Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 170. Địa Đồ

Chương 170. Địa Đồ


Người dịch: Whistle

"Sao. . . Sao lại như vậy?"

Điền Phương Hành thì thào, vẻ mặt không thể tin nổi, ánh mắt chậm rãi đảo qua thi thể trên mặt đất và Mạc Cầu ở bên cạnh.

Với 'Thực lực' vừa mới bước vào Hậu Thiên của Mạc đại phu đều có thể ngạnh kháng cự viên mà không bị thương, tại sao Ngôn Kỳ có thực lực 'mạnh hơn' lại bị một quyền oanh sát chứ?

Hơn nữa tử trạng còn thê thảm như vậy, quả thực là không chịu nổi một kích.

"Đi!"

Trong tràng ngoài Mạc Cầu ra thì Tạ Diệu Vũ là người hoàn hồn đầu tiên, nàng quát khẽ một tiếng rồi cong người lao tới bên cạnh.

Bây giờ không phải là lúc cân nhắc những chuyện này.

Trước có hung vượn, sau có cự mãng, chỉ cần không cẩn thận đều có thể bỏ mình, cũng may bốn phương rừng rậm đều thông suốt, ngược lại không lo bị vây quanh.

Tiếng nói của nàng bừng tỉnh những người khác, thân thể La Chấn Xuyên run lên, theo sau thi triển thân pháp nhanh chóng bỏ chạy.

Động tác của Mạc Cầu sớm hơn, nhưng mà hắn bị trúng một chưởng của cự viên nên khí huyết trong cơ thể đang sôi trào, trong lúc nhất thời còn chưa thể tăng tốc được.

Điền Phương Hành đang ở bên cạnh hắn, sắc mặt đang rất hoang mang, bỏ chạy hùng hục.

"Tê tê. . ."

Hậu phương, lưỡi của con cự mãng phun ra nuốt vào, đột nhiên nó bổ nhào về phía trước, giống như một mũi tên cực lớn nhanh chóng lao tới.

"Oanh!"

Những nơi cự tiễn đi qua cây cối đều sụp đổ, bụi mù nổi lên khắp nơi, thân mãng dài đến hơn mười mét của nó đang điên cuồng lăn lộn cắn xé.

Tạ Diệu Vũ và La Chấn Xuyên một trước một sau lao ra khỏi vụ hỗn loạn bụi mù bay tứ tung này.

Trốn!

Loài dị thú này da thô thịt thô, có thể xưng là cương cân thiết cốt, với thực lực hiện của bọn họ thì căn bản không thể nào là đối thủ của nó, thậm chí ngay cả việc làm nó bị thương cũng không được.

Chỉ có thể dựa vào hình thể nhỏ bé, động tác linh hoạt để miễn cưỡng trốn tránh.

"XÌ.... . ."

Một tiếng rít quái dị từ sau lưng vang lên, hai người đang chạy trốn liền biến sắc, tốc độ cũng đột nhiên chậm lại.

Hậu phương.

Con cự mãng đang ngoác miệng rộng ra, lưỡi lắc lư điên cuồng, thân mang dài ngoằng nhúc nhích có thứ tự, một cỗ hấp lực kinh khủng từ trong miệng nó sinh ra.

Gỗ vụn, lá cây, thậm chí là hòn đá, bùn đất đều nhao nhao rời khỏi mặt đất bay về phía cái miệng lớn giống như là lỗ đen kia.

Hấp lực lớn đến mức làm cho bộ pháp của hai Tạ Diệu Vũ cũng càng ngày càng chậm, cuối cùng nửa bước khó đi.

"Ừm. . ."

Tạ Diệu Vũ đi được xa hơn nghiến chặt hàm răng, kình khí trên thân phồng lên, cuối cùng từ từ di chuyển ra khỏi phạm vi hấp lực.

Mà La Chấn Xuyên ở sau lưng liền không có may mắn như vậy, không chỉ không thể tiến lên mà ngược lại còn đang lùi lại từng chút một, mặt đất dưới chân đã bị cày ra một đường rất sâu.

"Tạ tiên tử!"

La Chấn Xuyên sắc mặt trắng bệch, dốc hết toàn lực thi triển Thiên Cân Trụy ổn định thân hình, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Tạ Diệu Vũ:

"Cứu. . . Cứu ta!"

"Ta không muốn chết, ta không muốn chết!"

Miệng lớn đang ở sau lưng, chỉ còn một chút xíu nữa là tới gần y rồi.

Liên tiếp đối mặt với sinh tử làm sự ổn trọng ngày xưa của y đã sớm biến mất không còn tăm hơi, hai mắt sắp trào ra nước mắt.

"Ngươi. . ." Tạ Diệu Vũ liếc nhìn toàn trường, thấy hung vượn đang đuổi theo hai người khác, xung quanh cũng không có ngoại vật để mượn sức.

Lập tức lắc ống tay áo một cái:

"Nắm chặt!"

Phi Vân Tụ của Tỏa Nguyệt quan chính là nhất tuyệt, mặc dù Tạ Diệu Vũ không tinh thông bằng sư tỷ, nhưng thi triển cũng thuận buồm xuôi gió.

Ống tay áo nhìn như mềm mại nhưng kì thực cực kỳ cứng cỏi, không sợ đao kiếm, trong nháy mắt liền cuốn lấy cổ tay của đối phương.

"Băng!"

Ống tay áo kéo căng, thân hình của La Chấn Xuyên vốn sắp bay lên nay lập tức ổn định, trên mặt hiện lên vẻ đại hỉ:

"Đa tạ!"

"Tiên tử mau mau phát lực!"

"Ta biết." Tạ Diệu Vũ kêu khẽ một tiếng, hai chân đạp đất, vận chuyển Kình lực toàn thân lôi kéo.

Sau một khắc, đột nhiên sắc mặt nàng biến đổi:

"Không được!"

. . .

"Bành!"

"Ầm ầm. . ."

So với những người khác, Mạc Cầu nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Dù cho con hung vượn kia có theo đuổi hắn không chịu bỏ, thì Mạc Cầu cũng có thể ỷ vào khinh công hóa cảnh từng bước bỏ chạy.

Nhìn như mạo hiểm, nhưng thủy chung lông tóc không thương.

"Răng rắc. . ."

Lại có một gốc cây đại thụ một người mới ôm hết bị sụp đổ, Điền Phương Hành ở bên cạnh cũng chật vật nhảy ra.

Sau lưng, hai mắt con hung vượn đỏ bừng, nó ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay nắm chặt liều mạng vỗ vào ngực mình.

Sau một khắc, tứ chi bỗng nhiên ngừng lại, hóa thành một cỗ ác phong vọt mạnh mà tới.

So với con cự mãng ở phía xa thì hiển nhiên là con hung vượn này càng linh hoạt hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.

Tốc độ của nó còn nhanh hơn Mạc Cầu một đường, thậm chí vẫn còn dư lực để truy sát Điền Phương Hành.

"Đông!"

Nó lại tiếp tục vồ hụt, trong tiếng gầm thét cũng lộ ra có chút bất lực, ánh mắt chuyển động định thay đổi mục tiêu.

Thân thể mềm mại của Điền Phương Hành run lên, vô thức phát hiện được không ổn, thân hình nhanh chóng chớp động, trong miệng còn kêu khẽ:

"Mạc đại phu , chờ ta một chút!"

Mạc Cầu hơi ngừng lại, quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy con hung vượn kia đang mở cái bàn tay lớn chừng cánh cửa của nó đập vào một vị nử tử có dáng dấp nhỏ yếu giống như đang đập ruồi.

Mặc dù Điền Phương Hành liều mạng né tránh, nhưng vẫn mạo hiểm vạn phần.

Hắn nhíu mày, vô thức sờ lên đao kiếm ở trên người, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu, nắm tay đặt ở bên hông.

Loài hung thú này da thô thịt thô, cho dù hắn có chém trúng thì nhất thời nửa khắc sợ là cũng giết không được, cứu người không được còn có khả năng khiến cho bản thân lâm vào hiểm cảnh.

"Bạch!"

Bóng người chớp động, mặt Điền Phương Hành lộ ra vẻ cảm kích, chân đạp thân cây một cái rồi lắc mình chạy tới trước Mạc Cầu.

Ngay lúc hai người đang sóng vai thì đôi mắt ả ta chớp động, đột nhiên vung mạnh ống tay áo.

Phi Vân Tụ —— Xuyên Vân thức!

Ống tay áo như một mũi tên vận sức chờ phát động, đột nhiên bay ra rồi cuốn lấy hông Mạc Cầu, sau đó bèn hung hăng hất lên.

Bản thân ả ta thì mượn lực vọt tới trước.

"Hả?"

Mạc Cầu nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Ngu xuẩn!"

Hiển nhiên là đối phương đang muốn dùng hắn làm mồi nhử để cuốn lấy hung vượn, kéo dài thời gian để ả ta đào tẩu.

Với thân pháp của Điền Phương Hành, khi bị hung vượn truy sát thì khả năng đào tẩu xác thực không lớn, nhưng tiếc là lựa chọn này của ả ta lại càng sai lầm hơn.

Đối mặt ống tay áo đột kích, hắn không tránh không né, cho đến lúc sắp quấn lấy thân thể mới đột nhiên dùng tay chụp lại.

Bộc phát cự lực rồi kéo ra sau một cái.

Thân thể vốn định xông lên phía trước của đối phương lập tức trì trệ, sau đó liền bị vung về phía sau chỗ của con hung vượn.

"A!"

Điền Phương Hành sắc mặt đại biến, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hai người lần nữa sượt qua người, đôi mắt Mạc Cầu băng lãnh, bấm tay điểm một cái, lấy ra một vật bắn vào trong quần áo của ả ta.

"Đi thong thả, không tiễn!"

"Rống!"

Hậu phương, mắt của con hung vượn đỉ bừng, đại thủ đột nhiên nắm chặt cái cơ thể mềm mại kia.

Còn chưa chờ nó phát lực thì một đoàn liệt diễm đã từ trên người của Điền Phương Hành nở rộ, lan ra tứ phương.

"Oanh. . ."

Lôi hỏa trào lên, bốn phía rung động.

Thân thể mềm mại đang giãy dụa kia liền chia năm xẻ bảy, hóa thành liệt diễm đốt cháy, thi cốt không còn, cơn chấn động tiếp tục càn quét bốn phía.

Phích Lịch tử!

Mạc Cầu híp mắt nhìn xem con hung vượn kia bị đánh bay ngã xuống mặt đất, kêu thảm không ngừng, đôi mắt lập tức co rụt lại.

Với cường độ của vụ nổ này mà còn không thể phế bỏ cánh tay của nó sao?

Về phần liệt diễm thiêu đốt, ngoại trừ ban đầu hủy đi một con mắt của nó thì chỉ đốt cháy một chút da lông mà thôi.

Mạc Cầu lắc đầu định bỏ trốn ra xa.

"Bành!"

Nơi xa, có một bóng trắng đang nhanh chóng di chuyển vòng quanh một con cự mãng, trong miệng không ngừng thét lên những tiếng sợ hãi.

Là Tạ Diệu Vũ!

Hiện giờ Tạ tiên tử đã không còn tư thế hiên ngang trước đây, toàn thân đẫm máu, vùng vẫy giãy chết.

Mặc dù tốc độ di chuyển của cự mãng khá chậm chạp, nhưng cơ thể khổng lồ của nó lại có thể chuyển động linh hoạt, mãng thân vừa nằm xuống, bên trong hết thảy vật sống đều mơ tưởng chạy đi.

Tạ Diệu Vũ đã thi triển hết khinh công, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lồng giam, vết thương trên người càng làm cho động tác của nàng ngày càng chậm chạp.

Không bao lâu, trong mắt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.

"Tê tê. . ."

Cự mãng miệng lớn mở ra, lại hung hăng đánh tới.

"Bành!"

Đột nhiên có một đoàn bột phấn màu mực nổ tung giữa không trung, thuốc bột kích thích rơi lên trên người nó, trực tiếp làm cho con cự mãng điên cuồng, thân thể to lớn điên cuồng lăn lộn, trong lúc nhất thời cũng quên mất con mồi.

Đợi khi dược hiệu qua đi, con mồi vốn sắp vào miệng nay đã biến mất không còn tăm hơi, nó chỉ đành hí dài phát tiết vẻ không cam lòng.

"Hô. . ."

Một lát sau, gió táp giữa sân chấn động, một người áo đen nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhíu mày liếc nhìn toàn trường:

"Chỉ là mấy tên tiểu tử mà thôi, sao lại chật vật như vậy?"

Người áo đen lắc đầu, tiện tay ném ra ngoài hai cái đầu lâu và một cây đoản mâu, làm cho một mãng một vượn hưng phấn gào rít.

"Tất cả những người phản bội Hắc Sát giáo đều phải chết!"

"Đi, đi chỗ tiếp theo!"

. . .

Dưới cây.

Tạ Diệu Vũ khoanh chân ngồi xuống thở một hơi dài nhẹ nhõm, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt tái nhợt lại xuất hiện một chút huyết sắc:

"Thuốc trị thương của Mạc đại phu quả thật bất phàm, trọng thương như vậy mà cũng có thể ổn định, Diệu Vũ ở đây cám tạ."

"Khách khí." Mạc Cầu biểu lộ lạnh nhạt:

"Tiếp theo Tạ tiên tử định làm như thế nào?"

". . ." Đôi mắt đẹp của Tạ Diệu Vũ cụp xuống, che khuất ánh mắt:

"Ân cứu mạng, không thể báo đáp, tiếp theo ta định đi tìm tiền bối trong tông môn trước, sau đó lại đi tìm người nào đó đòi một lời giải thích."

Lúc nói xong, trên người nàng hiện lên một vòng sát ý.

"A. . ."

Nói đến chỗ này, nàng lại lắc đầu than nhẹ, vẻ mặt xấu hổ:

"Không ngờ là Mạc đại phu không chỉ y thuật cao siêu mà ngay cả võ nghệ cũng cao thâm mạt trắc, là do Diệu Vũ nhìn sai rồi."

Lần này nếu như không phải đối phương xuất thủ tương trợ, nàng tuyệt đối sẽ không may mắn thoát khỏi.

Bất quá thực lực mà Mạc Cầu hiển lộ ra cũng nằm ngoài dự liệu của nàng, sợ là Nhị lưu cao thủ cũng bất quá như thế.

Mạc Cầu từ từ mở miệng nói:

"Mạc mỗ tập võ chỉ vì bàng thân, vô ý hiếu thắng."

"Tốt một câu vô ý hiếu thắng!" Tạ Diệu Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp chớp động:

"Diệu Vũ thuở nhỏ liền tranh cường háo thắng, muốn lấy thân nữ nhi vượt qua nam nhi, hiện nay cũng hiểu được có một số việc không thể cưỡng cầu."

Nàng trầm ngâm một chút rồi từ trên thân lấy ra một bộ địa đồ đưa tới:

"Với thực lực của Mạc đại phu, Diệu Vũ ở bên người không chỉ không giúp được gì, ngược lại còn trở thành vướng víu."

"Trên này là bản đồ địa hình của các thế lực lớn tìm kiếm Phượng Đầu sơn, Mạc đại phu có thể tự mình đi tìm một chỗ, nếu như thật sự không thích chém giết, thì có thể tìm một nơi hẻo lánh đợi cho chuyện này kết thúc."

"Tạ tiên tử muốn đi?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Vết thương trên người cô?"

"Không sao." Tạ Diệu Vũ khoát tay:

"Ta nghĩ kỹ rồi, hai con dị thú vừa rồi hẳn là do Ngự Thú Tán Nhân của Hắc Sát giáo điều khiển."

"Người này vốn là một vị Nhị lưu cao thủ, ngự sử dị thú, cho dù là cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm cũng không phải là địch thủ, ta phải nói chuyện này cho các tiền bối trong tông môn, để phòng có người tiếp tục ngộ hại."

Nói xong liền giãy dụa đứng dậy.

Mạc Cầu giữ lại vài câu, thấy đối phương tâm ý đã quyết, cũng không thể khuyên nữa, chỉ đành đưa mắt nhìn đối phương rời đi.

Đợi cho bóng người đi xa, hắn mới mở địa đồ ra.

Ánh mắt nhìn xuống, lông mày nhíu lại.

Địa hình này. . .

Sao lại quen như vậy?

Trong lòng khẽ động, Mạc Cầu từ trên người lấy ra một tấm 'Da người', lật ra mặt sau rồi so sánh với địa đồ.

Quả nhiên, cả hai giống nhau đến bảy tám phần.

Chẳng qua nếu so với địa đồ của Tạ Diệu thì trên da người có khắc Tu La thân này lại có thêm một chút đường đi.

Còn có mấy nơi bí ẩn nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận