Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 511. Quan Sát

Chương 511. Quan Sát


Người dịch: Whistle

"Rầm rầm. . ."

Phía sau có một vật lao ra, mặt cờ như mây đen bị gió thổi phấp phới, chỉ trong nháy mắt đã chặn đứng hàn ý ở xung quanh, vật này chính là Diêm La phiên.

"Lên!"

Trong bóng tối, hai nhóm người gào thét xông ra.

Trong đó có một đội đều khoác trên mình một bộ chiến giáp, mũ giáp tráo thủ, chỉ có đôi mắt là lộ ra bên ngoài.

Bọn hắn nâng thương lên trước, khí thế ngưng nhiên, công kích đều nhịp, vừa nhìn liền biết là tinh binh bách chiến.

Một nhóm người khác thì lại tương đối hỗn loạn, binh khí trong tay đều không giống nhau, nhưng uy thế lại mạnh chứ không yếu.

Mỗi một người bọn hắn đều có oan hồn quấn thân, đôi mắt nộ trừng, sát khí và oán khí ngưng tụ ở ngoài cơ thể.

Nhảy lên một cái đã xa tới mấy trượng.

Mỗi người đều có thể so được với hảo thủ Võ đạo!

"Định!"

Trong hư không, một giọng nói du dương vang lên.

Giọng nói này kết nối với khí cơ trong thiên địa, lặng lẽ rơi xuống người Mạc Cầu, trực tiếp công kích tâm thần Thức hải.

Giống như một sợi xiềng xích muốn phong tỏa Thần niệm.

Nhưng mà. . .

Thực lực của người thi pháp lại có hạn, xiềng xích rơi xuống nhưng lại chẳng có tác dụng gì với Mạc Cầu.

Như châu chấu đá xe, căn bản không có tác dụng.

"Ngô. . ." Nơi xa, sắc mặt của Tuệ Nguyên sư thái trầm xuống, tiếp tục bấm niệm pháp quyết niệm chú, chỉ ra một cái:

"Định!"

Chân Ngôn Chú của Phật môn.

Pháp này chính là nam tông Phật môn đích truyền, uy năng vô hạn.

Lúc này bà ta thấy không khốn Thần hồn của đối thủ nên Pháp lực lại cấu kết với thiên địa, ngăn chặn khí cơ vận chuyển ở một phương.

"Hả?"

Mạc Cầu chau mày.

Hắn có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí vốn đang phun trào như nước thủy triều kia đột nhiên thay đổi giống như một khối bàn thạch.

Mặc dù còn có thể mượn nhờ lực lượng trong đó, nhưng vốn 10 phần lực lượng nay chỉ còn sót lại một phần.

"Thú vị!"

Ở ngoại giới, chỉ có người ở cảnh giới cao mới có năng lực áp chế người ở cảnh giới thấp thi pháp.

Mà trong tòa Động thiên này lại có được bí pháp như vậy.

"Không tầm thường!"

Mạc Cầu tán thưởng một tiếng, Diêm La phiên ở sau lưng hắn chấn động, vô số Âm Phong Đao bọc lấy liệt diễm đã bao phủ tứ phương.

Mượn nhờ thiên địa nguyên khí thi pháp thì đúng là có rất nhiều cái lợi, uy năng của Pháp thuật tăng lên gấp bội.

Nhưng Mạc Cầu lại chê phiền phức, từ trước tới đây cũng không dùng nhiều, đa phần hắn đều ỷ vào Thần thông của bản thân.

"Cẩn thận!"

"Mau tránh ra!"

Đối mặt đao diễm đột kích, đám người lao tới vội vàng hét lớn, nhưng người có thể tránh thoát lại lác đác không có mấy.

"Phốc phốc. . ."

"Hoa. . ."

Chỉ một thoáng, từng cây cột lửa ngất trời xuất hiện ở bên trong phế tích, ánh lửa chiếu rọi một phương.

"A Di Đà Phật!"

Trên mặt của Tuệ Nguyên sư thái hiện ra vẻ thương xót, chân trần đạp nhẹ, toàn bộ cơ thể lập tức lướt xa trăm trượng:

"Tà ma, nhận lấy cái chết!"

"Haizz!"

Thanh Tùng đạo trưởng ở bên cạnh bà ta cũng thở dài một tiếng, khẽ vuốt phất trần, lắc mình phóng tới chỗ Mạc Cầu.

"Thái Ất tông vốn không nên xuất hiện trên thế gian này."

"Hôm nay để bần đạo tiễn các hạ lên đường!"

"Quá vọng động rồi, hẳn là dò xét một chút đã." Kháng Kim Long đang đứng ở trên nóc nhà quan sát từ phía xa liền nhăn mày lại:

"Hai lão già này đều là người có tâm cảnh và tu vi cao thâm, sao lần này lại xúc động như vậy?"

"Xem ra chuyện năm đó đã tạo thành đả kích rất lớn với bọn hắn."

Kháng Kim Long lắc đầu, tay cầm song giản từ chỗ cao rơi xuống, bất luận như thế nào, gã cũng đã lấy được chỗ tốt, cũng nên so tay một chút.

"Phốc!"

Âm Phong Đao bị liệt diễm bao phủ có thể dễ dàng trảm phá áo giáp, xuyên qua nhục thân bên trong.

Một đạo huyết tuyến bắn ra.

Một sợi liệt diễm cũng rơi trên thân người bị chém.

Sau khi bị nhiễm phải thì cho dù có đập thế nào thì cũng không tắt.

Còn có một cảm giác khô nóng dâng lên trong lòng.

"A!"

Một người ngửa mặt lên trời kêu thảm, toàn bộ cơ thể đều tràn đầy hỏa diễm, chiếu rọi một phương.

Hư hỏa trong lòng và làn hỏa diễm ở bên ngoài cơ thể kết nối với nhau, hóa hư làm thật, đốt cho người này thành một ngọn đuốc.

"Phù phù!"

Có người lao mình xuống nước.

"Bạch!"

Có người nhanh tay chém dứt luôn vùng da bị hỏa diễm nhiễm phải.

Nhưng mà. . .

Ngọn lửa này gặp nước không tắt, lại còn xuyên thấu qua da thịt vào trong cốt tủy, trong nháy mắt đã xông vào bên trong huyết mạch.

Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhiều.

Hơn trăm người còn chưa chạy tới gần chỗ phế tích mà Mạc Cầu đang ngồi đã hóa thành người lửa.

"A Di Đà Phật!"

Tiếng niệm phật vang lên, một cây Kim Cương Hàng Ma Xử có sáu mặt và tám cạnh xuất hiện trong cảm nhận của Mạc Cầu.

Hàng Ma Xử gồm ba phần và bảy đoạn, tượng trưng cho tam thức thất bảo của con người.

Sáu mặt đều có khắc một tôn Phật Đà, bi, nộ, kinh, sợ, vân vân….

Vô úy chi ý, ngưng nhiên như nhất, ngang nhiên rơi đập.

"Oanh!"

Không khí trong phạm vi trăm trượng đột nhiên lõm xuống giống như một cái phễu to lớn, vùng hạch tâm của cái phễu chính là chỗ mà Mạc Cầu đang ngồi.

"Vô Lượng Thọ Phúc!"

Thanh Tùng đạo trưởng nhẹ nhàng bay tới, vung cây phất trần một cái, trăm ngàn sợi tóc xanh vẩy xuống.

Tóc xanh như lưới, bao phủ một phương, lại như nhưng sợi đao tuyến sắc bén lao tới.

"Bành!"

"Tư. . ."

Thế công của hai vị Chân nhân chạm vào Cửu Hỏa Thần Long Tráo lúc này tạo ra vô số tia lửa.

Cửu Hỏa Thần Long tráo bị thiên địa áp chế giới hạn nên uy năng đại giảm.

Mà Chân nhân trong thế giới này có thể so với Luyện khí hậu kỳ ở ngoại giới, khi toàn lực bộc phát liền có thể có thể được với tu sĩ sơ nhập Đạo cơ.

Liệt diễm lập tức lộ ra vẻ không cầm cự nổi.

Mạc Cầu híp mắt, khẽ nhấc tay lên, Diêm La Phiên ở sau lưng liền lập tức run rẩy.

"Ông. . ."

Gợn sóng vô hình bao phủ tứ phương chỉ trong nháy mắt, những tiếng kêu rên cách đó không xa lập tức im bặt.

Những luồng âm hồn bị hút tới, rót vào trong đại thủ rồi đập về phía hai người.

Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ!

Pháp thuật của Mạc Cầu cũng không kém.

Diêm La Tâm Kinh còn liên quan đến Nguyên Thần tổng cương, cao thâm hơn pháp môn trong thế giới này rất nhiều.

Lấy Diêm La Tâm Kinh thôi động, ngự sử Diêm La phiên, đoạt âm hồn của người khác dễ như trở bàn tay.

Đại thủ cao chừng mười trượng, giống như màn đêm rơi xuống, xung quanh chỉ toàn là một màu đen kịt.

"Cẩn thận!"

Thanh Tùng đạo trưởng rống to, thân hình nhanh lùi lại, phất trần trong tay liền nghịch thế quấn về phía đại thủ ở trên không trung.

"XÌ.... . ."

Cây phất trần trong tay lão đạo sĩ này chính là một món Pháp khí, trần tia dùng Băng Tàm lấy từ độ sâu ngàn trượng dưới đáy nước tạo thành.

Mà nay khi vừa mới va chạm với Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ liền lập tức tan rã.

Sắc mặt lão ta không khỏi thay đổi.

"A. . ."

Tuệ Nguyên sư thái ở bên cạnh lướt không nhanh bằng lão đạo sĩ này, một tay bấm niệm pháp quyết, Hàng Ma Xử quét ngang.

"Đi!"

"Bành!"

Một tiếng vang trầm, hai người liền bị đánh bay ra ngoài.

"Bạch!"

Đúng lúc này, mặt đất run rẩy, vài sợi dây leo phóng lên tận trời, tiếp được hai người giữa không trung.

Còn có vô số dây leo từ dưới mặt đất nhô ra, trên dây leo còn xuất hiện gai nhọn, lao tới chỗ Mạc Cầu.

Vô số dây leo giống như bầy rắn xuất động, đầu tiên là giương cao lên, sau đó liền mượn nhờ lực hút ngang nhiên đập xuống.

Sợi đằng thô to đến mức một người không thể ôm xuể, nó đang điên cuồng rung lắc giữa không trung.

Uy thế kinh thiên động địa.

Cách đó không xa.

Một vị nữ tử thân mặc áo lưới màu xanh lặng lẽ xuất hiện, tay cầm sợi đằng chỉ về phía này.

Một trong thập đại tán nhân Tề châu, Lục Liễu tiên tử.

"Bạch!"

Đột nhiên.

Một vệt hỏa tuyến xẹt qua hư không, vạn vật điêu linh.

Rất nhiều sợi đằng đang lao tới bỗng nhiên rơi xuống đất giống như độc xà bị bóp lấy bảy tấc.

Đôi mắt của đám người này co rụt lại.

"Cùng nhau động thủ!" Tuệ Nguyên sư thái mở miệng:

"Ma tông yêu đạo, người người đều có thể tru diệt, đối phó với loại người này không cần phải nói đạo nghĩa giang hồ."

"Không sai." Thanh Tùng đạo trưởng gật đầu:

"Năm đó, Thái Ất tông họa loạn thiên hạ, tai họa chúng sinh, đối phó với bọn hắn thì không cần khách khí."

"Lên!"

Tiếng gầm giận dữ vang lên, ba người đồng thời nhào tới.

Khác với những người kia, ba người bọn họ đều từng trải qua vụ việc của vài chục năm trước.

Tận mắt thấy thiên hạ chúng sinh, võ lâm quần hào run lẩy bẩy dưới âm ảnh của Thái Ất tông.

Cũng bởi vì Thái Ất tông mà thân bằng hảo hữu ở bên cạnh bọn họ bị liên lụy, tru sát.

Luận về hận ý, cả đời khó tiêu.

"Ngô. . ."

Mạc Cầu phát hiện được sát cơ của ba người, trong mắt xuất hiện một tia gợn sóng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lập tức bấm tay điểm ra.

"Két. . ."

Diêm La Phiên ở sau lưng chấn động, đột nhiên cắm xuống mặt đất, mặt đất dưới người lập tức xuất hiện những khe hở.

Một làn địa hỏa sát khí nồng đậm như lang yên phun ra.

Mạc Cầu một tay vung khẽ, Sát khí ngưng kết, hóa thành căn căn hỏa diễm lợi kiếm, quét ngang mà đi.

Cấm pháp —— Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm.

Ba vị Chân nhân lao tới với khí thế hùng hổ, nhưng lại bị kiếm quang bôn dũng giống như thủy triều lập tức bao phủ.

"Hô. . ."

Không khí run lên.

Trong phạm vi mấy trượng ở phía sau Mạc Cầu, một cái bóng cầm trường kiếm trong tay lặng lẽ xuất hiện, nhẹ nhàng đâm tới.

Nhát đâm này lướt qua phạm vi mười trượng.

Sơn tại hư vô phiếu miểu gian!

Phiếu Miểu tông.

Danh tự hào hiệp, rất có không khí đạo gia, nhưng lại là một tông môn chuyên bồi dưỡng sát thủ.

Hơn nữa cũng được một vài nhân viên triều đình xem trọng mời gọi làm cận vệ bên cạnh, bảo vệ an toàn cho bọn họ.

Lần này.

Vậy mà lại xuất thủ.

Kiếm quyết cao nhất của tông môn là sơn tại hư vô phiếu miểu gian dung Tiên Thiên thần thuật, Trận pháp, võ kỹ hòa làm một thể.

Không ra thì thôi.

Ra.

Trong vòng mười trượng tất sát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận