

Cho dù là không có thế công tập kích, chỉ cần hắn có chút sơ sẩy thì Thi đan sẽ nổ tung, vụ nổ sẽ xé rách toàn bộ thi thể.

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ nhẹ một tếng, thân hình không thay đổi, một nửa tâm tư duy trì thế cục trong tràng, một nửa còn lại dùg để thao túng Thiên Lôi kiếm nghênh địch.

"Coong!"

Tiếng kiếm tranh minh vang lê.

Ba mươi sáu luồng kiếm quang yếu ớt đột nhiên xuất hiện, khẽ quấn giữa trời, đan xen thành lưới, bao phủ phạm vi xung quanh hơ trăm trượng.

"Ngô. . ."

Con chó trắng ở bên cạnh cũng không còn thái độ buồn bực ngán ngẩm như xưa nữa, hai mắt sáng rõ, răng nanh lồi ra ngoài, miệng nghẹn ngào một tiếng, lắc lắc cái đầu rồi trước đột nhiên nhào tới trước.

Không khí dập dờn, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Không biết là con chó trắng này có huyết mạch gì, thiên phú Thần thông của nó có thể chạy trốn vô thanh vô tức, không kích thích một chút Nguyên khí biến hóa nào.

Cho dù là Tông sư Kim Đan thì cũng sẽ không phát hiện được.

"Oanh!"

Linh quang liệt diễm đánh tới, kiếm quang lập tức chấn động.

Người đến có bốn người, không có người nào là kẻ yếu cả.

Tu vi của Dương Dã được xem như yếu nhất, nhưng thực lực lại không hề kém chút nào, được chân truyền của Hợp Hoan tông, bí pháp của gã là mạnh nhất trong số bốn người này.

Khí lãng lăn lộn, bốn người không khỏi nhíu mày.

"Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết!"

Dương Dã kiến thức rộng rãi, vừa nhìn liền nhận ra lai lịch của Kiếm trận bên dưới, không khỏi mở miệng tán thưởng:

"Nghe nói khi còn ở Đạo cơ trung kỳ thì kẻ này đã ngộ ra Thần thông Kiếm Khí Lôi Âm và Kiếm Quang Phân Hóa, bây giờ thì càng cao minh hơn."

"Thậm chí ngay cả Luyện Kiếm Thành Ti cũng đã tu thành!"

Phe gã có bốn người, nhưng lại không có người nào thông hiểu môn Thần thông kiếm đạo này.

Bất quá thủ đoạn của Kim Đan Tông sư tầng tầng lớp lớp, Ngự kiếm pháp chỉ là một trong số đó, những pháp môn khác cũng chẳng yếu hơn nó.

Tinh tu Thần thông Pháp thuật tới một trình độ nhất định thì cũng sẽ bất phàm.

"Kiếm pháp đúng là rất cao minh."

Chu Khất cũng không thể không gật đầu xác nhận, lại lạnh lùng nói:

"Đáng tiếc, ta ngược lại muốn xem thử ngươi có thể kiên trì được tới khi nào?"

Mặc dù Kiếm trận đã ngăn cản được một kích của bốn người, nhưng rõ ràng đã lộ ra vẻ không cầm cự được nữa, kiếm quang tán loạn, Kiếm trận còn mơ hồ không thể thành hình.

Hiển nhiên.

Mạc Cầu tuy mạnh, nhưng trong tình huống mà hắn phải phân tâm chuyện khác thì không phải là đối thủ của bốn người này.

"Đi!"

Chu Khất nhăn mày quát khẽ, vung tay lên, một chiếc chuông đồng hiển hiện, đón gió bành trướng, giống như một ngọn núi nhỏ hung hăng đè xuống.

Chuông lớn lắc lư, sóng âm hiện lên.

"Đương . ."

Sóng âm kinh khủng có thể nhìn thấy bằng mắt thường vừa đụng vào thì núi đá cứng rắn đã lập tức sụp đổ giống như được làm bằng đậu hũ vậy.

Kiếm trận vừa mới thành hình bị cơn trùng kích này cũng trở nên tán loạn hơn.

Căn nguyên thân truyền Bí Hống của Thiên Thi tông có thể truy tố đến Thần thú Hống từ thời thượng cổ, có thiên phú đặc biệt về chưởng khống sóng âm.

Pháp bảo Thiên Âm Chung của Chu Khất thì càng bất phàm.

Hai thứ tăng theo cấp số cộng, chính là căn cơ mà ông ta có thể hoành hành trong mấy trăm năm qua.

Sóng âm liên tiếp, chưa từng gián đoạn, mặc dù Kiếm trận đã nhiều lần hội tụ thành hình, nhưng nhiều lần đều bị đánh gãy nửa đường.

Kiếm quang cũng trở nên ảm đạm.

"Gan của kẻ này cũng không nhỏ." Tu sĩ ăn mặc như Hắc Vô Thường lạnh giọng mở miệng:

"Nơi này đã nằm trong địa bàn của tông ta, có chút động tĩnh sẽ hấp dẫn cao nhân chạy tới, vậy mà hắn còn dám lẻn vào, mưu toan thay mận đổi đào!"

"Tình si a. . ." Dương Dã cười khẽ:

"Thật ra ta đã từng gặp không ít người giống như hắn rồi, vì chuyện tình cảm mà không thèm quan tâm đến sống chết, cũng không biết nên nói bọn hắn là ngốc hay là can đảm nữa."

"Cùng nhau động thủ đi." Bạch Vô Thường mặt không đổi sắc nói:

"Nhân cơ hội này giải quyết hắn đi, miễn gây thêm phiền toái, có thể cầm cự được Thiên Âm Chung của Chu sư huynh lâu như vậy, cũng xem như cao minh."

"Không sai."

Dương Dã gật đầu, cong ngón búng ra, Thất Tình Lục Dục Kiếm hóa thành một luồng thần quang mê ly nhanh chóng chém xuống Kiếm trận ở phía xa.

"Đinh. . ."

"Đang!"

Kiếm trận phản kháng khiến cho Dương Dã có chút nhíu mày.

"Còn rất lì lợm đấy!"

Gã vốn cho rằng dưới thế công của Chu Khất thì Kiếm trận kia đã tràn ngập nguy hiểm, khi mình ra tay liền có thể dễ dàng phá vỡ.

Nhưng đến khi chân chính động thủ thì gã lại phát hiện chuyện này không dễ như vậy.

Tên Mạc Cầu này. . .

Mặc dù tình huống nhìn thì hung hiểm, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự gan góc lì lợm.

"Đi!"

Hắc Bạch Vô Thường vung vẩy gông giềng và Bạch Cốt tiên lao tới, gia nhập chiến trường, bốn món Pháp bảo cùng nhau phát lực, đột nhiên đè xuống.

"Oanh. . ."

"Bành!"

Kiếm quang tản ra, lập tức điên cuồng co vào bên trong.

Thần sắc của bốn người đều trở nên nhẹ nhõm, mỗi mình tự thôi động Pháp bảo vây công.

Tình huống hiện giờ thì cuộc vây giết đã thành hình, Linh cơ gần một dặm ở chỗ đối phương đang áp chế, cho dù muốn chạy trốn thì cũng không có khả năng chạy thoát.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Kiếm trận ở phía xa ngày càng tán loạn, dường như chỉ sau một khắc liền sẽ không thể cầm cự được nửa, nhưng hết lần này tới lần khác lại ương ngạnh giãy dụa.

"Không đúng!"

Bỗng nhiên, Chu Khất nhướng mày:

"Hắn đang kéo dài thời gian!"

"Cho dù là vậy thì có thể làm được gì?" Bạch Vô Thường khinh thường nói:

"Trong tình huống như vậy, hắn còn có thể lật bàn được hay sao."

"Đừng có khinh thường." Ánh mắt Dương Dã chớp động, nói:

"Quả thật là có chút không thích hợp, lúc Kiếm trận sắp bị phá vỡ thì lại xuất hiện biến cố, làm gì có chuyện trùng hợp nhiều lần như vậy?"

"Động thủ!"

"Không cần lưu thủ!"

Chu Khất gầm thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận