Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 328. Liên Sát

Chương 328. Liên Sát


Người dịch: Whistle

Sau nột phen ân ái, tuy là thân thể mềm mại vẫn còn bủn rủn, nhưng Lôi Lung Nguyệt lại vừa lòng thỏa ý, trên mặt lộ ra ý cười.

Vân Lôi bộ của Lôi gia vừa là tiên pháp, đồng thời cũng là Võ kỹ.

Trong lúc độn hành giống như có điện quang tùy thân, loé lên một cái liền xuất hiện ở ngoài mười trượng.

Khi đi trong rừng rậm, mắt thường sẽ khó phân biệt được bóng người, chỉ thấy một đạo điện quang nhỏ xíu đang lướt tới trước, lúc ẩn lúc hiện.

"Bạch!"

Đột nhiên lược ảnh trì trệ, Lôi Lung Nguyệt khom người xuống, Phi Linh kiếm chỉ về phía trước, vẻ mặt ngưng trọng:

"Ai?"

"Thật sự là không ngờ." Mạc Cầu chậm rãi từ phía sau một gốc cây đi ra, nhìn đối phương rồi nhẹ nhàng lắc đầu:

"Tiểu thư của Lôi gia lại đi cấu kết với tu sĩ tà đạo của Hợp Hoan tông."

"Nghe nói nam đệ tử của Hợp Hoan tông rất tuấn tú, nữ thì kiều mị, am hiểu mê hoặc người khác, làm cho người ta trầm mê rồi lại cam tâm tình nguyện."

"Chắc là Lung Nguyệt cô nương đã trúng tà pháp của bọn hắn rồi?"

Hắn ra vẻ cảm khái.

Mạc Cầu vốn cho rằng là do mình đa nghi mà thôi, không ngờ là thật sự có người đang bày mưu hãm hại mình.

Hắn càng không ngờ đại tiểu thư của Lôi gia lại bị đệ tử Hợp Hoan tông mê thành bộ dáng như vậy, Pháp thuật tà đạo quả thật rất quỷ dị.

"Là ngươi!" Lôi Lung Nguyệt nhìn thấy Mạc Cầu thì đôi mắt đẹp không khỏi co rụt lại:

"Ngươi muốn như thế nào?"

"Mang ta về gia tộc thụ thẩm sao? Ngươi cho rằng những lời mà ngươi nói thì cha ta sẽ tin, sợ là ngay cả những vị đồng môn kia của người cũng sẽ không tin!"

Nói xong liền cười khinh một tiếng.

Tuy rằng tên Mạc Cầu này xuất thân tiên tông, nhưng trong số những người tới đây thì hắn lại là người không được xem trọng nhất, tu vi không mạnh, thực lực không đủ, địa vị cũng không cao.

Nghe nói hắn từng là một kẻ phàm nhân.

"Thụ thẩm?" Mạc Cầu lắc đầu, đạm mạc nói:

"Nếu như Lung Nguyệt cô nương chỉ là cấu kết tà đạo thì Mạc mỗ cũng chẳng muốn quản nhiều, chỉ tiếc. . ."

Hắn than khẽ:

"Ngươi không nên chọc ta."

"Cái gì?"

Lôi Lung Nguyệt biến sắc.

. . .

"Phiền phức."

Chu Ngọc Dung dùng tay nâng cằm nhìn Từ Minh phất tay áo rời xa, nhếch miệng, trong miệng nói nhỏ:

"Bất quá, người của Thương Vũ phái quấy cho Vân Lan phủ loạn thành như vậy, mình cứ đi như thế thì hình như cũng là lãng phí."

"Có lẽ. . ."

Trong mắt ả lộ ra vẻ suy tư, trên mặt chậm rãi xuất hiện một vệt ý cười:

"Không biết Hà gia hiện giờ ra sao rồi, nếu như bây giờ mình ra tay thì bọn họ có cảm kích hay không?"

Cho dù không bắt được người của Thương Vũ phái thì cũng có thể gây thêm một chút phiền phức cho bọn hắn.

Nghĩ vậy, ả lại cười một tiếng, lách mình độn về nơi xa.

Chu Ngọc Dung là đệ tử tương đối trưởng thành của thế hệ này trong Hợp Hoan tông, ả sớm đã Luyện Khí tầng mười một.

Chỉ thiếu chút nữa liền Luyện Khí viên mãn.

Công pháp mà ả tu luyện cũng đều rất tuyệt diệu, độn hành tốc độ càng viễn siêu cùng giai.

Chỉ trong một chốc lát đã ra khỏi khu rừng.

"Hả?"

Ánh lửa nơi xa làm cho thân hình ả dừng lại, mặt lộ vẻ nghi hoặc, sau đó vô thức lao về phía đó.

Không bao lâu sau.

"Uy lực thật mạnh!"

Đôi mắt đẹp của Chu Ngọc Dung co rụt lại.

Chỉ thấy phạm vi hơn mười trượng trước mắt đã bị liệt diễm quét qua, đại thụ không còn, không có một ngọn cỏ.

Ngay cả núi đá cứng rắn cũng hóa thành nham tương cuồn cuộn, nhưng nhiệt độ cao kinh khủng này lại bị một luồng sức mạnh thần bí nào đó ngăn chặn trong phạm vi hơn mười trượng này.

Một bộ tàn thi cốt nhục đã tan rã nằm ở chính giữa, tàn lực ở trên tay phải còn đang chỉ về phía trước.

Trong mắt của ả xuất hiện lại tình huống xảy ra cách đây không lâu.

Người này đối mặt với thế công đột kích của đối thủ liền dùng tay phải bấm niệm pháp quyết, đang muốn ra tay thì bị mạn thiên liệt diễm bao phủ, căn bản không kịp phản ứng.

Thực sự của hai người chênh lệch quá lớn, tan tác, tử vong, hẳn là chỉ xảy ra trong một nháy mắt.

Từ cốt tướng của người chết đến xem thì là một vị nữ tử. . .

"Hả?"

Chu Ngọc Dung nhăn mày:

"Là tiểu nha đầu của Lôi gia."

Vào lúc này, ở nơi dã ngoại hoang vu, lại có cốt tướng này, tám chín phần mười chính là vị tiểu nha đầu vừa rồi.

"Không được!"

Giống như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt ả ta đột nhiên khẽ biến, thân hình thoắt một cái liền lập tức lao về hướng cũ.

Tốc độ nhanh kinh người.

. . .

Trong rừng rậm âm u, Từ Minh chắp tay mà đi, tư thái thanh thản, không hề cảm thấy hoàn cảnh chung quanh có gì đáng sợ.

Thậm chí, trong lúc thi triển thân pháp cũng đã dung nhập trong đó, giống một sợi khói đen bay về phía trước, người khác nhìn thấy sợ là sẽ cho rằng đã gặp phải yêu ma quỷ quái.

"Rầm rầm. . ."

Phía trước, chim đêm kinh bay.

Thân hình của gã ta ngừng lại, híp mắt nhìn.

Lục Dục Hồng Trần Ma công của Hợp Hoan tông làm cho năng lực cảm giác nguy hiểm của gã ta vượt xa người khác.

Tuy rằng xung quanh gã không có dị dạng gì, chim bay cũng bởi vì gã ta mà lên, nhưng trong cảm giác lại có một cỗ sát cơ như có như không đang bồi hồi ở gần.

"Ai?"

"Ba ba!"

Trong bóng tối, tiếng vỗ tay vang lên.

Mạc Cầu chậm rãi bước ra, mắt lộ vẻ sợ hãi thán phục:

"Không hổ là đệ tử đại tông tiên môn, tại hạ tự hỏi liễm tức pháp của mình không yếu, nhưng vẫn không thể giấu được các hạ."

"Ngươi là. . ." Thấy rõ người tới, hốc mắt Từ Minh nhảy lên:

"Mạc Cầu!"

"Chính là tại hạ." Mạc Cầu gật đầu:

"Nghe nói các hạ đang tìm ta?"

"Không sai." Ánh mắt Từ Minh thiểm động:

"Ngươi thật to gan, biết rõ ta đang tìm ngươi mà lại còn dám chủ động lộ diện?"

Nói xong liền đảo mắt nhìn quanh.

Gã đang hoài nghi ở chung quanh có mai phục.

Bản thân gã có tu vi Luyện Khí tầng tám, đối phương cũng chỉ là Luyện Khí tầng sáu, theo lý tới nói thì không nên xuất hiện lớn mật như thế mới đúng.

"A. . ."

Mạc Cầu cười khẽ, nhưng cũng không giải thích:

"Nếu đã bị các hạ phát hiện, đánh lén không thành, vậy thì tại hạ cũng chỉ đành cưỡng ép động thủ."

Nói xong bèn vung tay lên, Ly Hỏa kiếm kích xạ nhanh như điện thiểm, hóa thành một sợi hỏa tuyến đâm thẳng tới mi tâm đối phương.

"Thật can đảm!"

Từ Minh giận dữ, mạnh mẽ giơ tay lên, quạt xếp trong tay lập tức hóa thành chín cây đoản tiễn đằng không bay lên.

Đoản tiễn giao thoa lẫn nhau, hội tụ thành lưới tên, mạn thiên cuồng quyển, bao phủ Ly Hỏa kiếm.

Từng tia Linh quang giao hội, còn có một lực lượng hủy diệt cực hạn phun trào.

Sợ là sau khi va chạm thì phi kiếm sẽ bị hao tổn.

"Bạch!"

Mắt thấy Ly Hỏa kiếm sắp bị bao trùm thì đột nhiên nó lại vọt mạnh về phía trước, giống như một con cá linh động.

Tuy rằng đầy trời đều là tiễn lưới, nhưng cá bơi lại có vẻ thành thạo điêu luyện, không thèm quan tâm đến những vô số vật chặn đường, chuyển hướng mấy lần liền xuất hiện ở trước mặt Từ Minh.

Nhẹ nhàng khẽ quấn tới đầu của gã.

"Tư. . ."

Một dải hỏa hoa lấp lóe, sắc mặt Từ Minh đại biến, kém chút sợ đến kêu thành tiếng.

May mà có hộ thân Linh phù mà Đại sư tỷ ban cho gã tự phát hộ chủ, một tầng Linh quang hơi mỏng ngăn cản phi kiếm.

Nếu như không có Linh phù. . .

Thì mình không phải đã chết rồi sao?

"Muốn chết!"

Từ Minh vừa sợ vừa giận, nhưng cũng không dám khinh thường, run tay kích phát mấy tấm hộ thân Linh phù do gã tự luyện chế.

Lập tức vung mạnh tay áo, một làn khói thất thải lộng lẫy tuôn trào mà ra.

Những nơi làn khói đi qua, cành lá trên các cây cối xung quanh vậy mà không bị rách nát tí nào, ngược lại còn xanh tươi ướt át.

Còn hiện ra một cỗ sinh cơ nồng đậm.

Nhưng ở trong cảm ứng của Mạc Cầu, làn khói này lại tạo ra cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Hắn lập tức hạ mình lao sang hướng bên cạnh, đồng thời ngự sử Ly Hỏa kiếm tiếp tục dây dưa với đối phương.

"Muốn tránh?"

Từ Minh cười lạnh, đội mắt đột ngột hiện Linh quang, trong nháy mắt liền có một lực lượng nhiếp hồn đoạt phách đâm thẳng về phía Mạc Cầu.

Định Thần châm!

Đây là Bí thuật của Hợp Hoan tông, có thể dùng lực lượng Thần hồn để định trụ Thần thức của người khác, một khi trúng chiêu thì sẽ bị hoảng hốt trong chớp mắt.

Mà lấy thủ đoạn Tu Tiên giả, chỉ trong một chớp mắt cũng đã đủ để quyết định sinh tử rồi.

Là bí thuật thích hợp dùng mạnh hiếp yếu nhất.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Ừm!"

Tiếng rên rỉ lại từ trên người Từ Minh phát ra.

Gã ta cảm thấy Định Thần châm của mình rơi vào một mảnh Luyện ngục, trong nháy mắt liền bị một cỗ cự lực nghiền nát.

Không chỉ chưa thể làm bị thương đối phương, ngược lại còn làm cho bản thân bị hoảng hốt.

Luận về lực lượng Thần hồn, liền xem như là phải đối mặt với Luyện Khí viên mãn thì Mạc Cầu cũng không sợ.

Tuy rằng bí thuật Thần ngục của Vạn Tượng Phù Đồ không thể ly thể công kích, nhưng lại có thể nghiền ép Thần niệm đột kích.

"Đinh. . ."

Ly Hỏa kiếm hợp thời mà động, chỉ trong chốc lát đã đâm hơn mười kiếm, kiếm nào cũng đâm thẳng vào cùng một vị trí.

"Bành!"

Linh quang bộc phát, phi kiếm vẫn không công mà lui.

"Ngô. . ."

Mạc Cầu nhăn mày, cho dù Ngự Kiếm pháp của hắn có tinh diệu tinh diệu, nhưng sợ là Pháp khí Hạ phẩm sẽ không thể phá được tầng hộ thể linh quang này.

"A!"

Lúc này, sau nhiều lần bị quản chế, vả lại còn gặp nạn mấy lần, thần sắc của Từ Minh đã trở nên điên cuồng.

Nếu đối phương đã không phá được phòng ngự của mình, vậy thì cũng không cần để ý đến phi kiếm, trực tiếp động thủ là được.

Gã rít lên một tiếng, chín cây đoản tiễn hợp thành một đường thẳng, đồng thời làn khói 7 màu cũng bọc đánh từ bốn phía.

"Haizz!"

Mạc Cầu bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, trên tay lắc một cái, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một cây đoản bổng đen như mực.

Hắc Huyền bổng.

"Oanh. . ."

Linh quang chợt hiện.

. . .

Sắc mặt Chu Ngọc Dung âm trầm, nhanh chóng lướt về phía trước, đôi mắt đẹp quét qua tìm kiếm tung tích của Từ Minh.

Đi theo vết tích thêm chừng vài dặm, thân hình của ả đột nhiên khựng lại.

Phía trước.

Cây cối đổ rạp, núi đá sụp đổ, mặt đất bừa bộn hỗn độn, hiển nhiên là đã trải qua một trận chém giết cực kỳ thảm liệt.

Ả ngừng thở, chậm rãi tiến lên, nhìn về phía thi thể cứng ngắc của Từ Minh đang đứng dưới một gốc cây.

"Sư đệ?"

Từ Minh nghe tiếng run rẩy, trong mắt lại không có vẻ mừng rỡ khi được cứu vớt, mà tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Một cỗ khí tức rục rà rục rịch từ trên người gã xuất hiện, chậm rãi khuếch trương ra bên ngoài.

Chu Ngọc Dung thầm kêu không ổn, lách mình tới gần, lấy tay định ngăn chặn khí tức xao động trong cơ thể gã ta.

Sau một khắc.

"Oanh. . ."

"Bạch!"

Vô số đạo kiếm quang âm lãnh ẩn núp trong cơ thể Từ Minh đột nhiên bộc phát, trong chớp mắt cuồng quyển mấy trượng.

Âm Sát Thập Nhị kiếm —— Âm Quyệt Quỷ Dị!

Kiếm quang lập tức xé rách nhục thân của Từ Minh, thậm chí còn làm cho phạm vi mấy trượng trở thành ám ngục.

Cây cối ở sau lưng hóa thành những mảnh gỗ bay đầy trời, thoáng cái lại bị chém thành gỗ vụn, lộn xộn bay trong gió.

Chu Ngọc Dung hơi chật vật lui lại mấy trượng, tay áo dài cũng bị kiếm quang chém rách.

Lấy tu vi của ả vốn sẽ không đến nỗi này.

Nhưng mà vì ả muốn áp chế dị lực trong cơ thể của Từ Minh, lại thêm khoảng cách của hai người quá gần, không kịp chuẩn bị.

Nhất thời không đề phòng, vậy mà bị thương nhẹ.

"Mạc Cầu!"

Mắt thấy nhục thân của Từ Minh bị chém thành bọt thịt ở trước mặt mình, Chu Ngọc Dung không khỏi trợn trừng mắt, nghiến chặt hàm răng:

"Ngươi. . . Thật can đảm!"

Trong tiếng rống giận dữ, tường như ả phát hiện được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, mục hiện linh quang bảy màu, khóa chặt một con diều hâu đang bay trên bầu trời.

"Li!"

Dường như con diều hâu này cũng phát hiện ra cái gì đó, đột nhiên kêu một tiếng, hai cánh chấn động, bay thẳng về phương xa.

"Hô. . ."

Phía dưới, âm phong quyển địa, bóng người của Chu Ngọc Dung cũng biến mất không thấy gì nữa.

Con diều hâu bay vòng quanh ngọn núi vài vòng, giống như nhận được chỉ thị, không tìm kiếm tiếp nữa, mà giương cánh bay về phía Vân Lan phủ phủ thành.

"Hừ!"

Trong hoang nguyên, thân hình của Chu Ngọc Dung xuất hiện.

Đương nhiên là ả ta không có khả năng đuổi theo tới Vân Lan phủ, chỉ đành nhìn chằm chằm con diều hâu bay đi xa với vẻ mặt phẫn hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận