Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 875. Thánh Kiếm---. .

Chương 875. Thánh Kiếm---. .


Người dịch: Whistle

Thất Phi cung được xây dựng ở trên đỉnh núi, là một tòa cung điện nguy nga hùng vĩ, hấp dẫn ánh nhìn của mọi ngươi, nhưng Đế Khốc lại biết rất rõ, thứ quan trọng nhất trong Thất Phi cung lại được giấu dưới lòng đất.

Y bước trong thông đạo.

Trải qua không biết bao nhiêu thềm đá u ám, lạnh lẽo, giống như đang bước vào trong vô tận uyên hải, bên dưới cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng.

Đế Khốc thật sự rất thích Doanh Thái Chân.

Vì nàng ta mà y đồng ý thỏa hiệp.

Nếu không thì Đế Khốc cũng sẽ không đồng ý điều kiện tu hành bí pháp phân ra một sợi mệnh hồn cho Mạc Cầu, sau này y sẽ bị người quản chế.

Chuyện này tương đương với việc trong một đoạn thời gian rất dài, y và Doanh Thái Chân đều dùng chung một mạng, mặc dù trên đời này chỉ có một người ngoài là Mạc Cầu biết, nhưng vẫn là một tai họa ngầm.

Nếu như Đế Khốc không thật lòng yêu thích, cho dù là có việc phải nhờ Mạc Cầu giúp đỡ thì y cũng không có khả năng đồng ý.

"Đát. . ."

Tiếng bước chân vang vọng trong bóng đem.

Đế Khốc lấy ra một bó đuốc, ánh lửa nhẹ nhàng lắc lư, chiếu sáng đại điện trống trải ở trước mặt.

Phía trước có một lão quỷ đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất.

"Chủ. . . Chủ thượng."

"Chủ thượng?" Đế Khốc ngẩng đầu, ánh mắt thong dong:

"Cuối cùng thì lão già nhà ngươi vẫn lựa chọn gió chiều nào theo chiều ấy, ta còn cho rằng lão sẽ đi theo vị sư phụ đã chết kia của ta."

"A. . ."

Y cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu rồi tiếc nuối nói:

"Xem ra là do ta đã quá xem trọng lão rồi."

"Chủ thượng tha mạng, chủ thượng tha mạng!" Lão quỷ dập đầu xuống đất, giọng nói có vẻ run rẩy:

"Lão hủ. . . Còn chưa muốn chết."

"Sợ chết, chuyện này rất tốt." Đế Khốc gật đầu:

"Bất luận là người hay quỷ, chỉ cần có yêu thích và sợ hãi thì sẽ có nhược điểm, bổn vương cũng từng như vậy."

"Thay vì che giấu nó, chẳng bằng bày ra ở ngoài sáng để càng thản nhiên hơn."

Đế Khốc cất bước tiến lên, lão quỷ nằm rạp trên mặt đất bò theo.

Một lát sau.

Một cánh cửa lớn màu đen xuất hiện trước mặt.

"Đồ vật ở bên trong sao?"

Đế Khốc mở miệng, trong giọng nói mang theo một chút kích động hiếm thấy.

"Vâng." Lão quỷ trả lời:

"Lão chủ. . . Thứ mà Ung Tuyết Thiên quỷ lấy được từ trong Quỷ phủ Bí cảnh năm đó đều ở bên trong, bao gồm cả món. . . Thánh khí kia."

"Thánh khí!" Ánh mắt Đế Khốc chớp động, bình thản nói:

"Ngoài quốc quân của Thương quốc ra, trong toàn bộ quỷ cảnh này cũng chỉ có mỗi một món Thánh khí này, sư phụ của ta giấu thật là sâu."

"Chủ thượng." Lão quỷ nhỏ giọng mở miệng:

"Thật ra trên người Thánh Chủ cũng có một món Thánh khí."

"Thật sao?" Đế Khốc nhíu mày:

"Lấy thực lực của người đó, có Thánh khí hay không cũng không khác nhau quá nhiều, chỉ cần không ra khỏi Tổ đình thì chúng ta sẽ chẳng có chuyện gì."

Nói xong bèn vung tay lên:

"Mở cửa!"

"Vâng."

Lão quỷ trả lời rồi bò đến trước cửa lớn màu đen kia, trong miệng lải nhải mấy câu, hai tay thỉnh thoảng bấm niệm pháp quyết đánh ra mấy vệt Linh quang.

Đế Khốc ở phía sau nhìn xem, lặng lẽ gật đầu.

Ung Tuyết Thiên quỷ bị bệnh nên hành động bất tiện, toàn bộ những chuyện lớn nhỏ trong Thất Phi cung này đều giao cho lão quỷ này trông coi.

Lão ta lựa chọn thần phục nên cũng đã giảm bớt cho mình không ít chuyện phiền phức.

Giống như cánh cửa lớn này, bên trong có rất nhiều thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không thể nào tìm những Quỷ vật khác hỗ trợ mở ra, nếu không sẽ càng phiền phức hơn.

Bây giờ thì thuận tiện hơn rất nhiều.

"Ông. . ."

Những tiếng vù vù vang lên, cánh cửa lớn màu đen nhẹ nhàng run rẩy.

Tro bụi rơi xuống, một vết nứt xuất hiện ở giữa hai cánh cửa lớn, theo thời gian trôi qua, hai cánh cửa từ từ mở sang hai bên.

Phía sau cánh cửa là một vùng tăm tối, giống như đã mở ra một con đường thông đến một thời gian khác.

"Chủ thượng."

Lão quỷ thu tay, tiếp tục quỳ xuống đất:

"Bên trong là một phương Bí cảnh, những món đồ mà Ung Tuyết Thiên quỷ mang theo khi rời khỏi hoàng thất năm đó, bao gồm cả món thánh khí kia, đều đang ở bên trong."

"Ừm." Đế Khốc gật đầu:

"Vào đi."

"Ngươi cũng vào chung!"

"Vâng." Lão quỷ trả lời:

"Đây là vinh hạnh của lão nô."

Hai quỷ bước vào trong hắc ám, bên trong giống như lời mà lão quỷ đã nói, không phải là một căn phòng, mà là một nơi bí cảnh khó có thể phân biệt được hoàn cảnh chung quanh.

Trong bí cảnh này có rất nhiều thứ đang nhẹ nhàng trôi nổi.

Gỗ mun vạn năm, Huyền băng ngàn năm, Phượng Lăng Âm Hoa, Đàn Hương Quỷ, Âm Cực Quỷ Hỏa. . .

Những thứ ở trong tầm mắt đều chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cho dù là Quỷ Vương thì cũng hiếm khi được nhìn thấy những thứ này.

Khi nhìn thấy cảnh này, với tầm mắt đã từng xem hết bảo khố Lỗ vương của Đế Khốc thì cũng phải tỏ ra kích động.

Y biết Ung Tuyết Quỷ Vương đến từ hoàng thất Thương Quốc, năm đó trốn từ nơi đó tới đây cũng mang theo không ít đồ tốt, nhưng không ngờ là sẽ phong phú đến vậy.

Đồ vật ở trong này cũng không tính là rất nhiều, ít nhất là kém xa bảo khố của Lỗ vương.

Nhưng,

Phẩm giai rất cao!

Có một vài món ngay cả phụ vương của y đều từng nhắc qua.

Đương nhiên.

Thứ hấp dẫn ánh mắt của Đế Khốc nhất không phải là những Âm khí, Linh vật này, mà là một vật dài đến gần ngàn trượng đang được treo ở trong hư không.

Kiếm!

Một thanh kiếm vàng óng, thần thánh trang nghiêm, lưỡi kiếm giống như miệng rồng, phun ra một mũi kiếm gần ngàn trượng, phong mang nội liễm, như núi cao nguy nga.

Uy áp vô hình từ bên trong kiếm thể lao ra.

Chỉ cần vừa nhìn vào, ngay cả người có thực lực Quỷ Vương Hậu kỳ như Đế Khốc cũng không khỏi run rẩy, vô thức cúi đầu.

Lão quỷ ở bên cạnh đã run lẩy bẩy, nằm sấp trên mặt đất, vô cùng sợ hãi món tử vật này.

Không!

Trong lòng Đế Khốc khẽ động.

Thanh kiếm này không phải tử vật.

"Coong!"

Tiếng kiếm reo vang lên, uy áp vô hình bao phủ toàn bộ không gian, thân thể lão quỷ cứng đờ, cơ hồ co mình lại thành một cái mai rùa.

Đế Khốc nhíu mày, dường như đã nhận ra gì đó, trong lòng chợt hiện vô thượng quang minh, kích phát Đại Quang Minh Quyền ý.

"Ông. . ."

Cự kiếm dài gần ngàn trượng giống như một ngọn núi lớn, cho dù là không nhúc nhích tí nào, nhưng phong mang lộ ra vẫn tạo cho người nhìn một áp lực kinh khủng.

Ngọn núi lớn này giống như sống lại, phát ra những tiếng vang rung động.

"Bạch!"

Vầng sáng lấp lóe, cự kiếm nhanh chóng thu nhỏ, lập tức hóa thành một vệt lưu quang bay thẳng vào trong mi tâm của Đế Khốc rồi biến mất không thấy.

Cho đến lúc này, lão quỷ mới thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng hô to:

"Chúc mừng chủ thượng, thu phục Thánh khí, ngày khác nhất định có thể chứng được Thiên quỷ, âm thọ kéo dài vô tận."

Ung Tuyết Thiên quỷ được xưng là Thiên quỷ nhưng lại chỉ là một danh xưng, Thiên quỷ thực sự chính là nhân vật có thể so với Hóa Thần tôn giả trên dương thế.

Cũng giống với dương thế.

Ở trong Âm phủ, Thiên quỷ cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Có lẽ là có, nhưng chưa có Quỷ vật nào từng gặp qua.

"Ừm."

Đế Khốc nhắm mắt lại, từ chối cho ý kiến.

Tâm thần của y không nằm ở ngoại giới mà đã chìm vào trong thức hải, nhẹ nhàng chạm vào món Thánh khí kia.

Thánh Vương Kiếm!

Đây là tên của thanh bảo kiếm này, nó không chỉ có tên mà còn có linh tính nhất định, chỉ là chẳng biết tại sao lại bị hao tổn nghiêm trọng như vậy.

Mà Thánh Vương Kiếm và Đại Quang Minh quyền lại nằm chung một mạch, cũng chỉ có quỷ vật nắm được Lỗ vương truyền thừa mới có thể chân chính chưởng khống thanh kiếm này.

Cũng chính bởi vì vậy nên Ung Tuyết Thiên quỷ mới nghĩ trăm phương ngàn kế để có được Lỗ vương truyền thừa.

Lấy được Thánh Vương kiếm, thực lực của Đế Khốc cũng theo đó mà tăng vọt, Pháp lực trong cơ thể bị Kiếm ý đẩy lên, chỉ trong nháy mắt đã tương đương với việc khổ tu mấy ngàn năm.

"Chúc mừng chủ thượng đã nắm giữ hoàng thất Thương Quốc, bí pháp của Tổ đình và Lỗ vương truyền thừa." Lão quỷ kích động ngẩng đầu rống to:

"Lại thêm uy năng của Thánh khí, chủ thượng. . ."

"Tiền đồ bất khả hạn lượng!"

"A." Đế Khốc hoàn hồn, cười khẽ:

"Ta chỉ cầu chém giết Chiêu vương, báo mối thù giết cha đã vừa lòng thỏa ý rồi."

"Không chỉ có vậy." lão quỷ vội vã lắc đầu, hạ giọng nói:

"Kỳ thực, thân phận của lão chủ nhân ở trong hoàng thất Thương Quốc rất không bình thường, chủ thượng ngài có tư cách để trở thành quốc quân của Thương quốc."

.......

Trụ sở của sứ thần Tổ đình nằm ở bên cạnh Lỗ vương phủ, nơi này đã bị vây quanh tầng tầng lớp lớp.

Bắc Đấu Thất Sát Kiếm Trận và Kim Ô Phần Thiên Đại Trận chuyên khắc Âm hồn Quỷ vật, còn có Cực Âm Chân Hỏa Nhị chuyển đốt cháy hết thảy.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang vọng bên tai.

Thái chân nhân và Phượng Linh tiên cô đứng sóng vai, nhìn toàn trường, ánh mắt Thái chân nhân ngưng trọng, nhíu mày mở miệng:

"Hình như sát cơ của Mạc Cầu hơi nặng?"

"Ừm." Ngay cả người lấy sát vi tôn như Phượng Linh tiên cô cũng thừa nhận chuyện này, nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt lộ ra nghi hoặc:

"Diệt cỏ tận gốc là chuyện đương nhiên, bất quá lấy thân phận địa vị của Mạc Cầu thì cũng không cần phải tự mình làm tất cả mọi việc, hắn. . . Quá hiếu sát?"

Giết, không quá đáng.

Thế gian có vô số người, vật lấy giết chóc làm đầu.

Nhưng hiếu sát thì lại không tốt, cho dù là Bắc Đấu Thất Sát Kiếm thì cũng không truy cầu cực hạn giết chóc, mà là theo đuổi sự cân bằng trong thời khắc sinh tử.

Theo hai người họ thì tình huống hiện giờ của Mạc Cầu có chút quá mức.

"Mạc Cầu xuất thân thấp hèn, không biết lúc còn trẻ hắn đã trải qua chuyện gì mà làm việc ngoan tuyệt, hiếu sát thành tính, chúng ta phải nhắc nhở hắn một chút." Sắc mặt Thái chân nhân trở nên âm trầm, chậm rãi mở miệng:

"Hiếu sát như vậy chắc chắn không phải là chuyện tốt."

"Ừm."

Phượng Linh tiên cô gật đầu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận