Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 341. Bình Định

Chương 341. Bình Định


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu lục lọi trên người nữ thi lấy được một thanh Phi kiếm tùy thân.

"Sư huynh?"

Ngô Niệm Nhu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng thở ra:

"Không có việc gì liền tốt."

"Ta cũng không ngờ là nơi này lại còn có người mai phục." Mạc Cầu cười nhạt đứng dậy, không nhanh không chậm lây tỉnh Lôi Dật Phong:

"May mà tu vi ả ta không cao."

Đúng là không cao, chỉ là Luyện khí Cửu trọng, thủ đoạn cũng không mạnh, kém hơn yêu nữ của Hợp Hoan tông nhiều lắm.

Ngô Niệm Nhu không nghi ngờ gì, nhẹ nhàng gật đầu:

"Chắc là người chuyên trông coi nơi này, sư huynh, nếu như đã cứu được người thì chúng ta đi nhanh đi."

"Ừm."

Mạc Cầu xác nhận.

. . .

Ở ngoài cách Vân Lan phủ ngàn dặm.

Trên bầu trời đêm.

Một đạo hắc mang xuyên thủng mây đen, sau lưng nó kéo theo một sợi dây lụa thật dài đang bay thẳng.

Nhìn thật kỹ sẽ thấy hắc mang giống như đang bị một lớp vải quỷ dị bao phủ, trong lúc phi độn đều run nhè nhẹ.

Mỗi lần run nhẹ thì hắc mang đều sẽ độn về phía trước mấy chục mét.

Vô thanh vô tức, nhưng tốc độ lại kinh người.

Một lúc nào đó.

"Bạch!"

Hắc mang đột nhiên trì trệ, bị định giữa không trung.

"Thế nào?"

Một giọng nói quỷ dị vang lên trên đầu Lý Nguyên Cảnh.

"Tông môn ngự lệnh." Lý Nguyên Cảnh nhăn mày, đưa tay lấy từ trong Túi Trữ Vật ra một tấm lệnh bài.

Lệnh bài lớn chừng bàn tay, lúc này nó đang lóe sáng.

"Xem ra là tiền bối tông môn đang triệu tập đệ tử ở phụ cận, hơn nữa còn là lệnh triệu tập tối cao."

"Không đi thì sẽ như thế nào?" Tiếng nói Quỷ dị vang lên.

"Nhẹ thì cấm đoán nửa đời, nặng thì. . ." Lý Nguyên Cảnh trầm giọng nói:

"Sẽ bị xử trí với danh nghĩa phản đồ, giết không tha!"

"Không thể bỏ mặc sao?"

"Không được, lệnh bài này của ta đã có phản ứng, người truyền lệnh chắc chắn đã biết là ta đang ở phụ cận."

"Hắc hắc. . ." Tiếng cười gằn quỷ dị vang lên:

"Vậy ngươi định làm như thế nào?"

"Là giết tên tiểu tử họ Mạc để đoạt Vạn Quỷ phiên, hay là nghe theo hiệu lệnh của tông môn rồi chạy tới nơi tập hợp."

"Ngươi đã nói rồi, luyện hóa Vạn Quỷ phiên sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, rất khó để không bị người khác phát giác." Lý Nguyên Cảnh trầm ngâm một lát, nói:

"Trước tiên cứ qua tập hợp đã, có lẽ chỉ mất tầm ba năm ngày thôi, sau khi giải quyết xong chuyện này rồi đi Vân Lan phủ cũng không muộn."

Đối với Lý Nguyên Cảnh mà nói thì cái thân phận đệ tử Thương Vũ phái này rất trọng yếu, không thể bỏ qua đơn giản như vậy được.

Cho dù là đã thành tựu Đạo cơ thì cũng là như thế.

Không thấy ngay cả tiên tu Đạo cơ cao quý như Bách Quỷ cũng rơi vào kết cục thê thảm vì không có tông môn ỷ vào sao.

"Tùy ngươi!"

Giọng nói trong đầu có phần khinh thường, nói xong liền biến mất.

Lý Nguyên Cảnh thu hồi lệnh bài, híp mắt trông về vị trí Vân Lan phủ ở phía xa, cười lạnh một tiếng rồi xoay người độn đi xa.

"Họ Mạc, tạm thời để ngươi sống thêm mấy ngày, sớm muộn gì ta cũng lấy mạng ngươi!"

. . .

Trong đại điện Lôi phủ.

Một đám người Lôi gia đang tề tụ ở đây, trên mặt của mọi người đều rất trang nghiêm, mắt nhìn chằm chằm một người trong đại điện.

Lôi Thanh Xuyên!

"Lôi Thanh Xuyên cấu kết với yêu đạo của Hợp Hoan tông, chứng cứ vô cùng xác thực, ta là trưởng bối, có trách nhiệm thanh lý môn hộ cho gia tộc."

Lôi Trác ngạo nghễ đứng tại chỗ, hai mắt liếc nhìn đám người:

"Các ngươi có ý kiến gì không?"

Hoàn toàn yên tĩnh.

Không có người lên tiếng, ngay cả thê tử của Lôi Thanh Xuyên đều ngồi yên không quan tâm đến chuyện này, người khác sao dám mở miệng.

Chỉ có mấy vị bàng môn lão nhân là hiện ra vẻ bi thương.

Từ trước đến nay, mỗi lần tranh chấp vị trí gia chủ thì đều sẽ có người chết, lần này cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua không có người nào nghĩ rằng Lôi Trác dám giết cả người ứng cử vị trí gia chủ!

Ánh mắt của đám người, như có như không, nhìn về phía một người ở sau lưng Lôi Trác.

Thư Hùng song sát Hùng sát!

Thư sát Triệu Oanh, Hùng sát Hoắc Thanh, hai người này là một đôi sát tinh đã tung hoành Kiếm Nam đạo mấy chục năm nay.

Đều là hạng người tiếng tăm lừng lẫy trong lệnh truy nã của Trấn Pháp ti.

Chẳng qua hai người này không chỉ có tu vi bất phàm, mà bối cảnh cũng không kém, cho nên những năm này vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật, chưa từng sa lưới.

Hùng sát Luyện khí tầng mười, có thể sánh được với gia chủ của rất nhiều thế gia tu hành.

Mặc dù Thư sát yếu hơn Hùng sát, nhưng cũng có tu vi Luyện khí tầng chín, vả lại hai người này còn thông thạo thuật hợp kích.

Hai người liên thủ đã từng đào thoát trước sự truy sát của đệ tử Nội môn tinh nhuệ của Tiên tông, nhất chiến thành danh.

Lại thêm tâm ngoan thủ lạt, không có người nào không sợ bọn chúng.

"Nước, không thể một ngày không quân; Nhà, không thể một ngày vô chủ, nếu không thì sẽ hỏng việc." Thấy không có người nào mở miệng, Lôi Trác liếc nhìn toàn trường rồi tiếp tục nói:

"Từ chuyện hôm nay liền có thể thấy được, một tòa Lôi phủ to lớn như vậy lại bị một vụ hoả hoạn quấy loạn thành một bầy."

"Ngay cả đại tang của nhị ca đều suýt chút bị làm cho lộn xộn."

"Không thể tiếp tục như thế nào nữa!"

"Lôi Trác nói không sai." Một vị lão giả run rẩy mở miệng:

"Nếu cứ tiếp tục hỗn loạn như vậy, đối với người nào cũng là không tốt, vẫn là nên lập gia chủ trước thì mới có thể yên ổn mà sống ."

"Không sai, không sai."

"Chính là đạo lý này."

Không ít người của thế hệ trước vô tâm tranh đoạt đều nhao nhao gật đầu, bọn họ đã sớm chịu đủ tình cảnh khẩn trương giống như bây giờ rồi.

Chẳng qua, muốn chọn ra gia chủ cũng không phải việc dễ.

Những người mở miệng lúc này đều là người không có tiếng nói, những người thực sự có phân lượng thì đều đang châm chước.

"Ta đề nghị để đại ca kế nhiệm vị trí gia chủ." Nhị phòng Lôi Phụng đang mặc đồ tang trầm giọng nói:

"Đại phòng vốn là người thừa kế trực tiếp của vị trí gia chủ, trước đây chỉ là do gia phụ quản lý thay mà thôi."

"Hiện giờ gia phụ cũng bất hạnh. . . Gặp nạn."

"Lại từ đại ca tiếp nhận vị trí gia chủ, cũng là chuyện đương nhiên."

"Không phải vậy." Một người mở miệng:

"Mặc dù Quân Thiên rất ổn trọng, nhưng dù sao cũng có rất ít kinh nghiệm, lại khó phục chúng, ta thấy vẫn nên để cho cửu phòng Lôi Trác tiếp nhận."

"Không, không!" Có người lắc đầu:

"Đan Hàn bậc cân quắc không thua đấng mày râu, tuy nàng là giới nữ lưu, nhưng lại nhiều năm chưởng quản tài chính trong gia tộc, hẳn là để nàng tiếp nhận."

Trong lúc nhất thời, đám người nghị luận ầm ĩ, mỗi người đều có cái nhìn của mình, xem ra khó mà đạt thành nhận thức chung.

"Đủ rồi!"

Lôi Trác hét lên một tiếng, cả giận nói:

"Đều im ngay, ồn ào ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì!"

Hùng sát Hoắc Thanh ở sau lưng Lôi Trác cũng hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn toàn trường, một cỗ sát cơ như có như không xuất hiện trên người.

Trong đại điện trở nên yên tĩnh.

Một nửa là bởi vì uy thế của Lôi Trác, một nửa là e ngại sát khí của Hoắc Thanh.

"Như vậy đi!"

Thấy không có người lên tiếng, Lôi Trác mới quay đầu nhìn về phía chỗ mà Lôi Quân Thiên và Lôi Đan Hàn đang ngồi.

"Hai người các ngươi nói một chút đi!"

". . ."

Lôi Quân Thiên, Lôi Đan Hàn liếc nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương, trong lúc nhất thời không có người nào lên tiếng.

"Đan Hàn." Khóe miệng Lôi Trác hơi vểnh lên:

"Cháu nói trước đi, theo ý kiến của cháu thì cái chức gia chủ Lôi gia này nên từ người nào đảm đương, muốn tự tiến cử cũng không sao."

"Ta. . ."

Lôi Đan Hàn vô thức nhìn về phía Tần Vũ ở bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt đối phương xanh xám, khuôn mặt kéo căng.

Hiển nhiên, vừa rồi Tần Vũ đã thăm dò giao thủ với Hùng sát một trận, ở vào thế hạ phong, lại bị ám thương.

Nàng lại nhìn trong đại điện, sắc mặt của những người khác đều có biến hóa.

Nhân tâm. . .

Bất tề.

Tuy rằng nàng chỉ là một giới nữ lưu, nhưng lại không phải người không quả quyết, nếu không thì cũng không có khả năng nắm được Tần Vũ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Lôi Đan Hàn lập tức hít sâu một hơi, trầm tư một chút, nói:

"Ta cảm thấy đại ca Quân Thiên càng thích hợp đảm nhiệm vị trí gia chủ!"

"Cái gì?"

"A!"

Lời này vừa ra, trong đại điện lập tức phát ra những tiếng xầm xì không nhỏ, ngay cả Lôi Trác và Lôi Quân Thiên đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Mà Tần Vũ thì lại lập tức nghĩ rõ.

Chọn Lôi Trác thì chẳng khác nào đang đánh mặt y, var lại còn bị cưỡng ép, trong lòng cũng không cam lòng.

Mà chọn Lôi Quân Thiên, sau lưng đối phương cũng có đệ tử của Thương Vũ phái duy trì, còn có thể có vài phần thể diện.

Chỉ tiếc. . .

Tần Vũ nhìn về phía Lôi Quân Thiên, quả nhiên liền thấy sắc mặt của đối phương sắc mặt lộ ra nét mừng, nhưng sau đó lại từ từ chìm xuống.

Lôi Trác sẽ không bỏ qua bất kỳ một vị đối thủ nào!

"Tốt, tốt."

Lôi Trác nhìn Lôi Đan Hàn rồi nở một nụ cười lạnh, liên tục gật đầu, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Quân Thiên:

"Quân Thiên, ngươi thấy thế nào?"

Đám người trong đại điện đều đồng thời nhìn sang.

Hiện giờ đại cục dường như đã được đã định đoạt, những người vốn đi theo Lôi Đan Hàn đều có khuynh hướng ủng hộ Lôi Quân Thiên.

Như vậy, thế cục lấy hai chọi một đã nắm chắc phần thắng.

"Ta. . ."

Lôi Quân Thiên nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về phía Lôi Trác và Hùng sát, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh.

"Nói nha!" Khóe miệng Lôi Trác hơi vểnh:

"Theo người thì ai mới thích hợp đảm nhiệm vị trí gia chủ? Không sao, ngươi có chuyện thì cứ việc nói thẳng."

". . ."

Lôi Quân Thiên phát ra những âm thanh không lưu loát, giống như trong cổ họng đang bị chặn lại, khó mà phát ra tiếng.

Lúc này, cho dù đám người ở trong đại điện có ngu dốt cỡ nào thì cũng nhìn ra tình huống không đúng.

"Ta. . ."

Lôi Quân Thiên lại nuốt nước miếng, vẻ mặt đắng chát, gian nan mở miệng:

"Theo ta nhìn, Lôi gia. . . Vị trí gia chủ vị trí, còn là. . ."

"Đương nhiên là ngươi thích hợp nhất."

Bỗng nhiên, một giọng nói cởi mở từ bên ngoài điện vang lên.

Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạc Cầu, Ngô Niệm Nhu đang mang theo Lôi Dật Phong bước đến.

Ngô Niệm Nhu chắp tay với Lôi Quân Thiên:

"May mắn không làm nhục mệnh, vị trí gia chủ quan hệ tới đại kế truyền thừa của Lôi gia, Lôi huynh không cần phải do dự."

"Vâng." Thân thể Lôi Quân Thiên run rẩy, nói:

"Cửu thúc, mặc dù Quân Thiên còn nhiều thiếu sót, nhưng đã được người trong gia tộc xem trọng, vị trí gia chủ này, chất nhi việc nhân đức không nhường ai."

"Ngươi!" Lôi Trác bỗng nhiên đứng dậy.

"Các ngươi làm thế nào cứu người ra được?" Hùng sát đột nhiên tiến lên một bước, tức giận trừng mắt nhìn hai người Mạc Cầu:

"Nương tử của ta, ở đâu?"

"Nương tử của ngươi?" Ngô Niệm Nhu cũng không biết người này là ai, nghe vậy liền nhíu mày, vô thức mở miệng:

"Có phải là một ả phụ nhân có đôi mi hơi trắng xám không?"

"Không sai." Hùng sát gật đầu.

"Ả chết rồi." Ngô Niệm Nhu mở miệng:

"Không biết tự lượng sức mình dám động thủ với sư huynh của ta, kết quả. . ."

"Hừ!"

Nàng hừ nhẹ một tiếng, không nói cũng hiểu.

"Đánh rắm!" Hùng sát gầm thét:

"Lấy tu vi của các ngươi thì không có khả năng giết nàng!"

"Có tin hay không thì tùy." Ngô Niệm Nhu nhún vai.

Mắt Hùng sát co rụt lại, lập tức từ trên người lấy ra một miếng uyên ương ngọc bội, chỉ thấy trên ngọc bội bỗng nhiên có một vết rách rất sâu.

"Chết rồi?"

"Thật sự đã chết rồi?"

Hùng sát thì thào một tiếng, biểu lộ trên mặt cũng dần dần trở nên dữ tợn.

"Ta muốn các ngươi đền mạng!"

Trong tiếng rống to, một đạo đao quang màu máu lập tức xuất hiện rồi chém về phía hai người Mạc Cầu.

"Thật can đảm!"

Ngô Niệm Nhu gầm thét, Tử Mẫu kiếm xuất hiện, một âm một dương, xoay tròn cản huyết đao lại.

Mạc Cầu phát sau nhưng đến trước, bấm tay điểm ra, Âm Phong Vô Ảnh kiếm vô thanh vô tức chém lên đao quang.

"Đinh. . ."

Tiếng va chạm du dương quanh quẩn, huyết đao không công mà lui.

Còn không chờ hai người tiếp tục động thủ, không khí ở trên không trung bỗng nhiên phun trào, một chiếc đại ấn hung hăng đè xuống.

"Sư huynh cẩn thận!" Ngô Niệm Nhu biến sắc, ống tay áo vung ra một cây đoản tiễn bắn thẳng đến đại ấn.

Đồng thời nàng cũng nhấc Tử Mẫu kiếm lên nghênh đón.

Sau một khắc.

"Oanh. . ."

Tiếng nổ vang lên, Mạc Cầu và Ngô Niệm Nhu phí sức bất trụ, đồng thời lùi lại phía sau.

"Chết đi!"

Hùng sát đắc thế không tha người, huyết đao nhất hợp, lại mạnh mẽ chém tới.

"Động thủ!"

Bỗng nhiên, có người ở trong điện quát lớn một tiếng, còn có một đạo kiếm quang bay lên, lao về phía Hùng sát đang nổi giận.

Đúng là Tần Vũ!

Vị đệ tử cuối cùng Thương Vũ phái chớp mắt, cong tay búng ra, một thanh ô chùy bay ra nhanh như điện thiểm.

Đối mặt với địch nhân, đây lần đầu tiên mà 4 người liên thủ.

Sắc mặt của Lôi Quân Thiên biến hóa, bỗng nhiên rống to:

"Hùng sát chính là phạm nhân nằm trong lệnh truy nã của Trấn Pháp ti, chúng ta há có thể ngồi yên mặc kệ, chư vị tộc huynh tộc đệ, theo ta tiến lên giết địch!"

Trong nháy mắt, các loại Linh quang phun trào.

"Oanh. . ."

Nóc đại điện bị đánh bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận