Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 146. Hang Độngg

Chương 146. Hang Độngg


Người dịch: Whistle

"Đương . ."

"A!"

"Cẩu tặc, ngươi chết không yên lành!"

Ngoài động, tiếng kêu thảm thiết kéo dài một lát liền lắng lại. Lúc này, trên trán Mạc Cầu đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Thời gian ngắn như vậy, Đoạn Bất Bình không có khả năng giết chết tất cả mọi người.

Cho nên. . .

"Đát. . . Đát. . ."

Tiếng bước chân thanh thúy vang vọng trong huyệt động, chỉ cần nghe được âm thanh này thôi cũng cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.

Rất hiển nhiên.

Đoạn Bất Bình không chọn khả năng cực nhỏ là giết hết tất cả mọi người diệt khẩu, mà lại tiếp tục quay vào trong sơn động.

So với những người khác thì ông ta chú trọng Mạc Cầu hơn!

"Con ta. . . Như thế nào rồi?"

Giọng nói lạnh như băng, dường như cất chứa vô cùng vô tận lửa giận, vang vọng khắp sơn động:

"Đổng Tiểu Uyển, đã làm gì nó rồi?"

Ông ta tuyệt đối sẽ không ngờ là Đoạn Đức đã chết, hơn nữa còn chết trong tay Mạc Cầu.

Cho nên khi nhìn thấy thanh trường kiếm của Đoạn Đức, phản ứng đầu tiên của Đoạn Bất Bình chính là con trai mình bất hạnh gặp phải Đổng Tiểu Uyển, kết quả bị bắt đi, trường kiếm cũng biến thành chiến lợi phẩm trong tay Mạc Cầu.

Cho nên hiện tại ông ta đang rất muốn biết Đoạn Đức ra sao rồi?

Là bị bắt lại?

Hay là đã ngộ hại?

Nhưng nghĩ đến dù là kết quả nào thì cũng cực kỳ không ổn.

Trong bóng tối, ánh mắt Mạc Cầu nhất động.

Hắn cũng hiểu rõ chuyện này, nhưng dù vậy cũng chẳng thay đổi được cảnh ngộ trước mắt của hắn.

"Hô. . ."

Lúc này Mạc Cầu khẽ nhả ra trọc khí, thầm vận Tỏa Thân pháp, pháp môn viên mãn Vô Lậu cảnh giới làm cho khí tức của hắn triệt để biến mất, toàn bộ cơ thể giống như núi đá ở sau lưng không có chút khí tức nào mà vật sống nên có.

Trong hang động đen nhánh, đưa tay không thấy được năm ngón, nếu như không tiến tới gần quan sát thì sẽ không có người phát hiện được sự tồn tại của hắn.

Chân khí ngoại phóng Nhị lưu cao thủ cũng không được.

"Cút ra đây cho ta!" Tiếng rống giận dữ vang vọng trong hang động, cuốn bay bụi đất.

Đoạn Bất Bình đứng ở nơi mấy cửa động giao nhau, ánh mắt âm tàn:

"Ngươi thật sự nghĩ là ta không có cách nào bắt được ngươi hay sao?"

"Thời gian ngắn như vậy, ngươi có thể trốn được bao xa? Chỉ có thể ở trong những thông đạo này thôi."

"Ngươi trốn không thoát!"

Gã Gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên đưa tay hung hăng đánh về phía cửa hang bên trái, kình phong gào thét cuốn bay cát bụi.

"Lốp bốp. . ."

Trong lúc nhất thời, trong thông đạo đá vụn bay tứ tung, tiếng vang không ngừng, chỉ cần bên trong có người thì chắc chắn sẽ bị lộ.

"Oanh. . ."

Chưởng thế liên hoàn, kình khí gào thét.

Không thể nghi ngờ đây là một phương pháp đần, rất tiêu hao chân khí, nhưng mà cũng là một biện pháp rất hữu hiệu.

Bên tai liên tục vang lên những tiếng động ầm ầm, từng chút từng chút tới gần chỗ mà Mạc Cầu đang ẩn nấp, trong lòng hắn không khỏi trầm xuống.

Chân khí ngoại phóng và nhập lưu cao thủ hoàn toàn khác nhau.

Phái Linh Tố có không ít nhập lưu cao thủ, giống như bọn người Cố Vũ, Miêu Nguyên Thông, Nhị lưu cao thủ thì lại lác đác không có mấy.

Thậm chí Nhất lưu trưởng lão cũng chỉ là Nhị lưu.

Mọi cử động của võ giả nhất lưu đều tràn trề cự lực gia thân, nếu như trong cơ thể không có chân khí thì gần như không có khả năng chống đỡ.

Vừa rồi hắn chỉ chịu một kích thì đã bị nội thương, cổ họng giống như bị lửa thiêu, hô hấp thô trọng.

Nếu như bị đối phương tìm được. . .

Cửu tử nhất sinh!

Trong tình huống nguy cơ sinh tử này, trong lòng Mạc Cầu xuất hiện gợn sóng, nhưng cũng dần ổn định lại.

Từng có lúc.

Chỉ cần nhìn thấy máu thôi là hắn đã không đành lòng, giết người thì càng là chân tay luống cuống, bây giờ thân lâm tuyệt cảnh lại có thể bất động thanh sắc.

Thời khắc sinh tử sẽ rất đáng sợ!

Không phải là Mạc Cầu không sợ.

Ngược lại, hắn vẫn sợ hãi cái chết.

Nhưng sau khi trải qua rất nhiều trắc trở, hắn sẽ không bởi vì sợ hãi mà đánh mất lý trí.

Tâm huyền ba động cấp tốc nhảy lên, khiến cho hắn hốc mắt co vào, trong lòng gia tốc, trên mặt lại bình tĩnh không lay động.

Tỏa Thân quyết ẩn giấu khí tức, Long Xà kình phun trào bên dưới làn da, tùy thời đều có thể bộc phát.

Trong thức hải, một con quỷ vật ba đầu bốn chân sáu tay, mặt mũi dữ tợn kinh khủng đang yên lặng xuất hiện.

Phù Đồ!

Quỷ vật vừa hiển, tạp niệm tiêu hết.

Đôi mắt Mạc Cầu chớp động, trong con ngươi đen nhánh như có u quang lấp lóe, trên thân cũng phát sinh biến hóa rất nhỏ.

Nghe nói pháp môn này được truyền lại từ 'Tu tiên giả', tuy không thể trực tiếp gia tăng thực lực, nhưng lại có diệu dụng cải thiện căn cốt, chưởng khống bản thân.

Đối với công pháp này, Mạc Cầu sớm đã hiểu rõ tại tâm.

Nhưng lúc vận dụng thì vẫn gặp phải trắc trở.

Cải thiện căn cốt thì còn dễ nói, mỗi ngày tu hành thì sẽ thuần thục, mà chưởng khống bản thân thì chỉ tạm được.

Bây giờ.

Dưới áp lực sinh tử lại nhất cử đột phá.

Sau khi đột phá, tu vi vẫn như cũ, nhưng khi vận chuyển Kình lực lại giống như thiếu đi rất nhiều chế ước.

Tâm niệm vừa động, Kình lực liền tới!

"Oanh. . ."

Cách đó không xa vang lên những tiếng nổ vang, đôi mắt Mạc Cầu chớp động, thân hình lặng yên không một tiếng động lui về phía sau vài thước.

Hắn di động nhanh chóng, bước chân im ắng, đồng bộ với tiếng nổ, tiếng động dừng lại thì thân hình cũng theo đó dừng lại, đảm bảo động tác của mình sẽ không bị phát hiện.

Tiếng nổ liên tục vang lên, hắn cũng càng ngày càng xâm nhập sâu vào bên trong.

"Oanh. . ."

Tiếng động lại vang lên lần nữa, Mạc Cầu đồng thời thi triển thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai, chỉ trong chớp mắt đã lao tới gần 1 trượng.

Nhưng lần này, lại hoàn toàn khác biệt.

Tiếng vang kia vừa lên thì lại đột ngột im bặt, tiếng chân tiếp đất yếu ớn lập tức truyền ra ngoài.

Động tác giả!

Hốc mắt Mạc Cầu co rụt lại.

"Tìm được ngươi rồi!" Đoạn Bất Bình rống lên như sấm, một cỗ cuồng gió lập tức gào thét mà đến, phả thẳng vào mặt.

Bụi đất tung tóe, che đậy tai mắt, Mạc Cầu chỉ có gầm nhẹ một tiếng, dùng đao kiếm đón đỡ, đồng thời thân thể nhanh chóng lùi lại.

"Đương . ."

"Bạch!"

Thân thể Mạc Cầu chấn động giống như bị một chiếc xe tải tông phải, hắn mượn lực bay lên, nhảy nhót vài cái mới lảo đảo tiếp đất.

Quét mắt bốn phía, hắn đã đi tới một khu vực tương đối trống trải ở trong động, tuy rằng xung quanh còn có mấy cái thông đạo, nhưng mà khoảng cách lại khá xa.

"Tiểu tử." Trong bóng tối, bóng người mơ hồ của Đoạn Bất Bình chậm rãi tới gần:

"Ta nói rồi, ngươi trốn không thoát!"

Trong lòng Mạc Cầu trầm xuống, vô thức sờ lên một vật bên hông, ánh mắt điên cuồng lấp lóe.

"Nói, con ta như thế nào rồi?"

Đoạn Bất Bình chỉ có một đứa con trai, hơn nữa Đoạn Đức Thiên phú cực cao, còn có quan hệ với một trưởng lão thực quyền trong tông môn, thành tựu sau này chắc chắn sẽ vượt qua ông ta.

Nếu như xảy ra chuyện. . .

Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta không khỏi co rụt lại, trong mắt càng hiện rõ sát cơ, Kình lực ngo ngoe muốn động.

Mạc Cầu ổn định hô hấp, Dưỡng Nguyên đan, Hỏa Long bội cũng đang ôn dưỡng nhục thân, để có thể duy trì trạng thái đỉnh phong, hắn thong thả nói:

"Ta nói, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?"

"A. . ." Đoạn Bất Bình a nhẹ một tiếng, chỉ là một giới Luyện thể, cho nên ông ta thậm chí còn khinh thường nói láo:

"Ta sẽ để cho ngươi chết dễ chịu một chút."

". . ." Mạc Cầu im lặng, dừng một chút, mới nói:

"Ta nói, sợ là ngươi không tin."

"Nói!"

"Đoạn Đức, bị ta giết."

"Chỉ bằng ngươi?" Trên mặt Đoạn Bất Bình lộ ra vẻ khinh thường.

Gã ta thừa nhận thực lực của Mạc Cầu không tệ, nhưng chỉ tính riêng trong Luyện thể cảnh, nếu mà muốn giết chết Đoạn Đức thì còn xa mới đủ tư cách.

"Không sai." Mạc Cầu nghiêm mặt gật đầu, đồng thời đao kiếm hợp lại, thân thể kề sát đất rồi lao về phía đối phương:

"Ngươi xem chiêu này như thế nào?"

Âm Dương Thác Loạn đao —— Điên Đảo thức!

Đao kiếm điên đảo lăn lộn, trên dưới chuyển vị, vài đạo đao ảnh lập tức bao phủ những chỗ yếu hại trên người Đoạn Bất Bình.

"Không sai." Đoạn Bất Bình nói bằng giọng băng lãnh:

"Bất quá cũng chỉ là không sai. . ."

"Bạch!"

Còn chưa dứt lời thì trước mắt đột nhiên toát ra chín đạo hàn mang, bắn thẳng vào mi tâm, cổ họng, tim và các nơi yếu hại khác của gã.

Ám khí —— Thiên Tự Cửu Đả!

"Muốn chết!" Đoạn Bất Bình giận dữ, loại chiêu thức này đối với người bình thường thì không sai, nhưng với gã mà nói thì lại là nhục nhã.

Đoạn Bất Bình lập tức vung hai tay lên, Thiên Huyễn chưởng chân khí ngưng nhiên, trong nháy mắt liền đánh tan phi đao đồng thời chụp vào đao kiếm đang lao về phía mình.

Nhưng sau một khắc, nét mặt của Đoạn Bất Bình đột nhiên biến đổi.

"Oanh!"

Mạc Cầu mở mắt ra, khí huyết trong cơ thể bộc phát, làn da tầng ngoài cũng xuất hiện hồng sắc quỷ dị.

Tỏa Thân quyết —— Nhiên huyết!

Liên tiếp bộc phát sẽ làm cho thân thể bị hao tổn, nhưng mà chuyện đã tới nước này rồi thì hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy.

Đồng thời đạp chân xuống, núi đá băng liệt, Thất Tinh bộ, Chỉ Xích Thiên Nhai thậm chí Yến Tử Tam Sao Thủy rất nhiều vận kình pháp môn của bộ pháp được dung hợp lại chỉ trong nháy mắt, thân pháp tăng mạnh một bậc.

"XÌ.... . ."

Đao kiếm phá không, tê tê rung động.

Khí huyết cực hạn trào vào đao kiếm, giống như chân khí thôi động sát chiêu của Âm Dương Thác Loạn đao.

Âm Dương loạn!

Âm Dương trảm!

Bởi vì Phù Đồ có thành tựu nên so với lúc chém giết Đoạn Đức thì lúc này Kình lực của Mạc Cầu đã hòa hợp, tốc độ thay đổi càng nhanh, lực lượng càng lớn, chiêu thức cũng càng lăng lệ.

Mạc Cầu tin rằng hiện giờ dù có chính diện chống đỡ thì hắn cũng có thể cường sát Đoạn Đức khi đối mặt với Điện Vũ Cuồng Lan!

Chỉ tiếc. . .

Đoạn Bất Bình không phải Đoạn Đức!

"Oanh. . ."

Chân khí kinh khủng bộc phát phía trước đao kiếm, lực lượng cực kỳ cương mãnh giống như là thủy triều không thể ngăn chặn, chỉ trong nháy mắt liền quét sạch tứ phương.

Bóng người lắc lư, núi đá liên tiếp vỡ vụn, như kình tiễn bay loạn bốn phía, có một người cũng theo đó lảo đảo lui lại.

"Tốt! Hảo công phu!" Đoạn Bất Bình vươn song chưởng ra trước, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, ánh mắt dữ tợn vặn vẹo.

Ở nơi đó, áo quần đã bị vỡ ra, ngay cả trên làn da cũng hiện lên một vết máu.

"Ngươi lại có thể thương tổn được ta?"

Mặc dù chỉ là bị kình phong tác động, làn da bị tróc một chút, nhưng mà đối với một giới Luyện thể cảnh như Mạc Cầu thì đủ để tự ngạo rồi!

Ngay cả Đoạn Đức cũng chưa từng làm. . .

"Hả?"

Thân thể của Đoạn Bất Bình cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Mạc Cầu.

Nếu hắn đã có thể tổn thương được mình, làm được chuyện mà Đoạn Đức cũng chưa từng làm được, chẳng phải đã nói rõ có khả năng Đoạn Đức đã thật sự bị hắn giết chết sao?

Suy nghĩ còn chưa xong, Kình lực phẫn nộ đã vọt mạnh tới chỗ Mạc Cầu, Thiên Huyễn chưởng bao phủ tứ phương:

"Chết đi!"

Mạc Cầu biến sắc, xoay người bỏ chạy.

Hắn đã thử rồi, cho dù toàn lực ứng phó thì cũng không có chút phần thắng nào, chỉ có chạy trốn mới có một đường sinh cơ, nhưng mà có lẽ là bởi vì hoảng hốt chạy bừa, cho nên thông đạo mà hắn lựa chọn lại là nơi hẹp nhất.

"Ầm ầm. . ."

Kình khí oanh minh rồi tràn vào trong thông đạo, núi đá bị kình khí chấn vỡ, hóa thành bột đá rơi xuống ầm ầm.

"Bành!"

Một lát sau, Mạc Cầu nặng nề ngã xuống đất, đao kiếm trong tay cũng bị văng sang một bên, luận tốc độ thì hắn cũng không phải là đối thủ của gã, huống chi chỗ này lại là một ngõ cụt.

Đoạn Bất Bình đầy mặt tức giận từng bước tới gần, lúc đầu thì gã đã tiêu hao chân khí để tìm người, sau đó lại là một đường phi nước đại chém giết, trong lúc nhất thời cũng có chút kiệt lực.

Cũng may đối thủ đang ở trước mắt, cũng đã không còn đường có thể trốn:

"Trốn đi, để ta xem thử ngươi còn có thể trốn đi đâu? Hôm nay mặc kệ ngươi có giết con ta hay không thì cũng khó thoát khỏi cái chết!"

"Thật sao?" Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, khóe miệng chảy máu, nghe vậy lại cười nhạt một tiếng:

"Ta xem. . . Chưa hẳn!"

"Chẳng lẽ ngươi không phát hiện chỗ này là một ngõ cụt sao, ta trốn không thoát, ngươi. . . Cũng không thể tránh được?"

"Hả?" Đoạn Bất Bình biến sắc, chỉ thấy đang nằm dưới đất Mạc Cầu đột nhiên vươn cổ tay ra, chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã cầm hắc đồng trong tay.

"Bạch!"

Hắc mang phá không, chỉ trong nháy mắt liền lướt qua toàn bộ thông đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận