Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 500. Huyện Nha

Chương 500. Huyện Nha


Người dịch: Whistle

Thuần Dương chân kình bao dung tứ phương đã phong tỏa mọi khả năng né tránh của Tô Hồ, còn có năng lực khắc chế âm hồn, uy lực mạnh hơn Thiên sơn tứ kiếm hiệp liên thủ.

Tiên Thiên Chưởng!

Là Vân Sơn Nhị Lão!

"Hèn hạ!"

Âm Sơn Quân ngửa mặt lên trời gào thét, Âm Phong Đao vô tận giống như địa lôi nổ tung sang hai bên.

Vân Sơn Nhị Lão là nhân vật nổi danh giống như lão ta, cũng là Chân nhân.

Mặc dù đơn đả độc đấu không bằng Âm Sơn Quân, nhưng hai người liên thủ liền có thể không rơi vào thế hạ phong.

Hiện giờ lại còn thừa lúc vắng mà vào tập kích!

Vì giết mình, hai lão già sống gần trăm tuổi thật sự là không cần mặt mũi nữa.

"Hèn hạ?" Một lão già tóc trắng xuất hiện ở trong sân không biết khi nào, liên hoàn đánh ra song quyền:

"Âm Sơn Quân, đối phó với loại người như ngươi chính là thay trời hành đạo, dùng thủ đoạn gì cũng không sao."

"Hôm nay."

"Chịu chết đi!"

Tiếng quát vang lên, hai người ngang nhiên xông phá đao khí trước người, đẩy ngang một chưởng về phía Âm Sơn Quân.

"Oanh. . ."

Trong phạm vi mười trượng, mặt đất đều run lên.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Vô số bùn đất phóng lên tận trời rồi lại trút xuống, kình khí bão táp đẩy đám bùn đất này tán tứ phía.

"Các ngươi đi mau!"

Mã Đình Đình kêu khẽ một tiếng, run tay cuốn lên Tử Tước Chu Lăng, đẩy đám người Thẩm Thu đi nơi xa.

Còn 4 người họ thì nhìn chằm chằm vào chiến trường.

Thực lực của Âm Sơn Quân đã vượt quá dự liệu của bọn hắn.

Nhưng nhờ có Vân Sơn Nhị Lão bỗng nhiên tập kích nên trận chiến này mới không xảy ra biến cố.

Quả nhiên.

Tiếng bi khiếu truyền đến, Âm Sơn Quân bị Tiên Thiên Chưởng đánh bay ra ngoài giống như một miếng vải rách, quỷ thể cũng lộ ra vẻ bất ổn.

. . .

Hậu viện huyện nha.

Nam Tùng Thánh nữ và Cơ thị Thanh Tuyền đang vừa dạo bước trong hành lang vừa thưởng thức cảnh sắc trăm hoa đua nở.

"Thanh Tuyền tỷ tỷ thật là có nhã hứng."

Nam Tùng Thánh nữ xoay người vuốt ve một đóa Tử Lan rồi cười nói:

"Hậu viện này bốn mùa như mùa xuân, trăm hoa đua nở, cảnh đẹp như vậy thật là làm cho người ta không muốn rời đi."

"Chẳng qua chỉ là họa trong xương khô, phi kiện bì nang mà thôi." Thanh Tuyền lắc đầu, sắc mặt quạnh quẽ:

"Đều là dùng Pháp thuật huyễn hóa mà thành, lừa gạt người khác thì còn được, nhưng muốn lừa gạt bản thân thì lại không qua được chướng ngại ở trong lòng."

"Ngô. . ." Nam Tùng ngồi dậy, cười cười nhìn đối phương:

"Dường như trong lòng Thanh Tuyền tỷ tỷ đang có chuyện buồn phiền?"

"Ta giáo có bí pháp có thể giải nỗi buồn khổ trong lòng, có thể vơi đi bách ưu trong nhân tâm, không biết tỷ tỷ có hứng thú không?"

"Miễn đi." Thanh Tuyền ngồi xuống trong thạch đình, khẽ vung tố thủ, bên trên ghế đá lập tức xuất hiện trà nước:

"Ta cũng từng nghe qua bí pháp của La Giáo, bất quá sinh ra làm người là bởi vì có những chuyện buồn rầu này."

"Không có những thứ này, cuộc sống còn có ý nghĩa gì chứ?"

Nói xong lại nhẹ nhàng lắc đầu:

"Sợ là hiện giờ ta đã không có tư cách nói những chuyện này."

"Tỷ tỷ không cần phải buồn rầu." Nam Tùng chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh:

"Tiền bối đối đãi với tỷ tỷ vẫn như lúc ban đầu, vì bảo vệ âm hồn kéo dài tính mạng cho tỷ tỷ mà không tiếc thôn phệ dương khí của người sống. . ."

"Răng rắc. . ."

Thanh Tuyền đột nhiên nắm chặt hai tay, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng:

"Đừng nói nữa."

"Vâng." Nam Tùng nhíu mày, giống như cười mà không phải cười gật đầu:

"Không nói những chuyện không vui này nữa."

"Nghe nói trước đây tỷ tỷ là người của Cơ gia ở trong kinh thành, ta giáo cũng có một người có chút quan hệ huyết thống với tỷ tỷ."

"Thật sao?" Đôi mắt đẹp của Thanh Tuyền cụp xuống:

"Ta đã không còn là con người nữa, làm gì có quan hệ huyết thống gì đó, ngược lại là Nam Tùng cô nương, nghe nói trước đây cô nương từng đi qua Vạn Hoa Tự ở kinh thành?"

"Không sai." Nam Tùng gật đầu:

"Nơi đó vẫn giống như xưa, tài tử giai nhân tác đối thành song, làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, hình như tỷ tỷ đã nhận biết tiền bối ở nơi đó."

"Đúng vậy!" Thanh Tuyền chớp động đôi mắt đẹp, vẻ mặt hoảng hốt:

"Sau khi khoa khảo hàng năm qua đi thì nơi đó đều sẽ dụ hoặc không ít người, trùng hợp là ta và Tô Hồ đồng niên dự thi."

"Ta không qua, nhưng Tô Hồ qua. . ."

Nghĩ đến những năm qua, trên mặt nàng không khỏi lộ ra một nụ cười si ngốc, lại lập tức than nhẹ một tiếng.

"Đáng tiếc!"

"Không có gì để tiếc." Nam Tùng cười nói:

"Hai người vẫn giống như thần tiên quyến lữ, làm cho người ta. . ."

"Hả?"

Còn chưa dứt lời thì Nam Tùng bỗng nhiên nhíu mày, còn quay đầu nhìn về phía trong đình viện với ánh mắt nghi hoặc:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này, Thanh Tuyền cũng phát hiện được chuyện bất thường:

"Có người tới!"

"Ngươi là ai? Nơi này là nội nha huyện phủ, không được phu nhân cho phép thì bất cứ người nào cũng không được đi vào."

"Muốn chết!"

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến.

Nam Tùng nhăn mày lại, trong lòng có không hiểu.

Chẳng nhẽ ngoài Thiên sơn tứ kiếm hiệp ra thì vẫn còn có trừ ma nhân khác tiến vào Âm Sơn huyện thành này sao?

Bất quá. . .

Trực tiếp tới luôn huyện nha thì thật sự là muốn chết!

Nam Tùng lắc đầu, lại nghe được tiếng gầm gừ càng ngày càng gần, rõ ràng là tiếng la hét của đám quỷ sai nha dịch, nhưng lại không tiếng đánh nhau nào truyền đến.

Giống như. . .

Những tên quỷ sai hô hoán đi qua kia đều đã tiêu thất.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cho đến khi một bóng người thản nhiên đi vào trong hậu viện.

Mạc Cầu đi tới hậu viện, liếc nhìn xung quanh.

Ánh mắt của hắn phân ra làm hai, một là hình ảnh bách hoa thịnh phóng của đình viện trước mắt, hương thơm xông vào mũi, thứ hai là đồng ruộng hoang vu, mộ phần thẳng đứng, cỏ dại rậm rạp, tất cả sâu bọ đều tĩnh mịch.

Một giả một thật, tất nhiên là nhục thể phàm thai và Linh Quan Pháp Nhãn khác nhau.

Đối với người khác thì cảnh tượng trước mắt có thể nói là kinh khủng quỷ dị, nhưng đối với Mạc Cầu thì lại có chút thú vị.

Âm Sơn huyện thành này vốn là một tòa Quỷ thành do âm khí ngưng kết, không có thực thể tồn tại.

Chỉ là Âm Sơn Quân thì chắc là sẽ không có được Pháp lực như vậy.

Giương mắt nhìn lại, nơi xa có hai nữ tử đều có dung nhan tuyệt hảo.

Một người dương khí thuần túy, thân không lệ khí, cũng không có oán niệm quấn thân, giống như âm hồn mới sinh, trên người còn mang một tia dương khí.

Người còn lại là nhục thể phàm thai, khí tức lại có phần huyền diệu, bị bí pháp khóa lại.

Đương nhiên.

Trong mắt hắn thì cũng chỉ có phần huyền diệu mà thôi, nói cho cùng thì vẫn là thủ đoạn của Luyện khí nhất lưu, không tính là gì.

"Âm Sơn Quân có ở đây không?"

Mạc Cầu nhẹ nhàng gật đầu với hai nàng, chậm rãi đi tới rồi từ từ nói:

"Tại hạ không mời mà tới, mong rằng ra gặp một lần."

Hai nữ mày nhăn lại, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương chỉ có vẻ ngạc nhiên mà không có ý kính sợ.

Nơi này chính là Âm Sơn huyện thành.

Là nơi quan trọng nhất trong huyện Âm Sơn, âm khí nồng đậm, ở chỗ này, thực lực của quỷ sai có thể tăng lên gấp đôi.

Lại còn có lực lượng áp chế đối với người ngoài.

Ngay cả Thiên sơn tứ kiếm hiệp, nghé con mới đẻ không sợ cọp, cũng không dám ở chỗ này khiêu khích.

Vậy mà người này lại dám vào đây?

Chẳng qua chỉ là chịu chết mà thôi!

Chắc là kẻ không biết thì không sợ.

"Lớn mật!"

Lúc này, hai tên quỷ sai từ ngoài viện lao vào.

Bọn hắn trừng mắt nhìn nhau, gầm thét một tiếng, tay cầm xiềng xích, phác đao hung hăng nhào về phía Mạc Cầu.

"Dừng lại!"

Mạc Cầu không hề ngừng lại, phảng phất như không nghe được tiếng gào thét sau lưng, vẫn tiếp tục tiến lên.

"Ông. . ."

Một vệt hắc ám xuất hiện ở sau lưng hắn, hai tên quỷ sai chưa rên được một tiếng thì đã bị cuốn vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.

Tiếng gầm gừ cũng im bặt.

Hai mắt của Nam Tùng Thánh nữ co rụt lại, tim đập hơi nhanh.

Đó là cái gì?

Một cây. . . hắc phiên?

Quỷ sai không phải là âm hồn bình thường, bọn hắn là do âm khí ngưng tụ, ở trong huyện Âm Sơn này tu hành mấy chục năm, thực lực không hề kém hơn Thuật sĩ đỉnh tiêm.

Ở trong huyện nha này, bọn chúng còn được Âm Sơn bí pháp gia trì, có thể sánh ngang với Pháp sư.

Cho dù là Thiên sơn tứ kiếm hiệp, muốn diệt sát bọn chúng cũng không phải là chuyện ba chiêu hai thức.

Người này là ai?

"Rầm rầm. . ."

Xiềng xích run run, sắt thép va chạm.

Lại có một đám quỷ sai gầm thét xông vào hậu viện.

Kẻ dẫn đầu chúng quỷ có khoác một bộ trọng giáp, trong tay cầm đại khảm đao, đôi mắt lấp lóe quỷ hỏa yếu ớt, gầm thét lên tiếng:

"Kẻ vô danh kia, mau dừng lại!"

"Ngăn hắn ta lại!"

Trong tiếng rống to có bốn cợi xiềng xích phá không mà ra, kết thành lưới lớn, bao phủ Mạc Cầu vào trong.

Mạc Cầu vẫn không ngừng bước, không nhanh không chậm bước tới, ở sau lưng hắn lại xuất hiện một mảnh hắc mang.

Hắc mang bị gió thổi run run, giống như một cái vòng xoáy, xiềng xích rơi vào trong đó liền bị nó thôn phệ chỉ trong nháy mắt.

Ngay cả 4 con quỷ sai cầm xiềng xích cũng đồng thời bị hút vào trong.

Mặc cho quỷ sai có ra sức giãy dụa như thế nào thì cũng vô dụng.

"A!"

Tên quỷ sai mặc giáp thấy vậy liền gầm lên, tay cầm trường đao bổ nhào về phía trước, nhân đao hợp nhất chém mạnh tới chỗ Mạc Cầu.

Thân là chủ quan nha dịch, thực lực của quỷ sai này có chút bất phàm.

Đao quang ngưng nhiên, âm khí tụ tập, chỉ cần một đao này thôi cũng đã có thể xưng hùng một phương ở ngoại giới rồi.

Nói là cao thủ võ đạo không có vấn đề gì.

Nhưng mà. . .

"Bạch!"

Hắc quang quét xuống, tên quỷ sai mặc giáp cả người lẫn đao liền lập tức biến mất không thấy gì nữa, cũng giống như tên quỷ sai trước đó.

Cảnh tượng này làm cho Nam Tùng Thánh nữ kéo căng thân thể, ánh mắt ngưng nhiên, nhẹ nhàng nắm chặt một vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận