Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 749. Bằng Hữu

Chương 749. Bằng Hữu


Người dịch: Whistle

"Hừ!"

Hồng Cốt hừ lạnh, không hề động lòng.

"Luận ân oán, chúng ta cũng giống như vậy." Quỷ Đầu nói:

"Thiên Nhãn chính là hậu nhân của quý tộc, nếu như kế thừa gia nghiệp, sợ rằng cũng là một vị Hầu gia, chẳng lẽ Thiên Nhãn chịu ủy khuất ít hơn huynh sao?"

"Bây giờ Hầu gia nguyện ý bất kể hiềm khích lúc trước mà mời chào chúng ta, đây là cơ hội rất tốt!"

Thấy Quỷ hỏa trong mắt Hồng Cốt càng ngày càng vượng, hiển nhiên là bất vi sở động, Quỷ Đầu nhìn về phía Hắc Bạch Vô Thường, nói:

"Tam ca, tứ tỷ, những năm này hai người vẫn luôn muốn sinh huyết mạch, nhưng cuộc sống như vậy làm sao có thể tạo cho con cái một hoàn cảnh bình an chứ?"

"Hầu gia có thể làm cho hai người an tâm!"

"Tra tấn mấy trăm năm nay, cuộc sống như vậy. . . , cũng nên có cái kết!"

Hắc Bạch Vô Thường biến sắc, vẻ phẫn nộ trên người cũng đã yếu bớt, đối mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ phức tạp.

Đúng là vậy.

Cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai như vậy thì làm sao mà nuôi dưỡng con cái đời sau?

Trong truyền thuyết thì Cung chủ Thất Phi cung Đế Khốc là một người có tính tình mềm yếu, là một vị Hầu gia không thích nhiễm sát nghiệp, là một dị loại trong số hậu nhân của Lỗ vương.

Có thiện niệm, không thị sát, đây không phải là những lời khen ngợi trong chốn Âm gian này.

Nhưng người có tính tình như vậy cũng có thể làm cho người đầu nhập cảm thấy yên lòng.

Thấy Hắc Bạch Vô Thường động lòng, Quỷ Đầu cũng nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù tính tình của Hồng Cốt bướng bỉnh, lỗ mãng, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, nếu như bốn huynh đệ đồng lòng, chưa hẳn không thể thay đổi ý nghĩ của Hồng Cốt.

"Đại ca."

Thiên Nhãn không nói nhiều, nhưng lại nhắm thẳng vào chỗ yếu hại:

"Huynh đã từ trong Tưởng gia đoạt lại được tẩu tử, nhưng cũng triệt để đắc tội với Tưởng Lục Tiên, chẳng nhẽ huynh không có ý định tìm cho tẩu tử một nơi an toàn sao?"

"Không sai." Đế Khốc hợp thời mở miệng:

"Nếu như Hồng tiên sinh nguyện ý quy hàng, ta có thể bỏ qua chuyện đã xảy ra ở Tưởng gia."

Thật ra Tưởng gia cũng có quan hệ rất tốt với gã ta, nếu không thì sao lúc trước gã lại đặt Doanh Thái Chân ở trong Tưởng gia, nhưng mà Tưởng Lục Tiên lại là người của Thừa Thiên hầu.

Cũng bởi vì vậy.

Tưởng gia và Tưởng Lục Tiên liền không hợp nhau.

Thân hình Hồng Cốt trì trệ, Quỷ hỏa đang điên cuồng loạn động trong mắt cũng dần dần bình tĩnh lại, vẻ mặt trầm tư.

Y đã không còn giống như trước đây nữa.

Bên người còn có Nhu nhi, có lo lắng, vả lại mấy huynh đệ kia dường như cũng đã có quyết định, y cũng không thể không chăm chú cân nhắc.

Thời gian nói mấy câu, tình thế trong tràng đã thay đổi mấy lần.

Đế Khốc lại tiếp tục chưởng khống cục diện.

Từ đầu đến cuối, Mạc Cầu và Bạch thúc đều không nói một câu, tinh lực của bọn hắn đều đặt hết lên người đối phương.

Đối với bọn hắn mà nói, vô luận thế cục có biến hóa như thế nào thì cũng là chuyện bên ngoài.

Thực lực bản thân mới là căn bản.

Bất luận là ngũ quỷ Bạch Cốt đạo, hay là Đế Khốc, mặc dù thực lực không yếu, nhưng đều không phải nguyên nhân căn bản có thể quyết định được tình hình đã diễn ra.

Bọn hắn mới là người quyết định!

Bạch thúc nhắm mắt lại, từng tia lưu quang mà mắt thường khó phân biệt xuất hiện ở trong tràn, nhưng đều không thể tới gần phạm vi mười trượng xung quanh Mạc Cầu.

Cái này, dường như đã tự thành một thế giới, ngăn cách nội ngoại.

Cho dù là với cảm giác của Quỷ Vương thì cũng không thể dòm ngó.

Ông ta không e ngại Mạc Cầu, thậm chí còn chắc chắn, một khi ông ta toàn lực ứng phó thì sẽ hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Thậm chí là bắt được đối phương.

Nhưng khi ở trong tình huống phải bảo vệ Đế Khốc như hiện giờ thì lại không chắc!

Mà nếu như đưa Đế Khốc đến nơi an toàn trước thì chẳng phải là chắp tay nhường lại thông đạo ở sau lưng cho đối phương sao?

"Đế Khốc. . ."

Lúc này, Doanh Thái Chân mở miệng lần nữa:

"Ngươi tránh ra đi."

"Tránh ra?" Khôi giáp trên người Đế Khốc đã vỡ vụn, tóc dài tán loạn, sớm đã không còn tư thái lộng lẫy như lúc ban đầu, khi nghe được lời này thì sắc mặt đại biến:

"Tại sao?"

"Thái Chân, nàng đã là người của ta!"

"Phụ mẫu chi mệnh, mai chước chi ngôn." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:

"Luận tư, nàng là đồ đệ của ta, luận công, nàng chính là thiên tử Đại Chu, lại nhân quỷ khác đường, há có thể để cho một tên Quỷ vật như ngươi cưỡng chiếm."

"Làm càn!" Bạch thúc hừ lạnh:

"Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?"

"Năm đó, nếu không phải Đế Khốc nhất thời mềm lòng, sợ là Quỷ tốt Âm gian đã san bằng động thiên Thượng Thanh Huyền U, nơi nào còn có chuyện của các ngươi?"

"Nói không sai." Mạc Cầu gật đầu, lại nói:

"Đáng tiếc, chuyện này lại không xảy ra, nếu như Mạc mỗ đã tới, có một số chuyện sẽ không còn do các ngươi quyết định."

Động thiên Thượng Thanh Huyền U chính là Toàn Chân đạo.

Chuyện này, ngay cả Thái Ất tông và Chí Thánh Đạo tràng cũng không thể phủ nhận.

Mà Đạo chủ của Toàn Chân đạo. . .

Là Mạc Cầu hắn!

"Được." Bạch thúc hít sâu một hơi, tóc trắng phất phơ không gió tự bay, từng tia Linh quang u ám lặng yên trải rộng xung quanh:

"Vậy thì để Bạch mỗ mở mang kiến thức về thực lực của Mạc đạo chủ!"

Lần này, ông ta sẽ không dùng tư thái cao nhân trưởng bối để ứng đối nữa, mà là nhìn thẳng, vẻ mặt ngưng trọng, khí tức bộc phát, không dám chủ quan chút nào.

"Bạch thúc."

Đột nhiên,

Đế Khốc đang được ông ta bảo hộ ở sau lưng nhẹ nhàng khoát tay:

"Để bọn họ đi đi."

"Hả?"

"A?"

Bạch thúc sững sờ, ngay cả ngũ quỷ Bạch Cốt đạo cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Toàn Chân đạo chính là thế lực mấu chốt ngăn cản thông đạo ở động thiên Thượng Thanh Huyền U, vả lại Đạo chủ Mạc Cầu ở trong Âm gian mà có thực lực cao minh như vậy, trên Dương thế thì chắc chắn sẽ càng lớn.

Không thừa cơ bắt lại, sau này sợ là sẽ càng khó.

Vả lại. . .

Ngay cả Doanh Thái Chân cũng thả đi?

Tất cả những chuyện mà Đế Khốc đã làm năm đó chẳng phải đều thành công cóc sao.

"Hầu gia!"

Bạch thúc quay đầu, trầm giọng nói:

"Ta có tám thành nắm chắc bắt được người này!"

"Bỏ đi." Đế Khốc nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Doanh Thái Chân, ngừng một lát, lại nhìn về phía Mạc Cầu:

"Mạc đạo chủ cao minh như vậy, khó trách có thể làm cho Thái Chân nhớ mãi không quên."

"Nếu đã là sư phụ của Thái Chân, bổn cung cũng không muốn kết thù kết oán với Đạo chủ, nếu đã vậy, chẳng bằng thử làm bạn."

"Làm bạn?" Lần này, ngay cả Mạc Cầu cũng không nhịn được nhíu mày.

"Không sai."

Đế Khốc gật đầu, chắp hai tay sau lưng đi ra:

"Có ai nói là người ở hai giới âm dương không thể làm bạn sao?"

Nói xong liền nhẹ nhàng nở nụ cười:

"Ta biết Mạc đạo chủ không tin, bất quá thông đạo Âm dương ở động thiên Thượng Thanh Huyền U này sợ lại còn cần mấy chục năm nữa mới có thể đóng lại, sau này chúng ta còn nhiều thời gian để lấy được tín nhiệm của đối phương."

Gã ta lập tức nghiêng người, lộ ra thông đạo:

"Mạc đạo chủ, mời!"

"Thái Chân. . ."

"Bảo trọng!"

"Thú ý." Mạc Cầu xem kỹ Đế Khốc, thấy thái độ của đối phương thành khẩn, còn chủ động thể hiện thiện ý, để Bạch thúc dời vị trí, không khỏi gật đầu:

" Cung chủ Thất Phi cung, Mạc mỗ nhớ kỹ ngươi."

Mặc kệ đối phương đang có ý gì, nhưng có thể đưa ra lựa chọn như vậy sau khi chịu thiệt lớn, lại còn vào lúc đang chiếm thượng phong này, đã đủ để làm người bội phục.

Tâm tính của người quả thật bất phàm!

"Không dám." Đế Khốc cười gật đầu, bỏ qua vẻ uy nghiêm trước đây:

"Bổn cung chỉ muốn sau này gặp được Thái Chân nhiều hơn, mong rằng Đạo chủ có thể thành toàn."

Mạc Cầu nhìn Doanh Thái Chân đang có vẻ mặt phức tạp ở bên cạnh, từ chối cho ý kiến:

"Sau này hãy nói."

"Bổn cung coi như Đạo chủ đã đáp ứng." Hai mắt Đế Khốc sáng lên, nói:

"Thuận tiện nói cho Đạo chủ một tin tức, chuyện mà Đạo chủ và Bạch Cốt đạo đã làm với Tưởng gia vào mấy ngày trước đã triệt để chọc giận Tưởng Lục Tiên."

"Gã cũng định mang binh phá giới, nhất cử tiễu sát ngăn cản thông đạo của đệ tử Toàn Chân đạo."

"Nợ máu trả bằng máu!"

"Kế hoạch cụ thể là. . ."

Nghe vậy, Mạc Cầu lộ vẻ động dung, lập tức nghiêm túc nhìn về phía Đế Khốc rồi chậm rãi gật đầu:

"Đa tạ!"

"Khách khí." Đế Khốc lắc đầu:

"Đã muốn làm bằng hữu, bổn cung há có thể không thể hiện thành ý."

Mạc Cầu chắp tay, nhìn Bạch thúc một chút, lại nhìn về phía thông đạo, tay áo dài quyển lên, mang theo Doanh Thái Chân xông vào trong thông đạo.

Đưa mắt nhìn hai người Mạc Cầu rời đi, nụ cười trên người Đế Khốc liền chậm rãi thu lại.

"Hầu gia." Bạch thúc thấp giọng mở miệng:

"Ngài không nên thả bọn hắn rời đi."

"Không thả thì có thể thế nào?" Đế Khốc than nhẹ:

"Bạch thúc, thúc thật sự nắm chắc là bắt được hắn sao?"

"Cái này. . ." Ánh mắt Bạch thúc khẽ biến, ông ta rất tự tin vào bản thân mình, nhưng từ đầu đến cuối Mạc Cầu đều quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Mà loại bình tĩnh này đại biểu chính là lực lượng.

Đối phương có lực lượng, trong bất luận tình huống nào cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây, trên mặt Bạch thúc cũng lộ ra vẻ chần chờ.

"Xem ra Bạch thúc cũng không chắc chắn." Đế Khốc lắc đầu:

"Đã như vậy, cần gì phải mạo hiểm, vả lại bổn cung cũng dám nói, vừa rồi khi đối đầu trực diện với Mạc đạo chủ, ta. . . Sợ."

Nếu như không phải Quỷ Đầu và Thiên Nhãn kịp thời xuất thủ, cho dù gã ta không chết thì sợ lại cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí đạo đồ cũng bị cắt đứt.

"Vả lại. . ."

"Giữ lại hắn, đối với chúng ta cũng có chỗ tốt!"

"Vậy phu nhân thì sao?" Bạch thúc mở miệng.

Với thân phận của ông ta, lẽ ra sẽ chướng mắt Doanh Thái Chân, nhưng chẳng biết tại sao, khi nói tới chuyện này, biểu lộ của Bạch thúc lại hết sức nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận