Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 706. Lửa Giận

Chương 706. Lửa Giận


Người dịch: Whistle

Trên mặt gã đại hán hiện lên vẻ tuyệt vọng, gã biết mình đã vô dụng, hai đầu gối mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất, hai mắt đóng chặt, cắn răng nói:

"Thiên Thi tông sẽ không bỏ qua ngươi!"

Về phần triều đình, gã đã không trông cậy được vào.

"Chuyện này không nhọc ngươi quan tâm." Mạc Cầu nhấc tay.

"Vì sao?" Đại hán đột nhiên mở mắt:

"Tại sao ngươi lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy?"

"Cho dù là người của Thiên Thi tông không đội trời chung với ngươi, nhưng những người khác cũng chỉ là hơi đắc tội với ngươi mà thôi, tại sao ngươi nhất định phải ra tay độc ác như vậy?"

"Không có tại sao. . ." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:

"Chẳng qua là cảm thấy các ngươi không cần thiết phải sống nữa thôi."

"Bành!"

Chưởng lạc, huyết nhục bay tán loạn.

Mạc Cầu híp mắt, nhìn tinh khí thần của đối phương bị Dưỡng Binh pháp thôn phệ, Thần binh ở trong cơ thể trải qua tẩm bổ cũng bắt đầu hiển hiện hình thức ban đầu.

"Thiên hạ không có người nào là không thể giết."

"Không nên cảm thấy không cam lòng, người vô tội chết trong tay các ngươi vẫn còn ít sao, nếu như các ngươi mạnh hơn ta thì có thể giết chết ta."

Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn về phía Quỷ Sơn Âm thành của Thiên Thi tông.

Thôn phệ nhiều người như vậy, trong đó đương nhiên sẽ có người nhận biết Doãn Đồng và Đan Ác, bây giờ hắn cũng đã biết được hai người này đang ở chỗ nào.

Về phần thi thể của Tần Thanh Dung. . .

Tần Thanh Dung chỉ là người bình thường, ngày sinh thể chất cũng không có chút đặc thù nào, coi như luyện thành Cương thi thì cũng thuộc về vật phẩm tiêu hao, sẽ không có người nào đặc biệt nhớ kỹ.

Chẳng qua hiện giờ nên có người biết.

. . .

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trên đại điện của Âm thành, Chu Khất cúi đầu nhìn xuống.

Thân hình của ông ta không lớn, nhưng uy nghiêm lại không kém sơn nhạc, lúc này lên tiếng hỏi thăm, giống như tiếng nổ đinh tai nhức óc từ trên cửu thiên truyền đến.

Chu Khất tu hành Bí Hống Thân của Thiên Thi tông, pháp này dùng thân chứng đạo, miệng ngậm thiên hiến, chính bởi vì vậy mới có thể chấp chưởng Chấp pháp đại quyền.

Dưới điện.

Doãn Đồng quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy:

"Hồi. . . Hồi sư bá, vãn bối cũng không rõ ràng lắm."

"Không rõ ràng?" Chu Khất thẳng lưng, chậm rãi lắc đầu:

"Trước đây, có lẽ ngươi thực sự không rõ ràng, nhưng chuyện đã tới nước này thì cần gì phải giả bộ hồ đồ? Chẳng lẽ còn muốn lừa gạt lão phu hay sao?"

"Không dám!" Sắc mặt Doãn Đồng tái nhợt, vội vã dập đầu.

"Nói đi." Chu Khất hừ lạnh, nói:

"Ba mươi năm trước, rốt cuộc ngươi đã làm gì ở quận Xương Tu, lại gây ra một đại họa cho tông môn như vậy?"

"Sư. . . Sư bá, chuyện này thực sự không liên quan gì đến vãn bối." Doãn Đồng nói bằng giọng điệu đắng chát:

"Đào mộ trộm thi chính là tên nghiệt đồ Đan Ác kia, vãn bối chỉ nói là cần thi thể để luyện pháp, ai mà ngờ rằng tên nghiệt đồ đó lại đi trộm mộ phần có Linh quang bảo hộ."

"Hả?" Ánh mắt Chu Khất khẽ nhúc nhích:

"Tiếp tục."

Thân là tu sĩ Thiên Thi tông, tu luyện há có thể không có thi thể.

Mà thi thể phù hợp với yêu cầu đều là mãi mãi cũng không đủ, Luyện thi bình thường thì chỉ có thể góp đủ số, ông ta cũng là từng bước đi tới, sao lại không biết.

Cái gọi là mộ phần có Linh quang bảo hộ đều là những người tu hành khác mai táng thân quyến.

Ở Thiên Thi tông đều cấm đào móc.

Lời tuy như vậy.

Thi thể có Linh quang bảo hộ khi còn sống đều có tu vi không kém, chính là vật liệu Luyện thi Thượng phẩm, cho nên nhiều lần cấm cũng không được.

Thậm chí có người còn chuyên môn đi trộm mộ tổ của tu hành thế gia, môn phái, để Luyện thi.

Ngay cả vài con Cương thi ở bên cạnh Chu Khất đều là từ vậy mà tới.

Nội bộ Thiên Thi tông cũng không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, nhưng một khi bị người tìm tới cửa, đại khái cũng sẽ chủ động bàn giao.

Chẳng qua lần này lại không giống.

Còn nghiêm trọng hơn nhiều!

"Sau khi xảy ra chuyện này, vãn bối cũng từng điều tra qua."

Doãn Đồng vội vàng nói:

"Khi thi thể kia còn sống chỉ là một phàm nhân, lại còn già nua, xem như chết già, cho dù là luyện thành Hành thi thì cũng không có đại dụng."

"Bất quá. . ."

"Trộm đều đã trộm, lại trả về thì cũng sẽ bị người phát hiện."

Nói đến chỗ này, ả không khỏi cúi đầu xuống.

Trong lòng cũng không nhịn được sinh ra hối hận, nếu như lúc đó trả về, cho dù người kia sẽ nổi giận, nhưng chắc là cũng sẽ không làm lớn chuyện như vậy.

"Hừ!"

Chu Khất hừ lạnh:

"Tiếp tục, người kia là ai?"

"Thi thể khi còn sống chính là vợ của Mạc Cầu của Thuần Dương cung Thái Ất tông, sau đó lại có một vị Vương Kiều Tịch ở Chân Tiên đạo đến đây gia trì Linh quang." Doãn Đồng nói:

"Bất quá đó cũng là chuyện của ba trăm năm trước, ở rất lâu trước đó, Mạc Cầu đã biến mất không còn tăm tích, Vương Kiều Tịch cũng không biết đi chỗ nào."

"Theo lý mà nói, bọn hắn cũng đã chết rồi."

"Chết rồi?" Chu Khất cười lạnh:

"Theo như tuổi thọ của tu sĩ Đạo cơ mà nói thì đúng là phải chết rồi, nhưng hiện giờ xem ra lại không phải như vậy."

"Người kia giết người cho hả giận, tất nhiên không phải là người ngoài, dù chưa hiển lộ Pháp thuật, nhưng chỉ bằng vào nhục thân liền có thể ngạnh kháng Pháp khí, chắc là tu hành Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân của Thái Ất tông."

"Tám chín phần mười chính là tên Mạc Cầu kia!"

"Sư bá." Thân thể Doãn Đồng run rẩy, liên tục dập đầu:

"Sư bá cứu mạng! Sư bá cứu mạng!"

Sống qua ba bốn trăm tuổi, lại có thể đơn giản nghiền ép Đạo cơ, một mình độc xông trụ sở có Trận pháp bảo hộ, khẳng định là Kim Đan.

Ả ta căn bản không phải là đối thủ.

"Đồ vô dụng, chỉ biết gây chuyện!"

Chu Khất hừ lạnh, vung tay lên, một cỗ kình phong vỗ bay Doãn Đồng ra ngoài:

"Chỉ vì một mình người mà tông ta đã mất đi mấy vị Đạo cơ, còn có một hạt giống Kim Đan, mấy chục năm tích lũy ở Trịnh quốc cũng không còn một mảnh."

"Cho dù sư phụ ngươi ở đây thì cũng sẽ không tha cho ngươi!"

"Người tới, bắt người này lại, giải vào đại lao!"

"Vâng!"

Ngoài điện, hai người mặc giáp dậm chân đi tới, một trái một phải khóa chặt Doãn Đồng, cánh tay phát lực, kéo ả ra sau.

"Sư bá, sư bá tha mạng!"

Doãn Đồng điên cuồng giãy dụa, nhưng căn bản không thoát được, chỉ có thể liều mạng rống to, nhưng lại không thể thay đổi được quyết định của Chu Khất.

"Thái Ất tông. . ."

"Kim Đan."

Chu Khất ngồi ngay ngắn ở giữa đại điện, vẻ mặt trầm tư.

Mặc dù Thái Ất tông thanh danh không nhỏ, mạnh hơn so Thiên Thi tông, nhưng theo như tuổi tác của người kia thì chắc là vừa tiến giai Kim Đan không lao lâu.

Kim Đan sơ kỳ thì ông ta cũng không sợ.

Bất quá. . .

"Sợ là chuyện này không thể kết thúc như vậy, nếu đã đắc tội thì không ngại giải quyết triệt để, Thiên Thi tông cũng không phải mặc cho người khi dễ."

Chu Khất ngẩng đầu, vẻ mặt âm tàn:

"Nếu như ngươi thành thành thật thật, trả giá đắt thì cũng thôi đi."

"Nếu không. . ."

"Hừ!"

Tiếng hừ như sấm quanh quẩn trong đại điện.

. . .

Trong một khe núi nào đó.

Mạc Cầu chân đạp liệt diễm, đáp xuống trước mặt một, ánh mắt nhìn kỹ:

"Ngươi chính là Đan Ác?"

Đan Ác có dáng người gầy lùn, tướng mạo xấu xí, lúc này thân thể đang run rẩy, gắt gao cúi đầu im lặng nức nở, nghe tiếng cũng không đáp lời.

"Đây chính là thái độ của Thiên Thi tông?"

Mạc Cầu liếc nhìn Cương thi một vòng rồi chau mày nói:

"Nếu như muốn giết ta thì những vật này còn kém một chút!"

"Oanh!"

Liệt diễm tuôn ra, Đan Ác ngửa mặt lên trời kêu thảm, đau đớn vô tận giày vò, gã ta liều mạng xé rách da thịt, thậm chí biến thành bộ dạng máu thịt be bét.

........

Chu Khất đã sống hơn sáu trăm tuổi, bởi vì quanh năm đều làm bạn với thi thể nên tính tình có chút quái gở, nhưng cũng kết giao được không ít bằng hữu.

Dương Dã chính là một trong số đó.

Dương Dã thân là Tông sư Kim Đan của Hợp Hoan tông, pháp môn sở tu dùng dẫn động tình dục của người khác làm chủ.

Mà Chu Khất lại đi Cương thi đạo, thậm chí còn toàn luyện cho toàn bộ cơ thể thành một bộ Bí hống, có được năng lực chống cự mị hoặc.

Hai người đạo đồ trái ngược, cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết.

"Ta đã hỏi thăm rồi."

Trong một tòa cung điện lớn chừng vài mẫu đang tổ chức một tràng đại hội Vô Già, Dương Dã đang nằm ngửa trên giường mềm, toàn thân không mảnh vải che thân, mặc cho mấy vị nữ tử lộ ra vẻ mê ly vuốt ve cơ thể mình.

Những âm thanh thở gấp, không khí lả lướt mê người trải rộng xung quanh.

Phấn, bạch đan xen.

"Trong Thuần Dương cung của Thái Ất tông đúng là có một người tên là Mạc Cầu."

Chu Khất quét mắt nhìn tình hình không hợp nhau ở nơi này, Dương Dã tiện tay câu lên một sợi tơ tình, luyện vào trong pháp bảo của mình:

"Nói đến, ngươi không lo lắng Quỷ Sơn Âm thành sao? Hiện giờ nơi đó không có Tông sư Kim Đan tọa trấn, chỉ có một đám vãn bối."

"Không sao."

Mặt Chu Khất như Cương thi, nhìn xem đám nữ tử đang trầm mê tình dục trong điện, dưới sự dẫn động của Dương Dã mà tiết hết toàn bộ tinh khí ra ngoài, lần lượt hóa thành những bộ xương khô, giọng nói không hề thay đổi:

"Âm thành có Hộ Sơn Trận pháp, còn có hai đồ nhi của ta ở đó, cho dù là Tông sư Kim Đan thì cũng không dám xông loạn, nếu không thì cũng là có đi mà không về."

"Vả lại ta đã bàn giao rồi, nếu như có người tới, tạm thời chịu thua cũng được."

"Nói chính sự, tình huống cụ thể của tên Mạc Cầu kia như thế nào?"

"Ha ha. . ." Dương Dã cười khẽ:

"Chu huynh vẫn là cẩn thận như vậy, chẳng qua chỉ là một tu sĩ vừa mới tiến giai Kim Đan mà thôi, chẳng lẽ Chu huynh còn không nắm chắc hay sao?"

Dương Dã lắc đầu, tiếp tục nói:

"Có thể thành tựu Kim Đan thì đương nhiên không phải kẻ tầm thường."

"Theo như tin tức mà ta nghe được, kẻ này chính là đệ tử mà Thái Ất tông ngoại thu, lúc bắt đầu cũng không được coi trọng, bất quá sau này hiển lộ ra tài năng, còn kiếm trảm một vị đệ tử Chân truyền của Bắc Đấu cung, danh tiếng vang xa."

"Nhưng bởi vì sát tâm quá nặng, ngay cả đồng môn đều giết, hơn nữa còn phạm thượng, phạm phải kiêng kị, cho nên bị cấm đoán."

"Ngô. . ."

"Gần hai trăm năm đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận